Chương 205: Có biết xấu hổ hay không?

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Đưa Đường Sinh về khu Giang giáo xong thì Quan Cẩn Du và Quan Quan mới lái xe quay về tòa nhà Thành ủy, trên đường cô hỏi Quan Quan vài chuyện.

Chẳng hạn như tình trạng gia đình của Đường Sinh như thế nào, ở trường biểu hiện như thế nào? Tại sao lại quan tâm đến việc xây dựng thành phố?

Quan Quan cơ bản là không biết gì, cha hắn thì không nghe nói đến, không biết ở đâu, chỉ nghe nói hắn từ Giang Lăng gửi đến, biểu hiện ở trường thì tốt, cũng không thể nói là hắn thường xuyên bỏ học, mối thiện cảm của dì dành cho hắn sẽ thuyên giảm. Cũng không thể nói bừa, về việc hắn quan tâm đến việc xây dựng thành phố, trái lại có thể nói tốt một hai câu, liền đem hạng mục Lô hồ do La Sắc Sắc và Cẩn Sinh của chủ tịch Mai Chước nói ra. Nói quan hệ giữa các chị ấy và Đường Sinh rất tốt, hắn giúp các cô bày mưu tính kế, cái khác thì không rõ lắm.

Nghe Quan Quan nói xong, Quan Cẩn Du có hiểu ra chút ít, không ngờ có liên quan đến La Sắc Sắc và Mai Chước. Hai người phụ nữ này rất nổi tiếng, dự án Lô hồ thì không cần phải nói, mọi người đều đang chú ý, công ty Cẩn Sinh là một ngôi sao mới nổi, cũng được mọi người rất chú ý.

- Tiểu Âm Âm, cháu nói thật với dì xem, có phải cháu và Đường Sinh yêu nhau?

Lúc mở cửa Quan Cẩn Du hỏi.

- A.

Quan Quan căng thẳng, mặt đỏ lên, nghĩ đến việc ám muội với Đường Sinh, trái tim đạp loạn nhịp. Tuy biết Đường Sinh và Đường Cẩn là một đôi, nhưng chính cô cũng rơi vào vũng bùn, không cảm thấy Đường Cẩn là một chướng ngại, vì sao đây? Như thế mối tình tay ba cũng có thể vui vẻ phát triển sao?

- Dì, dì đoán mò cái gì thế? Sao có thể thế được?

- Được rồi, a đầu này, tính của cháu dì còn không rõ sao? Cháu đã bao giờ vui vẻ với bạn trai như vậy đâu?

- Cháu.

Quan Quan cũng hiểu ra chuyện này, thật là, đúng là, cô đã từng quá thân mật với nam sinh nào đó à? Nhưng vớiĐường Sinh thì vô tình lại gần gũi như vậy, có thể trách mình sao? Là vì hắn da mặt dầy, nếu không dính vào liệu có được không?

Lúc lúng túng nhất trong buổi tối hôm nay là khi bị Đường Sinh hôn lên chân, lúc đó thật quá đáng, sự đề phòng và cẩn thận suýt chút nữa sụp đổ.

- Cháu đừng phủ nhận đi, dì nói cho cháu biết, Tiểu Âm Âm, lúc cần yêu quý cháu thì dì sẽ yêu quý, nếu cháu dám cùng cậu bạn đó yêu sớm, dì sẽ trừng trị cả hai đứa, mẹ cháu đã giao cháu cho ta, không phải để cháu đến Giang Lăng yêu đương, nhé.

- Đâu, cháu có yêu đương đâu? Chỉ là tình bạn bình thường giữa các bạn học thôi. Thật sự, thật sự là Đường Sinh đã có bạn gái rồi.

Không có cách nào, Quan Quan đành phải nói ra việc này để tránh dì tra hỏi tiếp

- Là một bạn nữ khác trong lớp bọn cháu.

- Đúng là một cậu nhóc hư hỏng, nhìn cái miệng trơn tru của hắn như vậy, là biết hắn sẽ dụ dỗ con gái để vui vẻ. Nhưng lập trường của cháu nhất định phải kiên định, dì sợ hắn dụ dỗ cháu, hiểu không? Hôm nay chỉ tiếp xúc một lát, dì phát hiện cậu nhóc này có sức lôi cuốn người khác.

Quan Quan bĩu môi nói

- Dì, chính dì thừa nhận hắn có sức lôi cuốn người khác, có thể trách cháu sao? Cháu kiên định hơn dì không?

- Con bé chết tiệt này, có tin là lát nữa về dì lột da cháu không? Mà không thấy ngượng à, cho hắn xoa bóp chân còn kêu ừ ử a a? Sao trước kia dì không biết cháu có thể biểu hiện tốt như vậy? Một người bạn đẹp trai giúp cháu xoa bóp chân, cháu có cảm giác đặc biệt sao?

- Đúng vậy, là cháu có cảm giác đặc biệt, rất thích, làm sao ạ? Dì không được xoa bóp nên dì ghen tị sao? Là tại dì chán đàn ông, nhưng dì không thể là đại diện cho tất cả phụ nữ, quan niệm sợ hãi của dì không thể áp đặt cho cháu, trái tim và sinh lý của cháu đều bình thường.

Quan Quan bộc phát, một hơi tuôn ra một tràng trong lòng, làm mặt Quan Cẩn Du xanh mét, phanh gấp xe lại.

Bốp

Một bạt tai trút lên Quan Quan, Quan Cẩn Du vẻ mặt thâm trầm

- Cháu còn biết xấu hổ không? Cháu mới bao nhiêu tuổi?

Quan Quan ôm mặt đau đớn mắt đẫm lệ, ánh mắt cũng không dám nhìn vẻ mặt tức giận của dì, mình vừa nói gì? Mình thật ngốc, sao lại có thể làm dì tức giận? Còn động vào vết sẹo của cô, biết rõ cô chán ghét đàn ông, là người theo chủ nghĩa độc thân, mình sao thế?

- Ngày mai bảo hắn ngủ với cháu đi, dì không nghi gì việc một thiếu niên mười bảy tuổi cương lên có thể làm thủng chỗ đó của cháu.

- Dì, là dì có thành kiến với con trai, cháu biết cháu không nên chọc giận dì, nhưng cháu và hắn không có gì, dì không nên ép cháu phải nói cái gì đó, cháu làm sao nói được? Ngủ thì ngủ, có gì đặc biệt đâu? Dù sao con gái sớm muộn cũng phải làm việc đó.

- Dì giết chết đấy…

Quan Cẩn Du nhìn Quan Quan, đây chính là tính tình của Quan Quan, càng nói nó nó càng cãi lại.

Ngài hôm sau, Đường Sinh không đi học mà cùng Mai Chước đến chi nhánh Giang Lăng của ngân hàng Nam Hối, hỏi thăm Chủ tịch Liễu Chính Lâm.

Dựa theo quan hệ thì Đường Sinh phải gọi ông ta là cậu, người này ngang hàng với mẹ hắn. Mặc dù cùng trong họ Liễu thị, thế nhưng quan hệ không gần cho lắm, xuất phát từ vấn đề lễ phép thì nên gọi người ta là cậu. Mặt khác, chuyện này xoay quanh việc cho vay ba trăm triệu, phải nói ngọt thôi.

Liễu Chính Lâm ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, thái độ vô cùng hiền lành, trong lòng ông ta biết Đường Sinh là ai, tất nhiên sẽ không xuề xòa trong việc tiếp đãi hắn. Tiếp Đường Sinh và Mai Chước ngay tại văn phòng rộng rãi sáng sủa của mình. Sau kkhi giới thiệu Mai Chước là Chủ tịch mới nhậm chức của Cẩn Sinh, đã xem qua thư vay tiền của Đường Sinh, nhíu mày, ba trăm triệu? Giọng điệu của cậu nhóc này thật oai hùng.

Tuy nhiên phương diện tài sản thế chấp và lý do đều vô cùng đầy đủ, vẽ ra bản kế hoạch đầu tư vào Giang Xỉ, nói đó là ba hoa chích chòe, dừng như không đem ba trăm triệu này cấp cho Cẩn Sinh, thì chỉ có là người ngu. Tóm lại Liễu Chính Lâm thầm khen.

- Đường Sinh, ba trăm triệu phải tổ chức cuộc họp nghiên cứu, không phải ngày một ngày hai là có kết quả.

- Cái này cháu biết, cậu Lâm, dù sao việc này cũng nhờ cậu, Thương vụ Giang Lăng hiện tại đã tăng giá, không dám nói là giá trị ba trăm triệu, nhưng cũng không kém mấy. Mặt khác, cá nhân cháu rất xem trọng tương lai phát triển của Giang Xỉ, không đầy một năm, tuyệt đối sẽ in cả trang báo.

- Ừ, mạnh mẽ, có món đầu tư vững chắc và đổi mới hoàn toàn đội ngũ quản lý, với nền tảng của Giang Xỉ việc thay đổi không phải là việc khó.

Liễu Chính Lâm đã chú ý đến động thái và tin tức gần đây của thành phố. Thế kỷ tinh hỏa đã đốt lên một ngọn lửa ảnh hưởng đến hai mươi ba mươi mạng người, đã thiêu đốt cả tập đoàn Giang Xỉ, nhân lần này thay đổi chế độ xã hội, nói không chừng Giang Xỉ có thể xoay chuyển tình thế, nó dù sao cũng là một con vật khổng lồ, nếu rót vào đấy sức sống mới, có thể phát ra sinh lực mạnh mẽ, không có lời nào có thể so sánh, có rất nhiều kỳ vọng, có thể giúp đỡ.

Ngoài ra, Liễu Chính Lâm nhất định sẽ nể mặt Đường Sinh, nguyên nhân chủ yếu là vì Đường Thiên Tắc đang làm Bí thư Thành ủy Giang Lăng. Điều này mới là quan trọng, khi ở tỉnh thành, cũng từ nghe đến Nhị Thế Tổ Đường Sinh này làm việc không đàng hoàng, không ngờ hắn âm thầm xây dựng sự nghiệp ở Giang Lăng.

Cuối cùng Đường Sinh nói thêm

- Cậu Lâm, cá nhân cháu đang còn đến trường, không có khả năng lo mọi chuyện, về sau có chuyện gì tổng giám đốc Mai hoàn toàn có thể thay mặt cháu trực tiếp tìm cậu, nếu có gặp mặt ba cháu thì cậu đừng nói chuyện cháu đến tìm cậu nhé, nếu không ông ấy sẽ suy nghĩ.

- Ừ, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ liên hệ với tổng giám đốc Mai

Ánh mắt của Liễu Chính Lâm liếc qua cô gái của biểu tượng mĩ nữ phong tình, rất đoan trang, rất khí chất, trước đây nghe nói con trai của Đường Thiên Tắc là tay ăn chơi, xem ra không sai.

Một cô gái sắc nước hương trời kia bị cậu thanh niên nhỏ tuổi nắm trong bàn tay, thực làm cho người ta ghen tị.

Việc này chẳng khác nào đã xong một nửa, còn lại chỉ xem Liễu Chính Lâm làm việc thế nào, tóm lại, chuyện này được ông ta xử lý nhanh, nếu không Trưởng phòng Lâm đem ông ta đến Giang Lăng làm gì? Liễu Chính Lâm trong lòng cũng biết rõ, mình từ tổng công ty Nam Hồi đến đây làm Trương chi nhánh là thăng chức rồi, trước khi tới đây cũng nghĩ Liễu Vân Huệ đưa mình đến đây là có mục đích, quả nhiên, bây giờ mới có vài ngày, Đường Sinh đã tìm đến cửa.

Mai Chước là con gái, tầm nhìn cũng tương đối hẹp, trong cuộc gặp mặt ngắn ngủi với Liễu Chính Lâm này, thấy nhiều lần ánh mắt ông ta mơn trớn nhìn mình. Tuy ông ta cố che dấu dục vọng với người con gái này, nhưng Mai Chước nhìn ra.

Về đến nhà Mai Chước nói với Đường Sinh về cảm nhận của mình về Liễu Chính Lâm, lo lắng vì sẽ bị người như thế bắt nạt.

Vừa đúng lúc La Sắc Sắc và Vương Tĩnh cũng về, nói đến Liễu Chính Lâm, La Sắc Sắc bĩu môi đưa ra lời đánh giá

- Ở tỉnh thành tôi đã có chút hiểu biết về ông ta, ra vẻ đạo mạo, chỉ có điều là che dấu nội tâm xấu xa so với ai đó không kém hơn.

- Trời, xin hỏi chị Sắc Sắc, ai đó đây là chỉ em sao?

Đường Sinh trừng mắt hỏi, tròng mắt dựng đứng lên.

- Không nói ra tên cậu? Hai người nghe thấy không?

La Sắc Sắc giả vờ quay đầu hỏi Mai Chước và Vương Tĩnh, hai cô rất phối hợp, đồng loạt lắc đầu, Vương Tĩnh cười nói

- Có cái gì sao? Đường Sinh, cậu còn trẻ như vậy, so với ông ta xấu xa là bình thường thôi.

La Sắc Sắc và Mai Chước cùng nhau cười vang, giơ ngón tay trỏ về phía Vương Tĩnh,

- Vương Tĩnh, tôi rất khâm phục sự ngay thẳng của chị.

Đường Sinh tức giận, không có gì để nói, mắt nhìn Mai Chước nói

- Nói như vậy, chị Chước, Liễu Chính Lâm khá rõ tính của tôi. Cho nên, người con gái bên cạnh tôi, ông ta không dám có bất kỳ suy nghĩ gì. Bởi vì Nhị Thế Tổ trả đũa thảm thiết vô cùng, ông ta nhất định sẽ vì con gái, chị em, vợ và mẹ ông ta. Nếu rước lấy sự trả thù của tôi, thì cả nhà ông ta và mọi người xung quanh đều không yên. Ừ, mặc kệ ông ta có phục không, tôi sẽ độc ác như vậy.

Ba cô gái đồng loạt kêu lên, Vương Tĩnh khoa trương nói

- Đường Sinh, bảo vệ tôi đi, thật có cảm giác an toàn.

- Cô là cây cỏ già cũng muốn con bò sữa này sao? Không sợ làm Đường Sinh nghẹn sao?

Lời của La Sắc Sắc có ý tứ, nhân cơ hội trêu Vương Tĩnh.

Vương Tĩnh không muốn mình đẩy vòng vòng nói

- Tổng giám đốc La, tôi rất non, được chưa? Không tin thì lột trần ra cho chị xem.

- Hả, đây là hai cô lưu manh, chị Chước, chúng ta vào phòng ngủ của tôi nói chuyện nghiêm túc đi

Đường Sinh kéo tay Mai Chước định đi.

Mặt Mai Chước đỏ lên, giật tay hắn ra nhưng không được

- Ai da, có chuyện gì không thể nói ở đây? Vào nhà làm gì?

La Sắc Sắc và Vương Tĩnh đồng thanh nói

- Tổng giám đốc Mai, chị đi đi, chúng tôi sẽ không cười đâu, có phải không? Phóng viên Vương.

Mai Chước càng ngượng ngùng, bỏ tay khỏi tay Đường Sinh, đấm La Sắc Sắc

- Sao cô không đi?

- Tôi đi chỉ sợ các cô ghen, được, tôi đi, cô và Vương Tĩnh đi nấu cơm đi, Đường Sinh, đi, chúng ta đi.

La Sắc Sắc quả thực không để ý, vô cùng vui vẻ kéo Đường Sinh ra cửa làm hắn lúng túng.

Đến phòng ngủ Đường Sinh mới lộ vẻ lang sói, ôm lấy La Sắc Sắc hôn một cái, đến lúc La Sắc Sắc thở dốc mới buông ra.

Hai tay vòng qua cổ Nhị Thế Tổ, hai môi dính vào nhau, toàn thân gắn chặt

- Lâm Chính Lâm chưa chắc ngoan ngoãn làm việc cho cậu, ông ta làm ăn rất đen tối, chính vì ông ta dám ăn, Trưởng phòng Liễu mới chọn ông ta đến đây, tôi rất biết ông ta, là con quỷ sắc.

- Làm sao đây, chẳng lẽ lúc ở tình thành đã từng quyấy nhiễu chị?

Đường Sinh trừng mắt, cánh tay đặt trên vòng eo mảnh mai của La Sắc Sắc.

- Là có ý định, tuy nhiên, tôi còn non còn ông ta già, tôi thích người như cậu, đeo kính tìm cho hắn một cô đi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi