Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Bốn người ngồi ăn cơm ở một nhà ăn Trung Quốc. Đoan Mộc nói một cách đại thể những trải nghiệm của mình hồi đi bộ đội, nghe Đường Sinh giới thiệu người phụ nữ này là chính ủy chi đội đặc công danh tiếng Ninh Hân, anh em Đoan Mộc lập tức kính nể hẳn lên, nhìn cô với ánh mắt khác.
Nói đến việc Đoan Mộc không tìm được việc làm, anh ta cũng khá ngượng ngùng, đã hai mươi sáu tuổi, ngay cả người yêu cũng không có, mẹ anh ta muốn tìm cấp rút, trong nhà chỉ đơn thân, ba anh ta sớm đã qua đời, hai anh em domej một tay nuôi lớn, quả thật không dễ dàng.
- Chủ yếu là do anh không có trình độ văn hóa, điều này nếu như không thành vấn đề, tôi và chị Ninh Hân thương lượng một chút, không chừng có thể gia nhập đội đặc công.
Lời nói này thủ trưởng Ninh Hân không có cách nào tiếp nhận, điều này không phải chỉ đơn thuần là chuyện quan hệ, đối với nhân viên đội đặc công mà nói, tháng tháng hàng năm đều phải sát hạch, không vượt qua được sẽ bị giáng cấp, thậm chí sẽ chuyển sang đội cảnh sát hình sự thành phố hoặc cảnh sát giao thông, khả năng này không phải không có, không thể đục nước béo cò.
Đoan Mộc cười gượng gạo
- Cảm ơn anh Sinh, tôi biết tôi không phải nhóm những người có khả năng như thế, có thể so với nhóm đặc công thân thủ của tôi cũng rất kém, tuy cũng từng trải qua hai năm trong lớp đặc biệt, nhưng thân thủ tôi không phải là loại nhất, lại không có văn hóa, như vậy không được.
Đường Sinh mỉm cười, Đoan Mộc Yên lại nói
- Anh Đường, là anh của tôi khiêm tốn thôi, trung cảnh bộ đội đặc chủng gửi thư trúng tuyển cho anh ấy, chỉ có điều vì mẹ tôi không được khỏe, trong nhà không có ai chăm sóc, anh tôi mới đành từ bỏ, anh ấy đã nhiều lần lặng lẽ khóc, tôi đều thấy hết.
Đem mọi việc của anh trai nói rõ ra, đây chính là bổn phận của người làm em, Đoan Mộc đèn xe cũng là rất thương anh trai, bất bình thay anh.
Đôi mắt đẹp của Ninh Hân sáng ngời, trung cảnh bộ đội đặc chủng, không tùy tiện chọn người đâu, trừ phi đặc biệt ưu tú, có được kỹ năng đặc biệt, Đoan Mộc này thực sự không có văn hóa, nhưng nhất định có được thân thủ phi phàm, bằng không trung cảnh bộ đội đặc chủng sẽ không chọn anh ta, đây là một cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ cơ hội này, khác gì từ bỏ lý tưởng mình theo đuổi cả đời, đổi lại là người khác, trong lòng cũng sẽ rất đau khổ.
Hai hốc mắt Đoan Mộc đỏ lên chút ít, cũng không thể mắng em mình lắm lời ngay trước mặt Đường Sinh và Ninh Hân, bởi vậy, gục đầu xuống không nói lời nào
Đường Sinh nhíu mày, quay đầu nhìn Ninh Hân, cô hơi hơi gật đầu đáp lại, Đường Sinh mới thấy thoải mái.
- Thôi, không nói việc này nữa, uống một chén, là vàng dẫu cho vào hố phân cũng lấp lánh sang, trước mắt tôi giúp anh Đoan Mộc tìm một việc làm, được không?
Đoan Mộc thực sự run lên một cái, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Sinh, sau đó Đường Sinh cười nói
- Tôi có một cái X5 cần người lái, anh có hứng thú hay không?
Hắn chỉ tay vào chiếc BMW x5 còn chưa có biển, trên mặt hiện ra vẻ chân thành, không tỏ vẻ thương hại gì.
Do dự một chút, Đoan Mộc gật gật đầu
- Để tôi thử xem
Đoan Mộc Yên ngồi bên cạnh mỉm cười
- Anh tôi đã có việc làm rồi.
Sau khi ăn xong, đưa anh em Đoan Mộc về nhà trước, lúc chia tay, Đường Sinh cho Đoan Mộc số di động, bảo chiều mai sẽ đến đón hắn, có nghĩa rằng ngày mai bắt đầu. Đoan Mộc rất muốn đi làm, Đường Sinh đã nghĩ ổn thỏa rồi, đầu tiên bố trí anh ta tới Cẩn Sinh lấy tiền lương.
Bóng đêm đã xuống, ánh sáng đèn rực rõ, gió lạnh từng cơn, con đường cực kỳ trống trải, bọn họ chậm rãi nói chuyện.
- Hân nhi, xe mới không “đụng” một cái sao được? Làm một cái may mắn đi, trong một đêm tĩnh mịch lạnh lẽo này, đem chữ yêu của chúng ta khắc vào nó nhé.
- Đáng ghét! Về nhà đi, thiên tài của ngươi ở trong xe đấy.
Ninh Hân xấu hổ, nhớ tới lần trước “đụng xe”, sợ chết khiếp, ngày hôm sau xương sống thắt lưng còn đau, chỉ tại tên bại hoại này hiếu chiến, không ấn chặt ngươi bốn năm mươi phút là không được.
Hai chân bắt đầu run.
- Xin ngươi đấy, tên khốn khiếp, về nhà không được sao? Sẽ để lại mùi trong xe, ngươi không biết xấu hổ sao?
- Đây là xe của chúng ta, tôi muốn hương vị của chúng ta tràn đầy trong đây, mỗi phút mỗi giây, ngửi thấy nó, lại cảm nhận được sự tồn tại của Hân nhi, mới là hạnh phúc lớn nhất của tôi.
Đường Sinh nói xong, giơ tay tới ôm lấy cái eo thon nhỏ của Ninh Hân, cô cũng nắm chặt tiểu tình lang.
- Đừng dùng lời ngon ngọt dụ dỗ tôi, tôi cũng không biết chính mình rút ra cái roi từ đâu để chào cậu đó
- Hân nhi, tôi sẽ không lừa người yêu của tôi, Trung Quốc không được cưới nhiều vợ, nước ngoài thì có thể, tương lai chị sinh cho tôi một đứa trẻ. Trước tiên tôi sẽ mang về nhà và nói với trưởng phòng Liễu, nói cho bà là Ninh Hân sinh cho tôi một đứa nhỏ, việc này nên là vậy, Hân nhi!
Những giọt nước mắt lăn xuống, Ninh Hân nghẹn ngào, quay đầu sang một bên, chỉ cần trưởng phòng Liễu thừa nhận, có đăng ký hay không đều được, cô còn cần cái gì chứ? Cô yêu hắn, cô không cần gì, chỉ cần hắn yêu cô, cả đời lén lút như vậy, cô cũng cam lòng.
Ở một đường ngoài thành nào đó, ở trong BMWx5 có một cảnh tượng dữ dội, từ khe hở trong xe có thể nghe thấy Ninh Hân cuồng loạn rên rỉ thở gấp, dưới bầu trời đầy sao chiếc xe x5 sáng ngời, ánh trăng nhất loạt chiếu từ sau cửa kính đi vào, mông đùi Ninh Hân trắng như tuyết, tên bại hoại điên cuồng ra vào, hình ảnh hủ tục kia làm ánh trăng bầu trời đều xấu hổ, lúc một đám mây đen che lấp bầu trời, hình ảnh này càng trở lên mờ ám, nhưng tiếng rên rỉ lại càng phát ra cao vút.
Mỗi một lần hoan ái đều vô cùng nhuần nhuyễn, đều sảng khoái cực độ. Ninh Hân không thích Đường Sinh dùng bao, khẩu hiệu của cô là chúng ta không cần bao, trước mắt phải tránh thai, phương pháp rất đơn giản, không phóng ra cái gì bên ngoài cơ thể. Ninh Hân nhân nhượng tiểu tình lang, mỗi một lần đều ngậm ở miệng, điều này vì Vương Tĩnh độc ác, nói tinh hoa người yêu quả là thánh vật bổ nhan, để cho hắn phun vào bên trong, là sự thể hiện của tình yêu.
- Trong lòng cậu có chê tôi rất y y không?
Khi Ninh Hân đối mặt với tình lang, có khi sẽ thể hiện ra là một phụ nữ thẹn thùng sợ hãi.
- Sao có thể thế được? Làm một người yêu, nhiệm vụ của tôi chính là làm cho chị đạt đến đỉnh, để tôi thưởng thức, để tôi mê say, yêu chị lắm, Hân!
- Tôi cũng yêu cậu, tên khốn này, nhanh cương lại đi, người ta hôm nay đặc biệt hưng phấn, làm một lần nữa được không?
Ninh Hân xấu hổ cười.
- Cúc cung tận tụy, rồi sau đó chết, được, Hân nhi, để tôi hôn chị trước, hâm nóng chị, làm chị sung sướng, sung sướng, được không?
- Không? Tên bại hoại, hơi bẩn đấy!
Ninh Hân xấu hổ chết được, chần liền chụm nhanh, Đường Sinh cũng không có định buông tha, ấn cô nằm úp sấp xuống
- Hân nhi phải ngoan, bằng không bại hoại ta sẽ tát chị đấy, ngại người yêu bẩn là chưa thật tâm yêu đấy, tôi phải thể hiện chứ.
Đêm đó, trăng lúc ẩn lúc hiện, sao lúc sáng lúc tắt, cùng nhau gây sức ép, sau đó bọn họ về đến nhà, cũng không biết là đã mấy giờ.
Đối với việc đêm không về Đường Cẩn dần dần cũng quen, dù sao tên bại hoại cũng luôn luôn lấy cớ, trong lòng cô biết rõ, tám phần là ở với Ninh Hân, mấy người ở cùng như Vương Tĩnh, đều không nghĩ rằng sáng sớm hôm sau lại gặp tên bại hoại mắt buồn ngủ đang ngồi xổm cạnh x5 uống sữa đậu nành ở cổng trường, chắc chắn là sau một đêm gây sức ép cho Ninh Hân tỉnh dậy, sợ hắn bị đại nữ lưu manh Vương Tĩnh xử lý nên mới lôi ra đây.
- Sao lại ngồi xổm ở đây? Bộ dạng ngủ không đủ thế kia, đêm qua điên cuồng ở đâu rồi?
Đường Cẩn hoài nghi hắn đi lêu lỏng ở đâu đó.
- Có chút chuyện, không ngủ một đêm, xem ra tròng mắt của anh hơi đỏ, buổi sáng ngủ bù đêm qua đi muộn quá không trở về, sợ đánh thức các em, muốn gặp em lại không được, cho nên mới sáng sớm đã ngồi xổm ở chỗ này chờ xem có cô gái Cẩn xinh đẹp lắc lắc khêu gợi đi đến trường học, được rồi, anh biết em muốn hôn anh, nhưng trời rất lạnh tôi cũng không thể tùy tiện cởi bỏ khố, lạnh cứng mất lại khiến em đau lòng.
Đường Cẩn thất thanh, lườm yêu hắn một cái, dịu dàng nói:
- Lại vừa bào chữa hả, bại hoại, chỉ biết dụ dỗ người khác.
Đường Sinh tiện tay ném hộp sữa đậu nành đang uống vào thùng rác, giơ tay nói
- Trăng sáng có thể chứng giám tấm lòng anh, có thể thề với trời đất.
Giương mắt nhìn, quả nhiên vầng trăng màu trắng mờ còn ở không trung. Đường Cẩn quả thực là không thể vượt qua được sự dụ dỗ của hắn, trong lòng dường như cũng biết, mặc dù biết là bị dụ dỗ nhưng vẫn thấy ngọt ngào, phụ nữ ngốc nghếch vậy đó, nhu như vậy, ai bảo cô yêu hắn.
Cũng không để ý rằng hành động của cô đã bị mấy bạn học cùng lớp đang đi vào trường thấy được, Đường Cẩn tiến đến nhẹ nhàng nắm tay tên bại hoại
- Ngoan, đi ngủ bù đi
Đường Sinh cúi đầu xuống nhanh chóng dùng miệng hôn lên hai má cô, cười ha hả nói
- Xem ra, cần phải đi làm biển xe cho chiếc xe mới thôi.
- Nhìn mắt anh đỏ đỏ như vậy người ta thấy đau lòng, nếu không ngoan ngoãn buổi trưa em bắt lấy anh chiếu tướng, sau đó lục khố tát tát anh.
Cô cười cười hai má lúm đồng tiền lại lộ ra, nhìn quanh không thấy người, cô thấp giọng nói
- Kinh nguyệt cũng không sợ, chỉ cần anh ngoan ngoãn, em sẽ giúp anh nhào nặn.
Cô xấu hổ nói ra mấy lời khêu gợi, sau đó nhanh chóng rời khỏi đó.
Ồ, Đường Cẩn hóa ra càng ngày càng tình tứ, Đường Sinh liền gào lên hỏi
- Khi nào thì nhào nặn hả?
- Cút đi, đồ bại hoại!
Đường Cẩn quay đầu lại liếc xéo hắn một cái, chạy một mạch vào trường học. Đường Sinh cười to.
Đường Cẩn vừa mới vào trường học, một cô gái lại xuất hiện, rõ ràng chính là cô gái lâu rồi không gặp - Ninh Manh
Đối với Ninh Manh, trong lòng Đường Sinh có chút rối rắm, phải coi cô ấy như là em vợ, mặc dù đó là một người đẹp đèn hơi nhỏ, nhưng lại có sức hấp dẫn tựa như Đường Cẩn, thế nhưng so với cô chị cô càng xuất sắc, đã ở trong lòng Đường Sinh trước một bước, thật rối rắm.
- Sáng sớm tinh mơ đã thấy cậu và Đường Cẩn anh anh em em, cậu cũng thật là, bây giờ toàn chốn học à
- Ừ? Không hoàn toàn, từ lâu không để ý tới việc học, chẳng nhẽ sắp đến kỳ thi sao, lớp trưởng Ninh sao quan tâm đến tôi vậy?
- Hứ, cái tôi quan tâm chính là sĩ số cả lớp, cậu cái loại hư hỏng chỉ biết đứng cuối lớp, tôi coi thường cậu.
Củ chuối thật, ta là anh rể cô? Cô dám to gan? Dám khinh bỉ anh rể cô thế à? Được rồi, để sau này chị cô xử lý.
Nhìn Ninh Manh đi nghênh ngang, ánh mắt Đường Sinh chăm chú nhìn cái mông vểnh của cô, ách, tương lai sẽ thuộc về ai đây?
- Anh Sinh, rốt cuộc gặp được anh rồi, tôi nhớ anh muốn chết, còn muốn tiếp tục trốn học sao?
Chu Tiểu Thường xuất hiện
..?
- Oa, anh Sinh mặc dù là anh Sinh nha, nhưng điều này cũng không giấu diếm được anh là vua trốn học? Đoan Mộc Yên, hoa khôi trường học, tên hiệu đèn xe Đoan Mộc, quả thật nhiều tên gia súc chú ý, tưởng tượng đăng trên đỉnh hai hạt md, cô gái này mộc mạc, thuần mỹ, đoan trang, thanh khiết, đánh giá năm sao, được ủng hộ cực cao, tương lai có thể vượt qua Đường Cẩn, trước mắt nằm trong năm người đầu bảng, tính toán sơ lược một chút, ít nhất có hơn mười tên gia súc quấy nhiễu cô ta.
- Xây dựng kế hoạch, Đoan Mộc đèn xe bị vây quanh, nhiệm vụ của anh là tiêu diệt toàn bộ nhóm gia súc quấy nhiễu cô ta, ồ, phải không? Đường Cẩn biết ngươi sống được không? Thật ra tôi ủng hộ anh, anh cần phải suy nghĩ kĩ nha.
- Ồ, sơn nhân ắt có diệu kế, việc đầu tiên ngươi cần phải làm là khơi mào Đường Cẩn hiểu lầm Đoan Mộc Yên, thả một ít lời đồn ta thầm mến cô ta, Đường Cẩn sẽ chú ý tới cô ta, sau đó ngươi lại đứng ra giải thích với cô ấy, sau đó đề nghị Đường Cẩn với cô ta trở thành bạn tốt, phải không?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi