Chương 218: Còn trẻ mà đã là lưu manh

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Tại phòng trị an, Trưởng phòng Mã ngồi tán gẫu với Cục trưởng Ngưu, ngoài mặt thì vẫn rất khách sáo. Dù sao thì là người ta cũng là Cục trưởng Ngưu Cục trưởng công an phân cục thành nội cục kiêm phó cục trưởng cục công an thành phố thôi. Nói gì thì cũng là cấp trên của trưởng phòng Mã, ông ấy cũng phải nể mặt cấp trên một chút chứ.

Trên thực tế trong lòng mỗi người đều có sự cân nhắc. Một hệ thống là một hệ thống, phân cục khu nội thành và cục thành phố vốn là hai cái khác nhau, cục trưởng Ngưu làm cục trưởng phân cục kiêm phó cục trưởng cục công an thành phố, chẳng qua vì trong công việc có thể hài hòa với việc bố trí của thành phố. Công việc chủ yếu của ông ấy có lẽ vẫn là quản lý phân cục của ông ấy.

Mặt khác, cục trưởng phân cục nhân sự có hơn một nửa quyền lực nằm ở ủy ban nhân dân thành phố, phần còn lại nhỏ hơn ở cục thành phố bên. Lão Ngưu cũng không để mắt cũng như xem trọng toàn bộ lãnh đạo của cục thành phố, nhưng thật ra với những người có thực quyền này, ông ta vẫn nên khách sáo, ví như đối với trưởng phòng Mã.

Lúc này lại càng khách sáo, không phải chuyện do con trai mình gây lên đang nằm trong tay trưởng phòng Mã sao? Buồn bực thật!

Bọn họ nói chuyện của bọn họ, ở một căn phòng khác, Ninh Hân và Đường Sinh, Đoan Mộc Yên không nói về sự việc lần này, cơ bản là bởi họ không để trong lòng, Đường Sinh và Ninh Hân thảo luận về chiếc xe BMW, Đường Sinh hỏi về giá một chút, Ninh Hân chỉ nói khoảng hơn một triệu.

Cùng loại xe nhưng chế tạo khác nhau giá cả cũng khác nhau, giá chiếc BMW cao nhất khoảng hơn hai triệu, trong lòng Đường Sinh biết rõ điều này, cười nói khẽ với Ninh Hân

- Thực sự được chị nuôi sống rồi, cái xe một triệu kia ấy, có thể đổi với cái rách nát của chị không?

- Nếu không thì cậu mua cho tôi một chiếc à? Lại còn đòi nuôi?

Ninh Hân cũng thấp giọng trêu chọc tiểu tình lang, tâm trạng của cô rõ ràng không tồi, lại nhìn Đoạn Mộc Yên đang ngồi bên kia, nói với Đường Sinh:

- Quyến rũ hoa hậu này khi nào vậy?

Không ngờ ngay đến cả Ninh Hân còn phải ghen tị với Đoan Mộc Yên, có thể thấy nó hơn người như thế nào? Câu đùa giỡn kia quả thực còn kèm theo ánh nhìn.

- Là hôm nay, chuẩn bị đến trường đi dạo, nào biết ở cổng trường gặp vài người bất lương định bắt cóc cô ấy, cho nên…

- Cho nên liền anh hùng cứu mỹ nhân?

Ngón tay Ninh Hân gõ vào trán Đường Sinh

- Tuy nhiên quả là đáng để chú ý.

Nói xong, Ninh Hân lại chăm chú nhìn bộ ngực đồ sộ của Đoan Mộc Yên, không cần nói cũng biết mang đôi bồng đào kia cũng không nhẹ gánh chút nào

- Ồ, tôi nào có suy nghĩ nhiều như vậy? Việc chính còn chưa làm xong, tuy nhiên chị là người hiểu tôi nhất, tôi quang minh chính đại, làm sao có thể để tội ác hoành hành ngay trước mắt mình, một ngày nào đó tôi không hành thiện trừ ác, không làm bọn đạo chích kinh sợ là tôi rất đau đầu?

Đôi mắt đẹp quyến rũ của Ninh Hân lườm hắn một cái, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra điệu cười yếu ớt

- Đúng rồi, không phải hôm nay đi gặp Bích Tú Hinh sao?

- Ừ, đã kiếm về ba trăm triệu, Sắc Sắc và Mai Chước đến công ty chúc mừng, tôi nhận được tin nhắn của chị trước, nói là đã mua được xe, chứ điên đâu mà để chị nuôi tôi? Lát nữa xử lý mọi việc xong rồi, chúng ta tìm chỗ ăn mừng đi!

Nghe những lời thú vị của tiểu bại hoại, đôi mắt đẹp Ninh Hân càng sáng lên

- Cậu dẫn theo cô hoa hậu này gây họa, tôi nuốt cơm không trôi nha.

Đến lượt Đường Sinh bât cười, đưa mặt đến càng gần mặt cô

- Làm sao chị lại ghen với cả cô bé này? Ghen rồi đúng không?

- Ghen tị chứ, so với tôi còn lớn hơn ấy chứ, của cô ta thật sự là đèn to, tôi cảm giác của tôi chỉ là cái đèn nhỏ hơn cái đèn mưa đặc biệt thôi.

- Ồ, so sánh của chị thú vị thật, của chị nếu là đèn mưa nhỏ, thì Mai Chước chẳng phải chỉ là cái đèn xi nhan nhỏ hơn sao?

Ninh Hân cũng bật cười

- Tên khốn này, đèn nhiều quá sẽ phá hư, về sau thành thật một chút cho tôi, cậu và cô ta ngồi nói chuyện tiếp đi, tôi qua xem bên trưởng phòng Mã xem sao. Họ Ngưu đến rồi, người này trước kia là bạn cũ của bí thư Triệu, cũng không được kính trọng lắm ba tôi.

Đường Sinh quyết đoán tay chém vào không trung.

- Đúng là vua nào triều thần nấy, tôi đề nghị Chính ủy Ninh nghiêm khắc quán triệt quy tắc quan trường.

- Cũng không đơn giản như vây đâu? Có chút rắc rối khó gỡ, cục trưởng Ngưu này chưa để lão Triệu dính vào, chứng tỏ rất gian giảo.

- Ồ, gian giảo cũng không phải sợ ông ta, Ninh Hân nhà ta muốn hành ông ta, ông ta nhất định phải chén đủ, phải không? Đại mỹ nhân!

- Đi đi đi, không sợ cái đèn xe kia nhìn thấy à, đồ hư hỏng, lúc đầu tôi không biết cậu lại hư hỏng như vậy? Giết chết cậu đấy.

- Thì vậy thôi, kỳ thật phụ nữ đều thích đàn ông hư hỏng, máu phản nghịch đã ẩn giấu ở trong xương tủy chúng tôi, chỉ là chúng ta không muốn thừa nhận, tôi hư hỏng bởi tôi tồn tại, tôi biết em Hân yêu tôi chết đi được, còn trẻ mà đã lưu manh, đồ hư hỏng hào khí như vải hồng đấu bò.

- Ai là em Hân của cậu? Thật ghê tởm.

Ninh Hân lần đầu nghe hắn ta gọi mình là em Hân, cảm giác ngượng ngùng.

Đoan Mộc Yên thấy Ninh Hân bước nhanh ra ngoài, trên mặt lộ chút ửng đỏ, cười nụ, trong lòng liền buồn, cô, làm sao vậy?

Đang trong lúc khó suy nghĩ, Đường Sinh lại đó ngồi cùng cô

- Cảnh sát họ phải đi theo một trình tự, cô cứ nói như tôi dạy cô, không cần sợ gì cả, biết chưa? Tôi, sau này, sẽ là anh của cô, ở trường ai ức hiếp cô…, cô hãy nói quý danh của anh.

- Ồ!

Đoan Mộc Yên vẫn không dám nhìn vào mắt hắn, cúi đầu xuống, sợ hãi đồng ý, trong lòng lại sốt ruột, bình thường giờ này đã sớm về tới nhà rồi, hôm nay không ngờ tới cục công an, mẹ chắc lo lắng gần chết

- Anh Đường, tôi muốn gọi điện về nhà.

- Ừ, lấy di động của tôi mà gọi, số bao nhiêu? Tôi giúp cô gọi.

Đường Sinh nói xong rút điện thoại ra quay số Đoan Mộc Yên vừa nói

Điện thoại được kết nối, là giọng một phụ nữ trung niên hỏi tìm ai, Đường Sinh liền ho một tiếng, cố ý tạo tiếng nói trầm hơn

- Xin hỏi có phải nhà Đoan Mộc Yên?

- Ừm

Bên kia trả lời.

- Vậy thì đúng rồi, bà là mẹ Đoan Mộc Yên à, tốt, là như thế này, tôi là người cục trị an thành phố, con gái của bà hôm nay gặp một chút phiền toái nhỏ, tuy nhiên không vấn đề gì, hiện tại đang ở cục trị an lấy khẩu cung, ồ, bà không cần tới, sau khi sự việc kết thúc, chúng tôi sẽ đưa con gái bà về, có việc gì khác có thể tìm tôi.

Ừ, cũng không tồi, một hồi giả mạo cảnh sát, Đường Sinh cất di động đi còn nhìn Đoan Mộc Yên chớp chớp mắt, cô nói

- Được không đấy?

- Sao lại không tin? Mẹ cô lo sợ giọng nói run rẩy, một lát cô lại dùng điện thoại của tôi gọi điện về cho mẹ cô.

Đường Sinh nói xong bỏ điện thoại trong tay hắn ra, nói muốn đi vệ sinh một lát, Đoan Mộc Yên liền khẩn trương gọi điện thoại về nhà.

Mẹ cô nghe được giọng nói của con gái cũng an tâm, hỏi khi nào cô trở về, cô nói không rõ, chỉ nói không có việc gì.

Dù gì thì cũng lo lắng cho con gái, mẹ cô nói bảo anh cô tới cổng cục trị an chờ cô nhé, Đoan Mộc Yên cũng chẳng thể từ chối, chỉ có thể nói tốt rồi, Đường Sinh quay trở về, cô liền đem tình hình kể lại, Đường Sinh cũng chỉ gật gật đầu, hỏi anh của cô làm nghề gì, Đoan Mộc Yên cúi đầu hơi lắc lắc đầu

- Anh của tôi vẫn chưa đi làm, không được phân công công tác quân đội, nhà không có tiền cũng như cửa sau, đang ở nhà chờ việc.

Lại hỏi có sở trường gì không, Đoan Mộc Yên nói hồi ở bộ đội đã từng biết lái ô tô đã vào được lớp chất lượng cao, biết đánh nhau, trình độ văn hóa không cao lắm, là như vậu đó, vì thế mà bây giờ trở về không dễ tìm được việc làm, không có cửa không có đường lại không có tiền, căn bản không thể sắp xếp được.

Trong lòng Đường Sinh đã có tính toán, bên cạnh mình còn thiếu người biết đánh nhau, biết lái xe, cũng như biết ít văn hóa. Ha ha, tuyệt đấy!

Ở bên kia, cuộc nói chuyện giữa cục trưởng Ngưu Phân và trưởng phòng Mã cơ bản đã kết thúc, đương nhiên là do hắn chủ động đàn phám cũng như thúc đẩy câu chuyện…, nhận đi, ai bảo cậu đắc tội với người không nên dính vào? Nhất là Ninh hân, cha của cô Ninh Thiên không chừng phải làm mới lại bản thân, tháng ba năm sau thời điểm đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố rất có thể, thời gian làm việc còn lại không còn nhiều Ninh Hân càng không thể đắc tội.

Cuối cùng trưởng phòng Mã rộng lượng nói:

- Nói tới đây thôi vậy, theo luật dân sự để xử lý vậy, hai bên dù sao cũng vẫn còn nhỏ, cơn thịnh nộ tới đỉnh điểm cũng là khó tránh, ngày mai để tôi tới bệnh viện xem tiểu Ngưu tử thế nào, Ngưu cục trưởng ông về đi, những chuyện khác để tôi xử lý.

Lão Ngưu có thể nói gì đây? Bắt tay khách sáo với trưởng phòng Mã, lại nhìn Ninh Hân nói

- Để chính ủy Ninh cũng phải chạy tới, thật ngại quá.

- Nên thế, cục trưởng Ngưu khách sáo rồi, dù tiểu Ngưu bị thương nặng hay không, ngày mai tôi cũng phải đến thăm một cái.

Cứ như vậy tiễn bước lão Ngưu, trên đường quay về văn phòng, trưởng phòng Mã liền hỏi Ninh Hân

- Vị gia gia kia rốt cuộc là ai?

Ninh Hân cười cười

- Anh Mã, rốt cuộc là ai về sau anh sẽ biết, tôi là chị hắn, nhất định phải giúp hắn, đúng rồi, lão Mã, hôm nay cục trưởng Lô trưng cầu ý của tôi, hỏi đại đội trưởng đội cảnh sát tuần tra để ai đảm nhiệm thích hợp, tôi cũng không biết trả lời thế nào, tôi vào bộ máy Đảng quá muộn, có vài việc không biết, không biết cục trưởng Lô có khách sáo với tôi quá hay không?

- Như thế nào? Chính ủy Ninh, cô đừng khiêm tốn, sự bổ nhiệm của cô là do bí thư Vương Bỉnh Trung hậu thuẫn, hiện giờ chủ tịch quận Ninh cũng trở thành bí thư Ninh rồi, tự nhiên nước lên thì thuyền lên, chuyện mấy ngày hôm trước lại mơ hồ dính líu tới Phó chủ tịch thành phố Quan, chính ủy Ninh cô phù hợp để lên chức đó.

- Lão Mã, chúng ta đã tương giao nhiều năm, anh đừng nói như vậy, cục trưởng Lô hỏi ý kiến tôi lần nữa, tôi sẽ giới thiệu anh.

Lão Mã liền cười ha ha

- Ủy viên Ninh sợ tôi chưa đủ bận sao? Trưởng phòng trị an, kiêm đội trưởng đội cảnh sát tuần tra? Tôi còn chưa nghĩ tới

- Không nghĩ tới không đồng nghĩa với việc anh không có năng lực, tuy nhiên vì chuyện hai ngày trước, danh tiếng của anh cũng tăng lên, bí thư Vương của Ủy ban chính trị Pháp luật cũng lủi đi chỗ nào một chút, tôi cho rằng không có vấn đề gì, theo lý mà nói quan hệ giữa bí thư Vương và bí thư Bạch của Ủy ban Kỷ luật không tồi, hiểu không?

Mã trưởng phòng nhăn mặt cười

- Chỉ biết thôi thì có ích gì? Bí thư Vương và bí thư Bạch làm sao có thể để mắt đến đến loại người như tôi.

Ninh Hân thấp giọng xuống

- Lúc này không có việc gì, tiếp xúc với cậu em tôi nhiều một chút, đảm bảo anh được lợi vô cùng, đừng nói là tôi nói nhé, cứ như vậy đi, ngày mai anh đi xem Tiểu Ngưu thế nào, thay tôi mang một phần hoa quả, nói tôi nhiều việc bề bộn, không có thời gian đi.

- Đã rõ, chính ủy Ninh, chỉ là việc nhỏ, tôi sẽ làm tốt, cô cho tôi số di động của cậu em cô, tôi lưu vào máy.

Ninh Hân cho anh ta số di động, liền mời Đường Sinh và Đoan Mộc Yên đi ra, Đường Sinh rất lịch sự tao nhã bắt tay trưởng phòng Mã, biểu hiện thâm trầm sâu lắng, không giống một đứa nhỏ, trưởng phòng Mã gật đầu, cảm thấy vị này, tám phần mười là công tử nhà ai đó?

Sau khi đi, Đường Sinh trả lại chìa khóa.

- ồ, tôi nghiện rồi đấy, động cơ BMW rất mạnh mẽ, chúng ta lên phố dạo vài vòng đi?

- Dạo cái đầu cậu ấy? Đã quên chuyện lần trước sao? Bụng tôi đang đói kêu ầm lên rồi thì phải? Hay là đi ăn cơm trước đi.

Đoan Mộc Yên ngồi ở ghế sau, chiếc BMW vừa ra khỏi cửa chính cục trị an, cô liền thấy ngoài cửa một thanh niên cao lớn đang đứng đó.

- Đường, anh Đường, kia là anh tôi, anh, anh ấy tới đón tôi.

Đoan Mộc Yên nhìn kĩ lại thân hình của người đó, vội gọi giật Đường Sinh lại. Chiếc X5 dừng ở ngoài cửa, anh Đoan Mộc Yên đứng ở ven đường hoảng sợ, anh ta quay đầu lại nghi hoặc nhìn vào trong xe.

Ồ, anh của Đoan Mộc Yên rất cường tráng, cao một mét tám năm tám sáu, trẻ tuổi, khí phách, ánh mắt tinh anh.

Cửa kính trước sau xe cùng hạ xuống, Đường Sinh nhìn anh Đoan Mộc cười, Đoan Mộc Yên ở phía sau ló đầu ra

- Anh, lên xe đi

Đoan Mộc kinh ngạc mất một lúc, nhìn thấy em gái rồi mới hiểu, nhìn Đường Sinh mỉm cười, lại liếc sang người ngồi bên ghế lái phụ Ninh Hân rồi mới ngồi lên phía sau cùng em anh ta, chiếc X5 lại lăn bánh.

- Cùng nhau đi ăn cơm đi, sau đó tôi chở các người về, tiện bàn vài việc.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi