Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Lại nói mùa đông lạnh giá, gió Bắc gào thét. Trên đường lớn còn có quán đánh cờ, một ông già mặt đen và đầy nếp nhăn, mặc một áo khoác quân phục rách, đôi mắt hiện rõ vẻ bất lực và trống rỗng. Nhìn lão khoảng bảy mươi tuổi.
Sau khi từ tòa nhà Thành ủy đi ra, tâm trạng Đường Sinh rất nặng nề. Hắn trầm ngâm bước đi, cũng không biết mình đi đâu, trong đầu toàn hình ảnh gương mặt đẫm lệ của Quan Quan. Ngay thời khắc quan trọng cô ta đã dừng lại được. Cô ấy nhớ tới Đường Cẩn, nhưng hắn lại không.
Vì sao mình lại không nghĩ đến Đường Cẩn? Khoảng cách giữa chung tình và yêu thương là bao xa? Mình có thể vì chung tình với Đường Cẩn mà vứt bỏ Ninh Hân, Sắc Sắc, Mai Chước, Vương Tĩnh, Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ không? Đáp án là khẳng định mình làm không được. Được rồi Đường Cẩn, tôi là một kẻ cặn bã.
Khi kẻ cặn bã năm mới nhìn thấy người còn có thể ngồi xổm trên đường luyện cờ, thì dở khóc dở cười rồi. Ông già rồi không còn trẻ nữa, sao không về nhà hưởng thụ không khí đoàn tụ ấm áp, còn ngồi trong quán này? Người ta đều đang đoàn tụ cùng gia đình, có ai ngồi chơi cờ với lão trong thời tiết lạnh thế này?
Lững thững bước qua trước mặt lão già kia, ánh mắt quét qua gương mặt già nua, gương mặt dường như không có vẻ tức giận kia lại khiến Đường Sinh dừng bước quay lại, cẩn thận nhìn gương mặt ông lão. Lão dường như vô giác, ánh mắt vẫn dại ra.
Ánh mắt và gương mặt của ông lão như muốn thuật một câu chuyện mà không ai biết. Đường Sinh bất chợt cảm thấy xúc động, trong đầu hắn xẹt qua một hình ảnh, liệu sau này ta già như ông lão này, liệu có cô đơn như lão không? Bất chợt trong lòng run rẩy.
Thế cờ được bày trên bàn cờ lại là thế cờ nổi tiếng ‘Thất Tinh Đồng Khánh’.Trên thực tế nếu bên nào đi trước, ưu thế sẽ rất rõ ràng, phần thắng sẽ tăng lên nhiều. Đặc điểm của thế cờ này rất sâu sắc, nếu bạn không đoán trước được thế tiến công sau mười nước đi thì khả năng thất bại thảm hại là rất lớn.
Với nhiệt độ âm hai mươi mấy độ, ông lão cô độc này lại bày ra thế cờ này là vì mưu sinh? Hay là ông lão mê cờ sâu sắc đến vậy
Kỳ thật từ trên mặt lão đã có thể thấy được, đây có thể là kế sinh nhai của lão, ông lão thất thập cổ lai hi, dù có yêu cờ như mạng mình, cũng không thể trong thời tiết lạnh ngày đầu năm lại ngồi đây mặc gió thổi? Nhìn cách ăn mặc lam lũ như vậy, chắc chắn có chuyện gì đó.
Đường Sinh tạm thời xếp tâm trạng nặng nề sang một bên, quay lại ngồi xổm trước mặt ông lão, lôi trong túi ra một gói thuốc Trung Hoa,
- Ông lão, lão hút một điếu không?
Vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc cho ông lão, ông lão giật mình quay lại, vội vàng nhận điếu thuốc, Đường Sinh lấy bật lửa châm cho lão,
-Ông lão, hôm nay là ngày đầu năm, lão còn đánh cờ ở đây, có người đánh không?
Ông lão rít một hơi thuốc, bộ dạng như đang hưởng thụ, hít vào sâu tận phổi, rồi lại nhả ra, xung quanh miệng khói thuốc bảng lảng, lão khẽ mỉm cười,
-Lâu lắm không hút thuốc, điếu thuốc này của cậu rất ngon, cậu có thể đánh cùng lão một ván được không? Cậu đi trước, đây là đánh cược, nếu thua phải trả cho đối phương mười đồng, sao vậy cậu chê đắt à? Vậy, năm đồng cũng được.
Ông lão lại hạ xuống, thật khó mà tìm được một người đánh nốt thế này, không dễ chơi đâu,
-Nếu không ba đồng cũng được.
Đường Sinh nhìn ánh mắt ông lão tràn đầy hy vọng, trong lòng rung động,
-Lão dường như đã chắc thắng cháu rồi? Cháu là cao thủ đấy.
-Cao thủ cũng tốt, lão thích được đánh với cao thủ, cậu còn trẻ như vậy đã là cao thủ? Lão không tin, đến đây, thử xem chứ?
Đường Sinh thật sự là một cao thủ đánh cờ , còn lợi hại hơn những người đã lớn tuổi. Lúc bảy tám tuổi hắn đã bắt đầu chơi cờ thế với ông nội rồi, với thế ‘Thất Tinh Đồng Khánh’ này hắn cũng đã quá hiểu, ít nhất cũng biết được năm cách phá, dù đánh bên đen hay trắng hắn cũng không thể thua được.
Vì thế, trong thời tiết lạnh lẽo này, một già một trẻ bắt đầu chơi, họ vừa xoa tay, vừa run, vừa hét ”chiếu tướng”. Từ xa có ba người đi tới, một người đàn ông khoảng năm mươi, khí thế oai phong, tay chắp sau lưng, hai bên là một nữ tuổi trung niên và một cô bé nhỏ tuổi khoác tay người đàn ông. Chắc ba người họ là một gia đình, có lẽ họ đang đi dạo phố xong rồi trên đường trở về nhà.
Nhưng người đàn ông trạc ngũ tuần này không phải ai khác, mà là ủy viên thường vụ thành ủy Giang Lăng, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Bạch Thiện Dân. Đi đến gần ông mới nhận ra Đường Sinh, chà, cậu chàng này sao lại nhàn nhã như vậy? Đầu năm sao lại ngồi xổm bên đường chơi cờ thế?
Quả thực rất khó tin, chuyện của hắn gã ít nhiều cũng được biết, Đường Thiên Tắc cũng có tiết lộ. Tuy quen biết với Bí thư Đường chưa tới một năm, nhưng sự thật thà và lòng dạ rộng rãi của Bí thư Đường lại khiến Bạch Thiện Dân rất thích. Ngay cả những hành động của con trai là Đường Sinh cũng khiến ông ta thích thú. quy hoạch di dời ngõ lão Đường, quy hoạch Giang Hiệu , , hạng mục Hồ Lô, có hạng mục nào không có bóng dáng cậu ta chứ?
Người này chắc chắn là rồng trong ao, sau này nhất định sẽ bay lên trời, Giang Lăng liệu có sẽ là nơi ấp ủ cho hắn? Điều này còn khó nói.
-Ba, mau về nhà đi, con biết nhìn thấy cờ là ba lại mềm chân, trời lạnh như thế này, mau về nhà thôi ba.
Nhìn bước chân ba chậm lại, Bạch Yến Lâm đã biết ba lại lên chứng nghiện cờ rồi, cô nói rồi còn nháy mắt với mẹ, có ý nói nhất định phải kéo ba về nhà, vợ Bạch Thiện Dân Đào Giác Xuân cười khổ,
-Con bé này, con tin có thể bảo ba về được sao?
Bạch Thiện Dân gật đầu cườinói:
-Người hiểu ta chỉ có Giác Xuân , con gái, nếu không con cùng mẹ về nhà làm sủi cảo trước đi.
-Con không về đâu, để ba một mình lại đây, mặt trời chưa lặn ông về nhà mới lạ. Mẹ, chúng ta cùng đợi ba về.
Đào Giác Xuân gật đầu, cười nói với Bạch Thiện Dân:
- Anh có nghiêm khắc cũng không thể thắng nổi vợ và con gái đúng không?
-Được được,đợi xem một vài thế, mọi người đừng ai lên tiếng. Xem chơi cờ cũng phải có tố chất, nhiều lời là không được.
Phù, Đào Giác Xuân và Bạch Yến Lâm cùng ngừng cười, lại cùng Chủ nhiệm Bạch tiến gần đến chỗ đánh cờ. Bạch Thiện Dân cũng không lên tiếng, ông tathật sự rất tò mò về tên Đường Sinh này, một người trẻ tuổi như vậy, lại có một tâm tính thâm trầm khiến người khác không thể hiểu được.
Đường Sinh biết nếu chơi ván cờ này, sẽ không tránh khỏi thu hút những ngươi đi qua, nên cũng không quay đầu lại, chỉ chăm chú vào thế cờ.
Xe tiến tướng lùi, pháo oanh tượng phi, binh lên tốt chắn, thế trận rất khó giải. Cuối cùng Đường Sinh cũng giành được thắng lợi đầu tiên.
-Chiêu pháp của cậu cũng thật lợi hại, lão ta đây đã sống bảy mươi tuổi, đã từng đánh ván bài này hơn mười lần, chưa từng thua một lần.
Ông lão không giành được thắng lợi thốt lên, bàn tay run run thò vào túi áo móc ra tờ mười đồng nhàu nát đưa cho Đường Sinh.
Đường Sinh không nhận, lại móc thuốc ra đưa cho ông lão, hắn xoa tay nói:
-Cháu không cần tiền của lão, cháu chỉ muốn biết ngày Tết như vậy, nhà nhà đoàn tụ, ngày tống cựu nghênh tân, tại sao lão không về nhà để tận hưởng niềm vui tuổi già, lại ngồi ở nơi không có bóng người, thời tiết lại lạnh giá như thế này để chơi cờ? Ông lão có gì khó khăn sao? Nếu có thì cứ nói ra, ta sẽ nói đỡ giúp lão. Những vị lãnh đạo thành phố đều có quá nhiều việc để làm, khó tránh khỏi bỏ sót một vài trường hợp, một mình lão già như vậy rồi cứ ngồi mãi ở đây cũng không được.
Những lời này không những khiến cho ông lão xúc động, mà còn khiến cho Bạch Thiện Dân phía sau không nói nên lời, Chủ nhiệm Bạch giật mình. Ánh mắt Đào Giác Xuân và Bạch Yến Lâm đều chăm nhìn vị thiếu niên kia, đặc biệt là Bạch Yến Lâm sau khi nhìn kỹ một lúc mới phát hiện, a, đây không phải l;à Đường Sinh, người cách đây không lâu đã được Hoa Anh Hùng dẫn tới tới tham gia ‘Hào Môn Tân Quý’ sao? Tại sao lại ngồi bên đường chơi cờ? Thật khó hiểu.
Rốt cuộc suy nghĩ của những người trẻ tuổi luôn rất đơn thuần, Bạch Thiện Dân, Đào Giác Xuân đương nhiên không có suy nghĩ như Bạch Yến Lâm, những câu nói của Đường Sinh đã quá rõ ràng, sỡ dĩ hắn ngồi đánh cờ ở đây, chỉ vì muốn hỏi tại sao ông lão này lại không về nhà đoàn tụ cùng gia đình mà lại ngồi ở đây.
Trẻ tuổi như vậy đã biết quan tâm đến người nghèo khổ, hiếm thấy lắm, ngay Bạch Thiện Dân ta cũng chỉ có ý xem cờ mà thôi, không nghĩ được việc này.
Ông lão kia sau khi sửng sốt, bàn tay run run cầm mười đồng cũng không thu lại,
-Cậu cầm đi, đánh thì phải chấp nhận thua cuộc, ta thua tâm phục khẩu phục, ngươi nói trời lạnh như thế này, ai lại muốn ngồi đây chứ? Ở nhà còn có hai người chưa có cơm ăn, lão không đánh cờmà được sao? Là người chồng, người cha, mang trọng trách ấy, cậu cũng nên cho lão một cơ hội, để ta có thể lấy lại mươi đồng này.
Trong lời nói đáng thương của ông lão mang đầy sự chua xót, nhưng thể hiện rõ cốt cách khí khái, có khổ có khó nữa, tôi cũng phải chống đỡ.
Bạch Thiện Dân, Đào Giác Xuân đều vì cuộc đối đáp này mà xúc động, Bạch Yến Lâm còn hơn nữa, mắt đã ngấn lệ, vốn chỉ nghĩ đây chỉ là một ván cờ cho người nhàn rỗi chơi đùa, không ngờ phía sau đó là một câu chuyện cảm động.
-Ông lão, nếu khó khăn phải tìm đến chính quyền, lão đã già như vậy rồi, cũng không thể sống dựa vào bàn cờ này mãi chứ? Lão thắng được người khác, lần sau người ta ai còn chơi cờ với lão nữa chứ? Có phải như vậy không? Đây không phải là một cách giải quyết, lão nói có đúng không?
-Ôi, chính quyền à, ai giải quyết chuyện của một lão già như tôi chứ? Đã đi mấy lần rồi, chỉ làm phiền người ta thôi, lần trước họ đã đuổi tôi, cậu hãy nhìn mặt ta đi, ta không bao giờ dám đi đến đó nữa, ngay cả cái bàn cờ này đi, nếu bị ban trật tự đô thị bắt được cũng không tốt, hôm nay lão biết họ đều đã về nhà ăn Tết sẽ không nhìn đến lão, nên mới dọn bàn cờ ra đây, nhưng cả buổi sáng không có lấy một người, Cậu là người đầu tiên.
Đường Sinh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt đầy lệ, trong nháy mắt, hắn nghiến răng mắng một câu:
- Đồ thối tha ở đâu.
Lúc đưa tay lau nước mắt, ánh mắt liền nhìn thấy ba người đang đứng xem cờ.
Bạch Thiện Dân, Đào Giác Xuân, Bạch Yến Lâm cũng như Đường Sinh, đôi mắt đẫm lệ, đặc biệt là hai mẹ con Đào Giác Xuân, Bạch Yến Lâm không ngờ thiếu niên này lại rơi nước mắt. Hắn tuổi trẻ như vậy nhưng lại rất có tình cảm ấm áp như vậy, cũng biết căm giận với hiện tượng xã hội, hắn ngồi chơi ván cờ này là vì tình cảm.
Bạch Thiện Dân tiến đến ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ nhẹ vai Đường Sinh,
-Đường Sinh à, bác Bạch không ngờ lại là cháu.
Á, ba mình biết hắn? Bạch Yến Lâm ngạc nhiên, Đào Giác Xuân hiểu ra vì sao chồng mình lại muốn xem chơi cờ, thì ra là như vậy? Người thanh niên này là người thế nào? Hình như chưa nghe chồng mình nhắc đến, nhưng nhìn qua dường như chồng mình đã quen người này từ lâu, thiếu niên này là ai?
Ông lão nhìn Bạch Thiện Dân một cái, cũng không có cảm giác gì, chỉ nghĩ là người quen của người thanh niên này, nên lại lặng lẽ hút thuốc.
Đường Sinh thở sâu, trấn tĩnh cảm xúc, đáng lẽ với người được rèn luyện như hắn không nên dễ dàng xúc động như vậy, nhưng có nhiều việc người không định được, vừa vặn cảnh tượng này lại bị Bạch Thiện Dân thấy được? Nhưng nghĩ lại cũng không thể xem như ngoài ý muốn, quẹo ở con đường phía trước không phải đã là tòa nhà Thành ủy rồi sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn Đào Giác Xuân và Bạch Yến Lâm, người phía trước hắn chưa gặp, người sau chính là Bạch Yến Lâm, một trong bốn bông hoa trong Hào Môn Tân Quý, trước đây không lâu đã gặp ở đó, cũng có gật đầu chào qua, nhưng người ta lại rụt rè, không cho hắn cơ hội kết giao, không ngờ hôm nay được gặp lại.
Người phụ nữ xinh đẹp tuổi trung niên kia thì không cần phải nói, chắc chắn là vợ của Bạch Thiện Dân, mẹ của Bạch Yến Lâm, Đường Sinh chào hai người họ trước rồi mới nói với Bạch Thiện Dân:
-Bác Bạch, trong thế gian luôn có chuyện bất công, nhân gian luôn có ngườii nghèo, bác càng già càng dẻo dai, lúc cần ra tay thì ra tay, cháu luôn ủng hộ bác. Ông lão này độ tuổi xưa nay hiếm này đáng lẽ nên ở nhà để con cháu chăm sóc mới đúng, nay lại lưu lạc đầu đường như vậy, lấy cái bàn cờ này mưu sinh. Luôn có một số người làm việc tắc trách, chủ quản thì quan liêukhông tận mắt thấy những chuyện như thế này. Cháu nghĩ bữa cơm đầu năm này sẽ đến nhà ônglão ăn, nếu bác không có ý kiến gì cháu sẽ gọi điện thoại cho “ông sếp” kia , ông ấy muốn ăn sủi cảo cũng phải nuốt nước mắt.
-Được, Đường Sinh, hôm nay chúng ta đến nhà ông lão ăn cơm, ăn xong chúng ta cùng đánh cờ.
Bạch Thiện Dân ra sức gật đầu.
Nhưng Đào Giác Xuân và Bạch Yến Lâm lại tròn mắt ngạc nhiên, Chủ nhiệm Bạch làm sao vậy? Nhân gian đói khổ đâu phải chỉ có vậy? Làm sao quản hết được? Ông thật sự còn muốn đi với thiếu niên này sao? Cũng không sợ những người Thành ủy sẽ đâm sau lưng ông sao? Nghĩ vậy, Đào Giác Xuân liền chau mày.
Nhưng tính khí của chồng mình thì bà biết rõ, gã đã muốn làm gì thì không thể ngăn được, đi thì đi.
Trong bóng đêm mờ mịt, trong một ngõ nhỏ phía đông thành phố, có một chiếc xe nhỏ chạy đến. Ở sâu trong hẻm, căn nhà của ông lão Vương chơi cờ hôm nay vô cùng nhộn nhịp.Trong căn phòng nhỏ, hai gian chính và một gian nhỏ, mấy người phụ nữ đang bận làm sủi cảo, còn nhà trên có một bà lão và một thanh niên gần ba mươi tuổi đang nằm. Bà lão là người bệnh tâm thần gần hai mươi năm, trên người nhiều chỗ đã bị hoại tử, còn đứa con trai do sau một tai nạn ô tô trở nên ngốc nghếch, tư duy chỉ như một đứa trẻ ba bốn tuổi, con dâu sớm đã bỏ đi theo người khác, trong nhà chỉ còn dựa vào ông lão đã bảy mươi. Hàng xóm láng giềng họa hoằn mới giúp một ít, như cho đồ ăn, đồ uống, cảnh khổ này một lời khó nói hết.
Đường Thiên Tắc và Bạch Thiện Dân ngồi trên ghế, hai ngươi đều đang hút thuốc, người đang làm sủi cảo chính là năm người Liễu Vân Huệ, Đào Giác Xuân, Quan Cẩn Du, Bạch Yến Lâm, Quan Quan.Đường Sinh đang đứng ở cửa nói gì đó với Lý Trọng Phong, phía trong còn có mấy người hàng xóm.
Đào Giác Xuân nghĩ thế nào cũng không ngờ Bí thư Đường Thiên Tắc lại đích thân đến đây, lại còn dẫn theo vợ là trưởng phòng Liễu. Như vậy là đã rõ, thì ra thiếu niên ngồi xổm bên đường chơi cờ với người ta là công tử của Bí thư Đường, Bạch Yến Lâm lại càng ngạc nhiên hơn.
Quan Cẩn Du cũng là do Bí thư Đường gọi tới.Lúc bọn họ đang ngồi, lại có hai người khách đến, Bí thư quận ủy nội thành Ninh Thiên Hữu và con gái Ninh Hân cùng đến, đây là lần đầu tiên Ninh Hân mặc cảnh phục sẫm màu xuất hiện, oai phong lẫm liệt, khiến Đường Sinh ngẩn người.
Sắp đến giờ ăn cơm, lại một kẻ đáng ghét đến, ai vậy? Hóa ra là phóng viên Vương Tĩnh của báo chiều, mấy vị quan chức đều trừng mắt nhìn cô ta.
Vương Tĩnh không để ý, lại đi phỏng vấn lão Vương, nhìn vậy đã biết ngày mai bài báo có tin tức gì rồi?
Nghe Ninh Hân nói Vương Tĩnh là bạn thân của cô, ánh mắt sắc bén của Đường Thiên Tắc mới ấm áp lại,
-Sự việc trong phạm vi nội thành, muốn viết thì viết Ninh Thiên Hữu đi, đừng lôi ta và Bí thư Thiện Dân vào, cũng đừng làm xôn xao dư luận. Có những sự việc không phải giải quyết được ngày một ngày hai, Chính quyền phải có một phương án triệt để khả thi về phương diện này, Hội nghị thường vụ lần tới thảo luận xong sẽ đưa ra kế hoạch hoàn thiện cụ thể.
Cuộc đời như một bàn cờ, biến đổi khó lường. Thế sự cũng như một bàn cờ, khó mà đo lường được. Sau cái đêm đầu năm đó, Đường Sinh có thêm hai người chị nuôi.
Ai vậy? Là Bạch Yến Lâm con gái Bạch Thiện Dân và cháu họ ngoại của Quan Cẩn Du Quan Thế Âm. Chiều hôm đó suýt nữa là “làm thịt” Quan Quan rồi, không ngờ đến tối lại trở thành ‘em trai’ của cô. Tuy sinh cùng năm, nhưng so với Quan Quan, Đường Sinh lại nhỏ hơn mấy tháng.
Nhân lúc người lớn không có mặt, Đường Sinh muốn nói chuyện với Quan Quan, liền kéo mấy sợi lông tơ trước trán cô, rồi trừng mắt nhỏ giọng uy hiếp:
-Sau này không được phép ức hiếp em, nếu không sẽ đè chị xuống giường, bắn một ngàn ………..
Cậu nhỏ của Đường Sinh lập tức lại co giật, quan hệ thân mật quá cũng không tốt mà, nếu không phải như vậy làm sao có thể……?
Vừa khéo Bạch Yến Lâm lại thấy cảnh Đường Sinh bị Quan Quan uy hiếp. Thiếu niên đáng thương bị người đẹp giáo huấn, cô cảm thấy khá thú vị. Thông thường các thiếu nữ thường thích những nam sinh ngại ngùng e thẹn hơn. Bọn họ cho rằng những nam nhân như vậy rất ngây thơ, nhưng thật sự có đúng như vậy không?
Đương nhiên, nếu với những người khác thì được, nhưng những ai bị vẻ đáng thương của Nhị Thế Tổ lừa, thì người đó mới thật đáng thương.
Ninh Hân đưa cha về nhà rồi liền cùng Vương Tĩnh đến Trung tâm thương mại Cẩn Sinh để tham gia đêm tiệc Tết Nguyên đán. Người tổ chức là La Sắc Sắc, Mai Chước. Đường Cẩn, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ đều đến dự, nhưng một nam nhân duy nhất trong đêm tiệc chính là Đường Sinh, nơi này chỉ có hắn mới vào được.
Trung tâm thương mại Giang Lăng đang dần được thu hồi. Bốn tầng gồm tầng năm, sáu, bảy, tám tuy đã hết hạn hợp đồng thuê nhưng Cẩn Sinh không cho họ tiếp tục gia hạn hợp đồng nữa. Có người đang tận dụng mối quan hệ với Đường Dục, ông ta tự mình gọi điện thoại cho Mai Chước cũng vô dụng.
Đêm đầu năm, nhà nhà đều sum vầy, nhưng hai cha con Sở Hùng Đông, Sở Hùng Cương lại không có mặt ở Phượng Thành, mà lại ở ‘Giang Lăng Nhân’. Điều khiến bọn họ không ngờ đến là, mười hai giờ đêm, ngay lúc buổi tiệc đêm sắp bắt đầu, đột nhiên có hai quý khách đến thăm- Chủ tịch của Cẩn Sinh- Mai Chước và Đường Sinh, là người bấy lâu nay họ rất muốn gặp, đi cùng hai người còn có Ngụy Hưng Quốc, Hoa Anh Hùng
-Nhiều việc quá, lại còn phải lo chuyện bài vở, mãi vẫn không sắp xếp được thời gian để đến gặp Tổng giám đốc Sở. Hôm nay nghe Tổng giám đốc Ngụy tổng nói năm mới Tổng giám đốc Sở vẫn lưu lại Giang Lăng, nên tôi phải đến tham dự rồi. Còn về chuyện hợp tác giữa Giang Xỉ và tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành, thái độ của Cẩn Sinh đã rất rõ ràng, Tổng giám đốc Sở nhìn cũng hiểu chứ?
Đường Sinh chậm rãi nói, những người đi cùng hắn đều không lên tiếng. Điều này đã cho thấy sức ảnh hưởng của hắn đối với Cẩn Sinh.
Sở Hùng Đông trước nay vẫn không tin Đường Sinh là người nắm quyền phía sau tập đoàn Cẩn Sinh, nhưng bây giờ thấy như vậy, thì hắn đã tin.
Hơn nữa người trước nay chưa từng lộ diện là Tổng giám đốc Mai Chước đêm nay lại xuất hiện, thì đã quá rõ rồi. Y biết, hiện nay tập đoàn Cẩn Sinh chính là người khống chế cổ phần của Giang Xỉ. Mai Chước khôn chỉ là Tổng giám đốc, mà còn là cổ đông lớn của Cẩn Sinh. Cô gái này xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao nhã, trí tuệ không tầm thường. Trước mặt cô ta, Ngụy Hưng Quốc, Hoa Anh Hùng đều có thái độ kính cẩn, có thể thấy địa vị cô ta không kém La Sắc Sắc.
- Lần này đến thăm Giang Xỉ, tôi cũng rất ngạc nhiên. Giang Xỉ đã mang hơi thở mới, không khí rất náo nhiệt. Tôi với Tổng giám đốc Ngụy quen biết cũng đã lâu. Ông ấy có thể đảm nhận chức Tổng giám đốc của Giang Xỉ, cũng khiến tôi có thể thấy được tương lai hùng mạnh của Giang Xỉ. Lần này trở về, tôi sẽ cố gắng thuyết phục những cổ đông của tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành chấp nhận Giang Xỉ. Chúng ta cùng hợp sức, thì sự hợp tác này sẽ càng vững bền hơn.
Sở Hùng Đông đã tỏ rõ thái độ của mình, sau đó lại tiếp:
- Chỉ là sự chia rẽ bên trong của tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành khá lớn. Muốn thúc đẩy sự hợp tác giữa hai chúng ta, chắc chắn phải qua một phen thảo luận. Sự quyết tâm của bản thân tôi rất lớn, cũng hy vọng Cẩn Sinh Giang Xỉ cũng có quyết tâm như tôi.
Gã đã ngầm chỉ ra sự chia rẽ bên trong tập đoàn cơ khí ô tô Phượng Thành, thực chất là muốn nói gã không thể tự quyết định được, chắc chắn phải thông qua thảo luận. “Bản thân tôi đã quyết tâm, nhưng hy vọng các bạn cũng quyết tâm để ủng hộ tôi”. Những lời này không cần nói quá rõ ràng, nhưng chắc chắn Đường Sinh, Mai Chước đều hiểu rõ.
Sở Đại Cương cũng rất vừa lòng. Gã là người đầu óc thông minh, làm việc cũng rất thành thạo. Gã biết sự việc lần này có ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ sau này của cha. Nhưng gã cũng rất lo lắng, không biết Đường Sinh sẽ sắp xếp thế nào. Dựa vào mối quan hệ của Đường Sinh ở Phượng Thành, làm việc này chắc chắn rất dễ, nhưng có những mối quan hệ không thể dựa dẫm được. Vì vậy nên hai cha con họ Sở trong lòng rất lo lắng.
Không khí trong bữa tiệc tối cũng không tệ. Sự tiếp đãi như vậy đối với hai cha con họ Sở mà nói cũng đã rất viên mãn, không phí mấy ngày lăn lộn của họ, trong lòng họ cũng có chút cảm động. Vốn dĩ ngày đầu năm này nên về nhà, nhưng lại đến đây mấy ngày, Sở Hùng Đông không can tâm, quyết định ngày đầu năm phải ở lại đây, có lẽ một ngày này có thể đủ để thay đổi tất cả cuộc đời, người khác không quan tâm đến mình, mình cũng không còn cách nào khác.
Nhưng thiếu niên kia đến rồi, người nắm quyền của Cẩn Sinh đã đến đây, bất luận tối nay có kết quả gì hay không, thì đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi