Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Rượu quá mấy tuần, Sở Hùng Đông lại cảm khái, nói đến chuyện tình hình hai năm gần đây của tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành cũng không tốt lắm. Chỉ mỗi việc nên dùng hộp số thay đổi tốc độ của xe nào cũng đã tranh cãi mấy lần. Chất lượng của hàng trong nước thật sự không có đảm bảo, muốn cũng phải dùng, không muốn cũng phải dùng, chỉ là nên chọn loại tốt một chút mà thôi.
Cũng không thể nói chất lượng của hộp số thay đổi tốc độ loại mới của Giang Xỉ đã đánh động đến Sở Hùng Đông. Chính xác cái đã làm gã động lòng chính là những mối quan hệ của Đường Sinh ở Phượng Thành. Dựa vào những mối quan hệ rộng rãi đó của hắn, gã mới có thể xoay chuyển tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành, còn bây giờ gã bị người khác ép quá, chưa thể làm được gì.
Mai Chước cuối cùng cũng lên tiếng:
- Cẩn Sinh dự định thành lập chi nhánh ở Phượng Thành, chủ yếu là vì việc bàn bạc và hợp tác với tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành, ngoài ra cũng dự tính đầu tư hạng mục ở thị trấn Tùng Sơn, nhưng không tìm được người phù hợp để đảm nhận chức Giám đốc chi nhánh. Nếu thành lập chi nhánh ở Phượng Thành, thì yêu cầu cơ bản của chúng tôi với vị trí Giám đốc là phải hiểu rõ tình hình Phượng Thành. Về việc tuyển người này, Tổng giám đốc Sở có thể giới thiệu được không?
Trong chốc lát, mắt hai cha con họ Sở bỗng sáng lên. Bọn họ hình như đã nhìn thấy chút lối thoát. Làm Giám đốc của công ty Cẩn Sinh, người này sẽ toàn quyền đại diện hoạt động cho Cẩn Sinh ở Phượng Thành, thậm chí có thể dựa dẫm vào những mối quan hệ của Đường Sinh…Hô hấp của Sở Đại Cương có chút gấp rút, mình có phù hợp không?
Ý nghĩ vừa lóe lên, gã liền phủ định. Dù cha của gã cũng là Phó tổng ở tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành, có thể phù hợp được sao? Cha có thể bán Phượng Khí cho người ngoài được sao?
Vẫn là Sở Hùng Đông nhanh nhạy hơn.
- Sự tín nhiệm của Mai Chước khiến tôi rất cảm động. Sau khi về tôi sẽ nhanh chóng tìm kiếm người tài để giới thiệu cho cô.
Bất luận tìm ai, trước tiên cứ giành cái quyền giới thiệu người về mình cái đã, đó mới là điều quan trọng. Ông ta cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi không giới thiệu con trai mình.
Bữa tiệc kéo dài đến đây, cơ bản cả hai bên đều đã đạt được mục đích, rượu uống lại càng có ý nghĩa.
Ngày hôm sau, Đường Sinh cùng mẹ đến làm khách ở nhà Đường Cẩn. Vợ chồng Lý Quế Trân, Đường Vọng Bình rất nhiệt tình chiêu đãi. Đường Cẩn vẻ mặt vui mừng, chiều hôm trước cùng dạo phố với Trưởng phòng Liễu chỉ là cái cớ để nói chuyện, vì Trưởng phòng Liễu chính là mẹ của Đường Sinh, sau này sẽ là chủ mẫu của Đường gia. Bạn dù có mạnh đến đâu cũng không thể lọt nổi bàn tay bà, điều này Đường Cẩn rất rõ.
Cô không có nhiều lý tưởng cho lắm, nhưng cô nhu thuận, ngoan ngoãn, nhu mì. Cô có đủ những phẩm chất của người phụ nữ truyền thống. Cô giản dị, không son phấn, quần áo mộc mạc. Dung mạo, khí chất của cô rất xuất chúng, rất dễ gây chú ý. Do đó trong mắt Trưởng phòng Liễu cô là người đáng được lựa chọn.
Sự đoan trang hiền thục của một người không phải cố ý bồi dưỡng mà có. Lại nói Đường Cẩn cũng có gen của mẹ là Lý Quế Trân, nên kế thừa được sự ngoan hiền, đại lượng mà không xa hoa. Cô rất phù hợp với tiêu chuẩn con dâu của Đường gia, còn bối cảnh gia đình liệu có quá quan trọng không? Trưởng phòng Liễu cũng không quá coi trọng, Liễu gia cũng không đến nỗi, nhưng khi chồng bà gặp khó khăn, người nhà họ Liễu lại khinh thường ông ấy, thì còn cần gì một gia đình như vậy? Chỉ có thể đồng cam mà không thể cộng khổ? Không bằng tìm một nhà không có gì còn hơn.
Đàn ông là người làm chủ trong mọi việc, nếu ngay khi bắt đầu đã muốn tìm một người vợ giàu có, chỉ nhờ vào uy lực nhà vợ mà thăng tiến, không cần phấn đấu. Còn nếu tay trắng khởi nghiệp, sau này khi gia thế đã lớn mạnh, người vợ xuất thân nghèo khó lại càng được người đời kính nể hơn.
Liễu Vân Huế không chú trọng thân thế của người khác. Bà đã kinh qua rất nhiều chuyện, khó khăn có, giàu sang có. Bây giờ bà xem trọng phẩm chất hơn. Tính tình Đường Cẩn kiên nghị, nhưng lại hàm chứa khí chất độ lượng. Con trai bà cũng không phải là đèn cạn dầu, lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu không tìm một người con gái có khí chất độ lượng, sau này những việc không hay trong nhà sẽ càng gây sức ép cho họ. Phải hốt thuốc đúng bệnh. Nếu là mình liệu có dung túng sự làm càn của Đường Thiên Tắc được không?
Nhưng tính cách con trai Đường Sinh không giống như chồng mình. Thời đại khác nhau hình thành nên nhân sinh quan khác nhau. Còn với tính cách phong lưu đa tình của hắn, nên bà phải tìm cho hắn một cô gái độ lượng. Hai ngày này hắn tiếp xúc với bọn La Sắc Sắc, Mai Chước, Ninh Hân, mấy cô đó thấy bà đều đỏ mặt. Mắt nhìn người của Trưởng phòng Liễu lợi hại thế nào? Đừng nói gì tới mấy đứa con gái này, con trai bà đúng là không khiến bà bớt lo.
Nhất là ánh mắt của Ninh Hân, La Sắc Sắc xuân tình chan chứa, ánh mắt đa tình, rõ ràng đã bị phá trinh. Lại nhìn bộ dạng Đường Sinh âu yếm như vậy, Trưởng phòng Liễu chỉ nhìn qua, cũng đã biết rõ, bọn họ không điên đảo vì Đường Sinh mới lạ.
Đêm qua còn vô tình gặp con trai âu yếm Sắc Sắc, trong một ánh nhìn đầy quyến rũ của Sắc Sắc đã có thể nhìn thấy đủ luyến, gian, tình, nhiệt.
Nhưng bọn họ đều lớn hơn Đường Sinh bảy tám tuổi, hoàn toàn không thể đào tạo để trở thành vợ của Đường Sinh. Tiếng tăm nhà họ Đường lớn như vậy, nếu Đường Sinh lấy một người vợ lớn hơn hắn bảy tám tuổi, e rằng ông cụ ở Bắc Kinh sẽ là người đầu tiên phản đối. Chồng bà cũng không dễ, bản thân bà lại có ấn tượng với Đường Cẩn. Bà cũng muốn tỏ rõ cho những người kia biết, để bọn họ tự tính toán, đừng chạy đến sinh sự, nếu không ai cũng mất mặt. Sự tính toán này rất sâu xa.
Thực ra Trưởng phòng Liễu cũng đã tiếp xúc với mấy cô kia, cũng không nghĩ cá tính của bọn họ có thể sinh sự gì. Chỉ có cô Cao Mỹ Ngọc con nhà họ Cao có chút cá tính, nhưng cũng không hiểu sao cô ta lại cùng với Đường Sinh? Nhưng bây giờ cũng không tiện hỏi, sau này rồi sẽ rõ.
Buổi chiều, Trưởng phòng Liễu có cơ hội nói chuyện riêng với con trai, chính là ở trong phòng hắn, không có ai quấy rầy hai mẹ con họ.
Đường Sinh có chút ngại ngần nhìn mẹ, rồi sờ đầu gãi mũi cười nói:
-Mẹ à, con làm sao đâu?
Trưởng phòng Liễu thở dài nói:
-Con à, mẹ cũng không hiểu nổi con. Mấy tháng nay con thay đổi quá nhiều, chỉ nói những việc con làm ở Giang Lăng thôi, mẹ có cảm giác khác lắm, không giống con lúc ở tỉnh, mẹ như đang nằm mơ vậy.
-Mẹ, mẹ là đang khen con hay đang chê con vậy? Con có thể làm gì được chứ? Đều là chị Sắc Sắc, chị Chước giúp đỡ mới được như vậy.
-Được rồi, Sắc Sắc giỏi như thế nào, mẹ còn không biết sao? Bọn họ thế nào, mẹ đều hiểu hết, nhưng chỉ có con là mẹ không hiểu được.
-Mẹ à, con trai của mẹ, còn có ai hiểu con hơn mẹ được chứ? Đúng không? Mẹ gọi con một mình tới đây là có chuyện muốn dặn dò con?
-Cho là vậy đi, con trai. Mẹ biết con trẻ tuổi, tinh lực có lẽ dồi dào, nhưng con đã từng nghĩ tới sau này sẽ mang hậu quả gì chưa?
Trưởng phòng Liễu đã nói rõ ràng như vậy, Đường Sinh quả thật đã đỏ mặt, xem ra mẹ đã phát hiện rồi.
-Điều này, điều này….
Thấy vẻ mặt hắn hồng lên, xem như cũng thành thật rồi. Trưởng phòng Liễu liền mỉm cười, xoa đầu hắn, dịu dàng nói:
-Con trai à, mẹ rất thương con, chiều chuộng con, nhưng cũng không thể để con tự mình làm bậy được đúng không? Con cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá đa tình.
Đường Sinh không còn lời gì để nói, Trưởng phòng Liễu lại càng thấy thương.
-Ôi, họa là do con tự chuốc lấy, đừng quá hy vọng rằng mẹ sẽ chăm lo cho con, tự con phải biết suy nghĩ, nhưng mẹ cho con một câu cảnh báo, đừng làm kẻ khiến người khác ghét, con hiểu chứ?
-Dạ, con biết, con biết, con là người tốt, sao có thể…Ai da.
Đường Sinh còn chưa nói hết, đã bị mẹ nhéo một cái.
-Têu tiểu tử cậu, không gặp một cô gái như mẹ đây là con còn may đấy, còn có mặt mũi nói mình là người tốt sao? Hừ!
Ngày mồng ba tháng giêng, Trưởng phòng Liễu quya trở về tỉnh. Tất cả lại trở về như ngày thường, Nhị Thế Tổ của chúng ta lại tiếp tục khóa học của hắn.
Lại nói cuối tháng này phải thi, Đường Cẩn và Quan Quan bắt đầu tối nào cũng ép buộc Đường Sinh ôn bài, Đường Sinh cũng không thể trốn tránh được. Hắn cùng với Quan Quan đã nảy sinh chút tình cảm, tình cảm bí mật của hai người rơi vào trạng thái kỳ lạ. Quan Quan lại đối xử tốt hơn với Đường Cẩn, điểm này Đường Sinh có thể nhận ra. Thực tế Đường Cẩn rất tín nhiệm Quan Quan, chẳng trách Quan Quan lại cảm động.
Nhưng ba người chung một giường cũng là một vấn đề. Hơn nữa cái tật xấu của Đường Sinh là, trước khi ngủ hắn mặc quần lót chỉnh tề, nhưng sáng mai khi ngủ dậy chắc chắn nó đã bị vứt xuống giường. Có mấy lần Quan Quan dậy trước, thấy cảnh tượng đó liền thẹn thùng giả vờ ngủ tiếp, đợi Đường Cẩn dọn dẹp hậu quả.
Không biết có phải lần trước Đường Cẩn bắn cậu nhỏ của hắn xong mà cảm thấy đau lòng hay không. Dù sao sau hai ba lần do dự xấu hổ, thì cô đã vụng trộm hôn hắn. Nhị Thế Tổ của chúng ta trong giấc mơ say nồng nên mơ màng không biết, nhưng Quan Quan đã nhìn trộm và biết được hết.
Như vậy cũng coi như là những ngày tháng hạnh phúc. Bọn họ mới chỉ là học sinh lớp 11, hai nam một nữ lại ở cùng nhau, người khác đều thấy kinh ngạc.
Nhưng cũng biết những tình huống này không nhiều. Lý Quế Trân sau lần thứ hai đến gặp Trưởng phòng Lý, cơ bản đã không quản tới chuyện của con gái Đường Cẩn nữa.
Mấy ngày cuối năm, mọi công việc dường như không còn tiến triển gì nữa, như đã bước vào giai đoạn nghỉ ngơi, tất cả đều chờ ngày Tết.
Hôm nay Đường Sinh cùng Đoan Mộc Thực đi Lô Hồ. Vì ngôi nhà Bích Tú Hinh đang ở phải dỡ bỏ, cô ta lại đang muốn chuyển nhà. Hắn đến để xem thế nào, La Sắc Sắc cũng ở đó. Gần đây cô đang bận rộn với hạng mục Lô Hồ, tất cả vì ba mươi triệu kia có thể chảy hết vào Cẩn Sinh.
- Sự nghiệp ở Lô Hồ chắc chắn sau này sẽ đứng đầu ở Giang Lăng. Em trai tôi và công ty bất động sản Hòa Vang sẽ đầu tư hạng mục ‘Hoa viên hồ uyển Giang Lăng’ ở phía đối diện hồ, đầu tư cũng rất lớn, cũng có ủng hộ một chút đối với việc quy hoạch của Chính quyền Lô Hồ.
-Ừ, rất hoan nghênh tới Lô Hồ để chia miếng bánh ngọt này. Một mình chúng tôi ăn không xuể, người nhiều thì tiêu hóa dễ mà. Đúng rồi, chị Hinh, mấy ngày trước chúng tôi có đi đến thị trấn Tùng Sơn ở Phượng Thành một chuyến. Phượng Thành trong truyền thuyết và Giang Lăng Lô Hồ thật sự nổi danh. Công ty bất động sản Trọng Hiền có hứng thú đến khai thác không?
Bích Tú Hinh mỉm cười,
- Tôi cảm thấy bị tiểu tử cậu lôi kéo rồi, tuy nhiên tôi không bao giờ từ chối những cuộc hợp tác kinh doanh kiếm được tiền.
-Vậy là tốt rồi, qua năm tôi lại đi Phượng Thành nữa, nhất định sẽ mời chị Hinh cùng đi du lịch Tùng Sơn, ở đó phong cảnh rất đẹp.
-Một câu nói nhẹ nhàng như vậy của cậu, không biết phải tốn bao nhiêu tiền đầu tư của tôi. Có phải nên mời tôi một bữa tối để thể hiện hay không?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi