Chương 217: Khóc rồi tôi khó lòng mà dỗ

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Đoan Mộc Yên chính là cô, do Nhị Thế Tổ của chúng ta không thường xuyên ở trường, nên cơ bản không biết bảng xếp hạng hoa hậu của trường, hắn chỉ biết có Đường Cẩn.

Chung quy, đợt mới thì người mới, cho nên thanh danh phải tương đối bé một chút, mà tân hoa khôi mới nếu ở trên mạng đứng đầu, lập tức sẽ có bảng xếp hạng mới.

Mặt khác còn có bảng xếp hạng khác, Đường Sinh nổi danh nhất chính là nhờ tin tức Nhị Đường yêu nhau nổi tiếng Giang Cao, danh tiếng hắn nổi như cồn, từ trước tới nay chưa có bao giờ, chạy nước rút trăm mét với tư thế hào hùng làm mọi người đều vỗ tay, báo chí truyền thông cũng đưa tin, kết quả rất nhiều ảnh chụp Đường Sinh anh hùng được truyền trên mạng, lần gần nhất cùng hắn chính là Lý Dật Phong, nổi tiếng khắp nhị giáo.

Đoạn Mộc Yên không có điều kiện lên mạng online, tuy nhiên cũng có cùng các học sinh xem qua ảnh chụp, hội thao của trường sẽ càng thân thiết hơn khi thấy con người thật hắn, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô, thậm chí trong lòng còn ảo tưởng hắn chính là bạch mã hoàng tử, nhưng nghe nói hắn và Đường Cẩn là một đôi, Đoan Mộc Yên liền tự ti, hóa ra mình chỉ là cô nàng hôi hám, vĩnh viễn chỉ có thể trốn ở một xó.

Quả nhiên là phong thái yểu điệu, mình mặc dù bé hơn 1 tuổi so với các cô, nhưng cảm giác phong độ kém nhất so với các cô, bất kể là cách ăn mặc quần áo hay là phương diện khác, đều cảm giác có chỗ thua kém các cô, điều này khiến cô lại càng xót xa.

Nằm mơ cũng không nghĩ đến, vào lúc mình gặp nguy nan, hoa vương kia như từ trên trời xuống, đại phát thần uy, anh hùng cứu mỹ nhân.

Và khi nói chuyện với Đường Sinh, Đoan Mộc Yên cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắt rất tinh sáng, sáng quắc khiếp người, thật không dám nhìn.

Trong mắt Đường Sinh Đoan Mộc Yên cũng có sức khiêu khích sự chú ý rất lớn, một cô gái thuần khiết không thua gì Đường Cẩn vô tình khiến người ta yêu mến, quần áo cô mộc mạc, vẻ mặt sợ hãi, trong ánh mắt có vẻ hoảng sợ nhiều lắm, thân mình gầy yếu có chút mỏng manh, lại mang trước ngực bộ ngực siêu lớn. Đường Sinh lặng lẽ nuốt nước miếng, ách, đây là xe lớn nha.

Đối với trái tim tình đời bể dâu của Đường Sinh mà nói, thiếu nữ chất phác mười sáu tuổi trước mắt cậu hoàn toàn là một trẻ con, mặc dù là trong mắt hắn Đường Cẩn và Quan Quan cũng là trẻ con, mấy cô La, Mai, Ninh, Vương mới xem là nữ nhân chân chính.

Có bao nhiêu người nào, Đoan Mộc Yên trăm phần trăm sẽ vào vòng, đợi quay đầu lại hỏi hai người Tiểu Chu và Dật Phong một chút sẽ biết, hai người bọn họ ngày nào cũng đều vào mạng của trường học.

Lúc này bên ngoài còn có một ít người vây quanh xem, xa xa không chỉ có xe cảnh sát mà còn có tiếng còi cảnh sát truyền đến, lại thêm cả xe cứu thương Giang Giáo, lái xe kia chạy với tóc độ 120, chắc không có khả năng làm cho người nằm sắp ở phía sau chết chứ, thật đúng là ……….

Đường Sinh xưa nay vẫn phong cách này, quyết đoán, tàn nhẫn, ác độc, nhưng vào thời điểm hắn dịu dàng thì cũng hết sức mềm mại.

Một xe việt dã màu trắng khác liền đi theo sau xe cứu thương, là chiếc BMW, từ nước Đức, hóa ra là Ninh Hân đến.

Sau đó là hai xe cảnh sát Giang Giáo, trong mắt nhiều người dân nghèo cảnh như vậy chưa gặp bao giờ. Ông chủ hiệu thuốc lá không khỏi quan sát Đường Sinh, thấy hắn không có chút sợ hãi nào, nên dám chắc cậu thanh niên này có lai lịch không tầm thường.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đoan Mộc Yên càng tái nhợt, thân thể gầy yếu mềm mại hơi run lên, ngay cả môi cũng tái đi, việc lớn như vậy cô chưa từng thấy qua, đôi chân cũng không ngừng run rẩy, Đường Sinh không đành lòng thấy bộ dáng khiếp sợ của cô, giơ tay kéo cô tới chỗ chiếc BMW dừng đỗ, lúc này Ninh Hân xuống xe, liếc mắt nhìn Đường Sinh đang dẫn theo một người ngực lớn tới.

Oái, tiểu bại hoại ngươi rất biết chọn đấy? Cô bé kia cũng rất khác thường, như thế nào mà đem toàn bộ dinh dưỡng hấp thu vào bộ vị trước ngực hết thế kia?

Theo sau chiếc BMW là mấy xe cảnh sát, trưởng phòng Mã kia không ngờ cũng đến, tốc độ của ông ta cũng rất nhanh, xem ra muốn dựa hơi Ninh thị.

Bên này sau xe Passat của Ngưu Phấn cũng có vài xe cảnh sát, đi đầu là một người tầm hơn ba mươi tuổi, đi tới nói chuyện cùng người cầm lái chiếc Passat, anh ta đã nhìn thấy trưởng phòng Mã ở vị trí đối diện, trong lòng kinh hãi, không ngờ đối phương đã gọi tới cả trưởng phòng Mã.

Lão Mã ở Cục trị an gần đây trở thành người rất được trọng dụng, bởi vì chuyện của vài học sinh, một loạt cán bộ trung tầng ở thành phố tìm ông ta biện hộ cho gì đó, ông ấy không ngờ xụ mặt giải quyết việc chung, ngay cả thư ký Phó Chủ tịch thành phố La cũng không nể mặt, nghe nói sau lưng có Quan Cẩn Du hỗ trợ.

Ủy viên thường vụ hạng trung, Phó Chủ tịch thành phố Quan so với Phó chủ tịch thành phố La cao hơn một cấp, không bàn tuổi lớn nhỏ, chỉ bàn về thời gian ngắn đã có chức vị cao.

Không phải có câu học không tính trước sau, đạt được vị trí mới được tôn vinh sao? Ngươi sáu mươi tuổi mới lên ủy viên thường vụ cũng phải xếp sau người ta.

Không ngờ nhìn thấy trưởng phòng Mã và người đánh Ngưu Phấn bắt tay, viên cảnh sát kia càng nhíu mày, thấp giọng hỏi lái xe

- Có phải hắn đánh Ngưu Phấn không?

Người lái xe gật đầu khẳng định, tuy nhiên anh ta không biết trưởng phòng Mã, liền hỏi viên cảnh sát kia là đối phương gọi ai?

- Phiền toái rồi, đó là trưởng phòng Mã của Cục trị an thành phố, rất khó nói, thời gian này trong tay ông ta giải quyết một vụ án, con trai Bí thư huyện ủy gì đó, con trai trưởng phòng cục thuế, thậm chí là người quen của Phó chủ tịch thành phố La đều bị bác bỏ hết.

Lái xe không khỏi giật mình, cười khổ nói:

- Nhưng cổ chân Tiểu Ngưu dường như gãy xương, làm sao giải thích với Ngưu cục trưởng?

"Mẹ nó, cái tên tiểu tử ra tay độc ác đó, hắn rốt cuộc là ai? ". Viên cảnh sát híp mắt kia suy nghĩ tự nói một câu, cũng không dám đi chào hỏi trưởng phòng Mã, y tự nghĩ cấp bậc của mình không xứng, thử nghĩ xem, ông Mã ngay cả vài người phó cục trưởng thị Trấn cũng không xem ra gì, cũng đã là lời nói gió bay, trên thực tế chỗ trị an là quyền của trưởng phòng Mã, vài vị phó cục trưởng kia thật sự không quản được ông ta.

Không có cách gì, hay là gọi điện thoại xin chỉ thị của cục trưởng Ngưu đi, anh ta lấy điện thoại di động ra, lại thấy người mặc y phục thường, chẳng phải là chính ủy Ninh của đội đặc công sao? Trời ơi, cô ta còn lớn hơn trưởng phòng Mã à. Ba cô ta là Bí thư quận ủy Ninh Thiên Hữu.

Phải gọi điện báo cáo ngay với cục trưởng Ngưu, nói một chút về vết thương của tiểu Ngưu, nói đã lên xe cứu thương tới bệnh viện, anh ta đang ở hiện trường, đối phương cũng gọi người tới…

- Cục trưởng Ngưu, người của ta bất động không làm gì được, là chỗ trị an của trưởng phòng Mã, đối với những sự việc như thế này, cục trị an thành phố có thể xử lý, muốn đoạt về phân cục chúng ta là không có cách nào, mặt khác còn nảy sinh sự việc, cái tên đánh tiểu Ngưu không ngờ có quen với con gái bí thư Quận ủy Ninh, là Ninh Hân, chính là Ninh Hân của đội đặc công.

- Cái gì? Ninh Hân?

Cục trưởng Ngưu rít gào lên một chút rồi yên lặng. Con gái Ninh Thiên Hữu cũng ra mặt? Toi đời, con trai ta nứt xương không chừng phải nhận tội. Thằng nhóc tiểu tử kia rước lấy việc không hay rồi? Nó làm sao mà lại chọc vào người nhà họ Ninh.

- Ngươi giải thích một chút tình hình thực tế với trưởng phòng Mã, không thể khinh suất, tôi sẽ đích thân tới nói chuyện với Ninh Hân.

Lại nói cục trưởng Ngưu Phân và Ninh Hân biết nhau, cùng tham gia họp Đảng ủy ở cục thành phố, bởi vì Ninh Hân hiện tại là thành viên Đảng của cục thành phố, một vài hội nghị trọng yếu là cô phải tham gia, vì vậy biết được cục trưởng Ngưu Phân, hơn nữa ba Ninh Hân là Ninh Thiên Hữu, hiện tại trở thành nhân vật số một của thành phố, là Bí thư Quận ủy quan trọng nhất của thành nội, ngấm ngầm truyền lại chức của bí thư Triệu cho Ninh Hân.

Đường Sinh chẳng muốn đảm đương việc gì, nắm tay Đoan Mộc mở cửa xe vào ngồi ở ghế sau chiếc BMW, dường như không phải chuyện của hắn.

Ninh Hân cũng không biết người cảnh sát bên kia tới, ngược lại anh ta biết cô, cho nên anh ta cũng không đến gần, xoay người lên xe.

Cửa xe BMW đóng vào, Ninh Hân nói với trưởng phòng Mã

- Anh Mã, tôi đi trước, các anh đi giữ an ninh trật tự đi.

Trưởng phòng Mã gật đầu, cùng vài viên cảnh sát phân cục can thiệp

- Như thế nào? Các ngươi ở phân cục nào mà nhúng tay vào chuyện này.

- Không phải, anh Mã, nếu cục trị an thành phố cũng đến đây, chúng tôi không quản nữa, chỉ là nhận được điện thoại báo cảnh sát.

- Ồ, ngay cả người mà xe cứu thương vừa rồi đưa đi, còn có vài người đều là tình nghi phải không? Để ta mang về trị an đi.

Quả nhiên là phong cách đúng đắn, không nể mặt mũi ai, vị cảnh sát phân cục kia cũng nói một câu

- Anh Mã, người bị thương là Ngưu Phấn, con của trưởng phòng Ngưu chỗ chúng tôi.

Mã trưởng phòng sau khi nghe xong không ngờ mỉm cười

- Ồ, con trai cục trưởng Ngưu à? Được rồi, tôi đã biết.

Trưởng phòng Mã quay mặt lại nghiêm túc, phất phất tay về phía người của anh ta, ra hiệu mang hết thảy đi, sau đó anh ta cũng lên xe.

Giải quyết trận này dường như đơn giản, kỳ thật lúc mới bắt đầu, viên cảnh sát phân cục kia khẩn trương gọi điện thoại cho cục trưởng Ngưu, nói Ninh Hân và trưởng phòng Mã đã đưa toàn bộ về đồn. Cục trưởng Ngưu nói đã biết, bảo anh ta đến bệnh viện xem thế nào, mau lấy chứng thương để nắm rõ ràng.

Ninh Hân trên xe liền hỏi Đường Sinh sao lại thế này, Nhị Thế Tổ lại bắt đầu nói bậy

- Tên tiểu tử Xú kia không biết lai lịch thế nào, không ngờ dám đến bắt cóc tôi, nói là phải lên xe đi tới nơi nào đó để xử lý, tôi cho hắn một trận biết tay.

Nghe xong câu nói đơn giản của hắn, Ninh Hân nhụt chí, tôi quen biết cậu đã lâu, sao không biết ngươi lén bao dưỡng cô nàng ngực to này? Ngươi là cái đồ khốn khiếp, buổi tối ta và ngươi tính sổ.

- Tiểu …, hắn nói như vậy có đúng không?

Đường Sinh cúi mặt lặng lẽ niết tay nhỏ bé của Đoan Mộc, Đoan Mộc Yên liền nói

- Là, là thật? Tôi cũng không biết.

Ninh Hân và Đường Sinh cùng phì cười, Đường Sinh dở khóc dở cười

- Tôi nói cô không cần ngu như vậy được không?

Muốn nói là “ồ, là, là thật!”, Đoan Mộc Yên sợ hãi nói, tay Đường Sinh nắm chặt, hơn nữa liên tục hoảng sợ đã làm cô bối rối.

- Ôi, không phải đã nói với cô sao? Có tôi ở đây, không phải sợ, trời sụp cũng không sợ, may mắn là nói với chị Hân như vậy, bằng không đã lộ hết, đến đây, tôi dạy lại cô một lần nữa. Phải nói bọn họ ép cô, hơn nữa đã quấy rối nhiều lần, lúc này lại muốn bắt cóc cô, may mắn người này thấy việc nghĩa xuất hiện cứu cô, cái tên họ Ngưu kia, còn sợ soạng ngực cô, nhớ kỹ chưa?

- Anh ta không, không sờ mà?

Đoan Mộc Yên đỏ mặt bao biện một câu

- Thật sự không sờ, anh ta dám sờ, tôi sẽ liều mạng với anh ta.

Ninh Hân phía trước cười vang lên, quay đầu liếc mắt nhìn tiểu bại hoại hai vai đang đổ sụp xuống

- Ngươi dạy cô bé vất vả quá nhỉ?

- Tôi đi đây, chưa thấy qua người đẹp nào ngu như vậy, ngực lớn mà không có não à.

Đường Sinh miệng nói bất đắc dĩ thở dài, lại cảm thấy mình hơi quá đáng, nhìn Đoan Mộc mặt đỏ bừng và nước mắt tràn đầy hai vành mắt, tâm liền dịu lại, ôi.

- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, là tôi nói sai, ngực cô rất có não, cô thành thực, được chưa? Tôi sợ nhất là phụ nữ khóc, đừng khóc nữa!

Đoan Mộc Yên liền cố nén hai dòng lệ, Ninh Hân lại hỏi

- Cô có quan hệ với tên khốn khiếp này như thế nào tôi không biết, cô xinh đẹp như vậy…, hắn có thể tùy tiện với cô cô biết không?

Thôi mà, chị Hân, chị đừng có hù dọa cô bé nữa, cô ấy khóc nữa tôi không dỗ được đâu.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi