Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Buổi trưa, Đường Cẩn và Quan Quan cùng trở về, cơm vừa mới dọn lên, các cô liền sà vào bàn ăn. Đường Sinh ở phòng khách nghe điện thoại, là Ninh Hân gọi đến vì một số chuyện. Đường Sinh muốn cô ta nghĩ cách lấy bằng lái xe ở sở cảnh sát giao thông đem về.
Nói là mai muốn gặp Quan Cẩn Du để giao bằng lái xe giả mạo. Không có bằng lái xe cũng không sao, nhưng Quan Cẩn Du thì không giấu được.
Lúc nghe điện thoại xong, vào phòng ăn, hắn không còn chỗ ngồi, tất cả đều giành hết chỗ. La Sắc Sắc, Mai Chước, Vương Tĩnh, Đường Cẩn, Quan Quan, năm người đã giành hết ghế. Đường Cẩn chủ động lên tiếng:
- Muốn không mình nhường cậu nửa cái ghế?
- Không cần đâu, mình nhờ chị Sắc ôm đút cơm là được rồi.
Đường Sinh bước dài tới chỗ La Sắc Sắc.
Nghe những lời nói này của Đường Sinh, các cô đồng loạt phun cơm, xém chút nữa là mắc nghẹn:
- Đồ thối tha, sao đã gọi rồi mà không ra ăn cơm?
Năm người đồng loạt trợn trắng mắt nhìn hắn, La Sắc Sắc liền đặt chén xuống đứng lên:
- Đại thiếu gia, tôi nhường chỗ cho được không?
- Chà, chị quá khách sáo rồi, hai ta ngồi chung nha? Để chị ôm em, không phải là đã xem trọng chị rồi sao?
- Hứ, tôi thừa nhận là mặt của cậu dày hơn cả mông của Vương Tĩnh. Sao tôi phải ôm cậu? Để Đường Cẩn ôm cậu được rồi.
La Sắc Sắc nói một câu mà nhắc đến hai người, Vương Tĩnh trợn mắt:
- Mông của em chỉ to một chút sao bị chị phê phán thế?
Đường Cẩn cũng nói:
- Liên quan gì tới em, Đường Sinh muốn chị Sắc ôm mà.
Cô bé ít nhiều cũng mắc cỡ, vì bị nhắc đến tên.
Quan Quan cẩn thận quan sát phản ứng của mọi người, liền phát hiện Mai Chước nhìn Đường Sinh một cách kỳ lạ. Từ sau khi không còn là cô giáo của mình nữa, Quan Quan gọi cô bằng Chước tỷ, lại nhìn La Sắc Sắc và Vương Tĩnh, cũng không có khoảng cách gì với Đường Sinh.
Đột nhiên, Quan Quan phát hiện dường như mình cũng nằm trong cái vòng tròn này: một đám con gái và một người con trai?
Sau khi ăn cơm, Mai Chước cùng với mọi người dọn dẹp bàn ăn. Đường Sinh vén tay áo lên vào bếp:
- Để em phụ rửa chén.
- Muốn phá gì đó, mau biến giùm đi.
Mai Chước đuổi hắn ra ngoài. Ai mà biết được chút nữa hắn lại giở trò gì, muốn dọa chết người thì có.
La Sắc Sắc xoa vòng eo mảnh mai nói:
- Ừ, không thể để Tổng giám đốc Mai mỗi ngày xuống bếp rửa chén thế này hoài được. Chúng ta nên thuê cô bảo mẫu vậy.
- Tán thành, giơ hai tay hai chân lên tán thành. Em đề nghị hai điều, thứ nhất, bảo mẫu phải trẻ tuổi xinh đẹp, thứ hai, bảo mẫu phải ở tại đây.
Ối! Các cô gái lại sặc nữa. Đường Cẩn đi lại, kéo cái mặt dày của Đường Sinh nói:
- Đi, đi đánh cờ với tụi mình.
A, Đường Sinh nghiến răng trợn mắt, giơ tay đầu hàng:
- Mình chỉ tùy tiện đề ra ý kiến riêng thôi mà. Mọi người không cần để ý, chơi cờ thì không chơi đâu. Haize, chị Sắc, chị Tĩnh, các chị nói xem đúng không? Chị Chước cũng nói vài lời công bằng đi.
- Để tôi nói, Đường Cẩn, chị đặt cược vào em, em thắng thì chị được tiền.
Mai Chước nói một cách hiểm độc. La Sắc Sắc và Vương Tĩnh cũng vậy, đặt Đường Cẩn sẽ thắng. Sau đó, vị Nhị Thế Tổ đáng thương cùng với Đường Cẩn và Quan Quan vào phòng ngủ của hắn.
Nói tới nói lui, thật ra không ai có tâm trí chơi cờ. Vào phòng Đường Sinh, Đường Cẩn và Quan Quan ngồi xuống giường, đá dép ra, khép chân lại ngồi lên, nói:
- Đường Sinh vì cậu mà hôm qua Quan Quan và dì của bạn ấy đã cãi nhau đó.
- Ừ!
Đường Sinh cũng ngồi dậy, nhưng tránh cái chân duỗi ra của Đường Cẩn:
- Duy trì khoảng cách, không được quá gần.
Thật ra, Đường Sinh đã sớm thấy hôm nay Quan Quan có vẻ không vui rồi. Không những cãi nhau mà còn bị một cái tát, sao mà vui cho được?
Hồi sáng trong trường, Quan Quan đã nói với Đường Cẩn về chuyện này, còn khóc một chút nữa. Thật ra cô bé không muốn Đường Cẩn nói cho Đường Sinh biết, nhưng Đường Cẩn thấy khó chịu, không nói không được. Lúc Đường Cẩn nói, Quan Quan lại sắp trào nước mắt.
Đường Sinh giẫm lên tất trắng của Đường Cẩn, chỉ ngồi nửa mông trên giường, vuốt cái mũi của Quan Quan:
- Việc này cứ trách mình, mình biết dì của bạn nhất định là muốn hỏi có phải bạn sớm đã yêu mình rồi không? Người lớn đều như vậy cả, đều không tin chúng mình trong sạch. Giả sử mình và Đường Cẩn bảo là tụi mình trong sạch, nhưng mẹ của Đường Cẩn có tin không? Dĩ nhiên là không rồi.
Quan Quan cười thở ra, nhìn hắn một cái:
- Mặt của cậu dày như vậy, mình còn không tin nổi. Mẹ của Đường Cẩn tin cậu mới là lạ đó.
Đường Cẩn cũng bật cười, cái mặt dày thối tha này cũng là chuyện tốt, cái cần nhận thì hắn cũng nhận, cái không cần nhận thì hắn tuyệt không nhận.
- Dì của Quan Quan nghĩ cậu và bạn ấy có quan hệ với nhau. Cậu lại đi gặp dì bạn ấy liệu có ổn không?
Đường Cẩn nói có chút lo lắng.
- Sao không ổn?
Đường Sinh cắt ngang:
- Bằng cái lưỡi ba tất của mình, chẳng lẽ không giải quyết được chuyện à, phải không?
- Phải cái đầu của cậu đấy, chỉ thích chọc ghẹo con gái thôi. Cứ cho là cậu chọc ghẹo Quan Quan, nhưng không cho phép cậu chọc ghẹo người khác.
Quan Quan nghe những lời này khônhg hợp, vội cắt lời thanh minh:
- Ai nói cậu ấy chọc ghẹo mình chứ?
Nói vậy nhưng thật ra trong lòng cô lại cảm thấy rung động. Hôm qua dám cho Đường Sinh hôn ngón chân, phỏng chừng sẽ là một cảnh khó quên trong đời.
Nghĩ lại cũng đúng. Một ngón chân đẹp đẽ của một cô gái thuần khiết như vậy, bị một người con trai hôn cái, sao mà quên cho được chứ?
Lúc này, La Sắc Sắc đẩy cửa đi vào:
- Đường Cẩn, mẹ em gọi em kìa, không biết là chuyện gì, mau đi xem đi.
Đường Cẩn dạ một tiếng rồi leo xuống giường. Quan Quan có chút không yên, cũng định xuống giường luôn. Lúc có Đường Cẩn thì không sao, nhưng khi Đường Cẩn đi rồi, một mình cũng cảm thấy ngại khi đang trên giường của Đường Sinh, nếu chuyện đó xảy ra nữa thì sao? Nghĩ vậy, khuôn mặt liền ửng hồng lên.
La Sắc Sắc có phần thông hiểu hơn. Đợi Đường Cẩn đi rồi, liền quay lại trong nháy mắt:
- Nói tiếp đi, chị mở quạt giùm hai em.
Phù! Những lời này khiến cho Quan Quan liền nhảy xuống giường, nhưng La Sắc Sắc đã mỉm cười đóng chặt cửa lại.
Đường Sinh cười nói:
- Không cần phải vậy, chị Sắc rất thích trêu chọc người khác. Thật ra chị ấy không xấu bụng, bạn không cần lo. Nếu không mọi người sẽ nghĩ chúng ta thật sự có gì thì sao?
Chưa nói hết lời, thì Quan Quan đã đã xịu mặt, giơ tay lên má.
Híc, giờ mà còn vui cười được à? Đường Sinh sờ lên má trái bị tát của Quan Quan, cười đau khổ:
- Mình biết cậu phải chịu nhiều tủi nhục, là do mình không tốt.
Quan Quan giơ tay tát nhẹ lên má phải của hắn, mặt vẫn tiu nghỉu:
- Cậu không thích mình, sao lại chọc mình?
Hai các tát không cùng một nỗi đau, giống như đùa vui vậy. Hắn dùng hai tay che mặt, vừa đau vừa vui mà nghĩ, không phải mỗi người đều có thể có cơ hội được người đẹp tát một cái tát chứa đầy tình cảm như vậy đâu. “Kiếp trước” Đường Sinh chưa từng chịu qua nửa cái tát, còn kiếp này thì chịu hơi nhiều rồi.
Hắn có chút giận, chẳng qua là bốc đồng một chút, chân mày nhướng lên, hơi thở cũng mạnh lên:
- Cậu sao biết mình không thích cậu chứ? Cậu tưởng là mình tuỳ tiện hôn chân của người ta sao? Đây đích thị là biểu thị của tình yêu. Ừ, mình biết là cậu sẽ mắng mình không biết xấu hổ, mình có mất mặt không cũng là vì yêu cậu đó thôi, cậu không tin à? Mình từ nhỏ tới lớn ngoài mẹ có thể đánh mình ra, chỉ có người mà mình thương mới có thề đánh mình. Được rồi, mình biết là cậu cũng yêu mình rồi. Cậu cũng muốn làm người yêu của mình. Chỉ là cậu không biết làm cách nào tranh giành với Đường Cẩn đúng không?
Quan Quan mụ đi, trừng mắt nhìn cậu thiếu niên, suy nghĩ mơ màng:
- Cậu, điên rồi à?
- Đúng rồi, tát mình là kết quả của việc mình chọc ghẹo và hôn cậu.
Đường Sinh duỗi tay phải bấu lấy cổ, cúi đầu hôn vào môi, tay trái nhấn vào ngực bên phải của Quan Quan. Sao không có mùi vị gì vậy. Quan Quan dùng chân đá vào hạ bộ của hắn.
Ừ, đây mới là mùi vị của người đẹp. Đường Sinh dùng hai tay che hạ bộ, thân người khom xuống giống con tôm, cắm đầu xuống giường kêu la.
- Bạn Quan là bạn Quan, có biết hạ bộ là tử huyệt không hả? Ui da, mẹ ơi!
Đường Sinh giả bộ đau hơi thái quá, mặt mày nhăn nhó, diễn đạt hết sức nhuần nhuyễn bộ mặt đau đớn cho Quan Quan xem.
- A, mình, mình không cố ý đâu. Đường Sinh, không, không sao đâu, đừng lo.
- Lẽ ra thì không chết đâu, mình có người bạn cũng bị đá trúng chỗ đó, thành ra viêm nhiễm. Bác sĩ nói không chết đâu, chỉ cần cắt bỏ cái đó là được.
Quan Quan hoàn toàn bị bộ mặt giả đau đó lừa rồi, sợ tới nỗi nước mắt chảy ra:
- Để, để mình kêu xe cấp cứu.
Đường Sinh kéo cô ấy lại:
- Mình không dậy nổi, cậu giúp mình xoa bóp một chút, để giảm bớt đau thì được rồi.
Hai người không biết là bên ngoài cửa phòng đã lộ ra khe hở, La Sắc Sắc và Vương Tĩnh cùng nhìn thấy cả rồi. Cả hai đều chửi thầm, thật là vô liêm sỉ, mới dùng một chút thủ đoạn mà đã lừa được cô gái thuần khiết này, đúng là cầm thú, trừng mắt nhìn Quan Quan bị kéo lại, giúp hắn xoa bóp chỗ đau, đã vậy còn ngây thơ hỏi: “phải chỗ này không?”, đúng là ngốc quá mà.
Không nhìn nữa, nhìn nữa chắc nhảy vào cho tên cầm thú đó một trận. La Sắc Sắc nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở phào ra.
- Vương Tĩnh, em nghĩ xem Quan Quan khờ như vậy? Hắn nọi thương là thương? Hắn kêu xoa bóp thì xoa bóp? Hắn còn muốn lấy ra bắt em ấy ăn nữa đó chứ.
Ừ! Vương Tĩnh che miệng, cười, hạ thấp giọng xuống nói:
- Quan Quan ngốc thật. Nhưng em không thấy vậy, mà nghĩ là Quan Quan rất sâu sắc. Bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong thì rất tình cảm. Nếu em ấy mà nổi điên lên, chắc còn lợi hại hơn chúng ta nữa.
Hừ, La Sắc Sắc nhíu mày lại:
- Em nói vậy, chị vẫn thấy có chút nghi ngờ, không lẽ Đường Cẩn dẫn hồ ly vô nhà sao?
- Không trách người ta là con gái, cái tên thối tha đó biết dụ dỗ người khác. Ai mà chịu được hắn? Nam nữ tình nguyện, quản làm sao được?
Kì thật như bị Vương Tĩnh nói trúng rồi, Quan Quan ngốc như vậy còn không phải nữa. Cô ấy đã chọc giận dì của mình. Ngủ thì ngủ, một cô gái mười bảy tuổi không thể ngủ cùng người mình thích sao? Bạn bè của chúng ta cũng đã mấy người ngủ rồi đấy thôi?
Dù sao thì mình trong sạch cũng bị cho là không trong sạch, mà không trong sạch lại càng không trong sạch, không làm cũng có lỗi với bản thân. Hơn nữa, Đường Sinh cũng đã hôn chân mình, sao mình quên được hắn? Vừa rồi cậu ấy còn hôn mình, sờ mình nữa, mình phải làm sao đây?
Lúc mới đầu, cô ấy thật sự đá Đường Sinh, đến khi hắn nói gì đó bị viêm nhiễm, liền hoài nghi hắn ăn ở bậy bạ, mà mình lại giúp hắn nắn bóp, biết là hắn có ý nghĩ đen tối, vậy mà vẫn bị hắn lừa, tính sao đây? Mối quan hệ này bị đổ bể ra thì sao, dù sao thì hắn và Đường Cẩn cũng là người yêu, còn chưa kết hôn, ai biết có thiệt hay giỡn? Giỡn thì giỡn vậy, tất cả đều cùng giỡn, mình sao kém Đường Cẩn được? Nhất định không.
Tay nhấn vào chỗ đó của Đường Sinh, tim thì sợ hãi, mặt thì đỏ, thở dồn dập, trong lòng hoảng loạn, đủ thứ cảm xúc.
Bên ngoài có tiếng “bình” một cái, cả hai như tỉnh giấc, sau đó nghe tiếng Đường Cẩn kêu chị Chước. Quan Quan giật mình nhảy xuống giường, vội mang dép vào chạy đi, Đường Sinh cũng ngồi dậy, không còn giả bộ đau nữa, giống như không gặp chuyện gì.
Hắn nhanh chóng gọi cho anh đeo kính. Khi Đường Cẩn đi vào, hắn và anh đeo kính nói chuyện khí thế.
- Ừ, đúng, thì như vậy đi, cần tìm cái đẹp một chút. Hàng xài rồi không mua, cần mua hàng mới.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi