Chương 204: Cùng dì Quan đàm đạo trong bữa cơm

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Quan Quan cười đứt hơi, cả mấy người cùng ngồi trên chiếc sô fa, thân hình mềm mại lắc lư cái mông, khanh khách cười không dừng.

Quan Cẩn Du cũng mất đi chút đề phòng, nhưng hình như là không thể khống chế, lần đầu gặp mặt Đường Sinh, đã có ấn tượng sâu sắc với hắn, cậu nhóc có cái miệng rất lợi hại, nhất là cậu ta có hiểu biết rất sâu sắc đối với các hiện tượng trong xã hội.

- Tiểu Đường, cậu hơi hận đời chăng? Như vậy cũng không tốt, phải mở rộng tầm mắt của chính mình, quan tốt cũng không ít.

- Đó là, dì Quan, dì nói như vậy chính là vì dân, cháu muốn quì bái dì một lạy. Thế nhưng cũng không thể phủ nhận có nhiều quan chức lợi dụng quyền lực trong tay mà mưu cầu tư lơi, có một số người rất đểu giả, bọn họ sống chỉ phí không khí, chết đi cũng lãng phí đất đai, chúng ta lại không phải là người có bản lĩnh có thể đem họ đốt thành tro bụi, chỉ có thể ngồi đây mà bất bình đúng không?

Quan Quan đá một cái vào ngực Đường Sinh,

- Ai da, Đường Sinh, mình cười chết mất, cậu đừng nói nữa được không?

- Trời, Quan Quan của tôi ơi, cậu không phải ác độc như vậy chứ? Mình đã xoa bóp chân cho cậu nửa tiếng, không có công lao thì cũng có công sức, một cước của cậu suýt chút nữa làm trái tim tôi ngừng đập. Không thể ỷ mình là cháu của Phó chủ tịch thành phố mà bắt nạt người khác chứ?

- Cậu là đồ tồi, hại người ta cười gần chết, đá cậu một cước chỉ là để cảnh cáo cậu thôi. Không được làm người khác buồn cười nữa.

Làm sao không nhìn thấy hành động của Quan Quan và Đường Sinh? Đôi mày thanh tú của Quan Cẩn Du hơi cau lại, nhưng vẻ mặt bọn họ rất tự nhiên, cũng không giống như xảy ra chuyện gì bất thường. “Đường Sinh rất cởi mở, hay nói, cũng không giống người đã từng làm chuyện kinh tởm, xem ra bọn chúng trong sáng”.

Ừ, lúc này là trong sáng, nhưng đang ở trước mũi của sự tiến triển không trong sáng, điều này, không thể không nghi ngờ.

- Tiểu Đường, người nhà cậu cũng làm quan chức à? Kiến thức của cậu không phải con cái của người dân bình thường có thể có được, đúng không?

- Hì, dì quá khen, ba cháu chỉ là một chức vụ nhỏ, kém so với dì, hay là dì đề bạt ông ấy đi?

Quan Cẩn Du trợn mắt, đột nhiên thấy mình và người thiếu niên này hình như không còn khoảng cách, có chút vui đùa, cậu nhóc này thật lợi hại, vô tình phá bỏ sự phòng ngự của chính mình, cậu được lắm.

- Tôi đề bạt ba cậu? Cũng không phải không được, xem ba cậu có thành tích gì, đúng rồi, ba cậu công tác ở đâu?

- Dạ, tạm thời không nói đến đi, ai biết những lời cháu nói hôm nay có đắc tội với dì không, nếu như cháu không cẩn thận lại khiến ba cháu bị bại lộ, dì à dì để cho ông ấy một cơ hội đi, ba cháu chẳng phải là rất thảm sao? Lần sau có cơ hội cháu sẽ nói với dì.

- Tùy cậu thôi!

Quan Cẩn Du thật ra không để trong lòng, chính mình cũng không thấy ghét mấy lời hoa mĩ của chàng thiếu niên này, một chàng thiếu niên tuấn tú, trong sự hài hước để lộ sự hiểu biết.Có hiểu biết sâu sắc về các hiện tượng của xã hội, mà nhiều người trưởng thành cũng không thể có được, không nghi ngờ gì nữa, gia thế của người thiếu niên này cũng không bình thường.

- Đúng rồi, cũng chưa ăn cơm phải không?

- Chưa ạ, dì, bụng cháu đang kêu ùng ục đây, phải ra ngoài ăn cơm thôi, dì à, cơm của dì làm khó ă lắm.

Quan Quan vui sướng rút lại bàn chân vẫn để Đường Sinh cầm, giả vờ lắc lắc vài cái

- Oa, thần kỳ thật, hết đau rồi.

- Đương nhiên, đó là mình còn chưa dùng kim châm huyệt đấy nhé, nếu dùng kim châm, ba giây là chân bạn có thể khỏi hoàn toàn, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không tái phát nữa.

- Phì, mồm thối, cậu mới có thể tái phát!

Quan Quan cũng cười vang, Quan Cẩn Du cũng đứng lên:

- Tốt, chúng ta ra ngoài ăn đi, hôm nay dì mời, vì cảm ơn Tiểu Đường đã xoa bóp cho Tiểu Âm Âm nhà ta khỏi chân, đi đâu thì do Tiểu Đường quyết định.

- Ồ, cuối cùng cũng được ăn cơm, cháu đã nghĩ hôm nay phải nhịn đói về nhà, đến quán Con bọ cạp ở Phố Giang Xỉ đi.

Gọi là Quán con bọ cạp nhưng không phải là bán bọ cạp, mà là dê bọ cạp, dê bọ cạp là dê Đại lương, với ý nghĩa vui đùa là tráng dương bổ âm.

Quán Con bọ cạp trên phố Giang Xỉ tới tám giờ ba mươi tối đã không còn nhiều khách nữa, thời điểm đông khách là trong khoảng trên dưới tám giờ, bình thường sau tám, mọi người đều đã ăn xong rồi ra về, lúc này đến ăn cơm sẽ không chật chội.

Quan Cẩn Du tự mình lái chiếc Audi, chở Đường Sinh và Quan Quan đi vào quán lẩu dê con bọ cạp. Lúc bước vào cửa, cô đưa mắt nhìn về phía đông của tập thể Giang Xỉ, hai ngày trước ở đây có một cuộc lộn xộn, công nhân vẫn đang gây rối, nếu không tống đống quản lí cấp cao tham ô vào nhà giam, bon họ sẽ nghỉ làm chăng? Bao nhiêu đồng tiền mồ hôi nước mắt bị bọn chúng nuốt hết?

Quan Cẩn Du không nghĩ tới mục đích của việc Đường Sinh dẫn cô đến đây, nồi lầu được đem tới, ba người cùng ăn, Quan Cẩn Du còn hỏi Đường Sinh có uống rượu không, Đường Sinh nói muốn uống nhưng không dám uống, sau đó liền đưa mắt nhìn Quan Quan, như thể Quan Quan không cho mình uống.

Làm Quan Quan đưa tay bóp đùi hắn, đồ tồi, cậu muốn dì tôi hiểu nhầm quan hệ giữa hai ta sao? Đúng rồi, đây chính là mưu đồ đen tối của Đường Sinh. Mình không liên quan đến cậu, sao có thể làm quen với dì bạn được? Bộ không thân thiết mà dì cậu chịu nghe tớ sao?

Mặc dù là thân thiết cũng chưa chắc đã nghe, Quan Cẩn Du chắc chắn là người phụ nữ cá tính có suy nghĩ độc lập, có thể thuyết phục cô ở một số quan điểm đã là thắng lợi rồi. Còn bảo cô làm theo ý ai khác đó chỉ là nằm mơ, cho nên Đường Sinh đang vạch kế hoạch.

Quan Cẩn Du chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, liền phát hiện họ có chút mưu mẹo. Quả thực, mặc dù chúng chỉ là bạn học trong sáng, nhưng trong lòng đang nuôi lớn thứ tình cảm khác chăng? Dấu vết của việc yêu sớm đã thoáng ẩn hiện, việc này thật là không dễ giải quyết.

Quan Quan thật sự đói bụng, vừa ăn vừa trộm nhìn Đường Sinh, cô thật sự không nghĩ đến Đường Sinh lại có thể làm dì mình thay đổi, không ngờ đồng ý mời hắn ăn cơm. Chứ không phải đuổi hắn về mới là tính cách của dì cô sao? Hiển nhiên không phải, đồ tồi này có sức hấp dẫn.

Nghĩ đến tiếng rên rỉ sảng khoái khi hắn giúp cô xoa bóp, lúc này nhớ lại mặt vẫn còn nóng bừng, lúng túng, mình và hắn có gì mờ ám đâu.

Đường Sinh trước tiên ăn rất nhiều, không gọi rượu thì gọi đồ uống, lần đầu ăn cơm với Phó chủ tịch thành phố Quan, dù sao cũng phải ý tứ. Mặc dù lấy trà thay rượu cũng muốn kính một ly.

- Dì, lấy trà thay rượu, muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trong dì, kính dì!

Quan Cẩn Du hơi giơ tay, giơ chén trà lên, nhẹ nhàng cụng chén với hắn một cái, nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

Thật ra suốt dọc đường, Quan Cẩn Du đã suy đoán thân thế của Đường Sinh, càng nhìn thằng nhóc này càng quen mặt, dường như giống người nào đó.

Không phải chứ? Không trùng hợp như vậy chứ? Chờ buổi tối trở về hỏi Âm Âm một chút, cô cố gắng tìm hiểu tình hình gia đình Đường Sinh.

Ăn uống no rồi, giơ tay chùi miệng rồi, Đường Sinh mới nói:

- Dì, nghe Quan Quan nói dì sắp đi thị sát Giang Xỉ?

- Ừ, có việc này, sao thế? Đừng nói với ta là ba cháu là phần tử tham quan ở Giang Xỉ, dì không cứu được ông ta đâu.

- Nào có đâu,

Đường Sinh cười ha hả,

- Dì cũng nhạy cảm quá, cháu có vài suy nghĩ chưa thực chín chắn muốn nói với dì.

- Hả?

Quan Cẩn Du rõ ràng ngẩn người, lúc này cô chưa ăn được mấy, dùng giấy lau miệng rồi gật đầu

- Cậu nói đi!

- Dì, Giang Xỉ là một xí nghiệp lớn như vậy, dì không thấy đặt trong nội thành rất chướng mắt sao?

Ý của Đường Sinh là nhân lúc thay đổi chế độ xã hội phải di dời Giang Xỉ. Trong trí nhớ của hắn, khi cha mình nhận chức ở Giang Lăng trong ba năm đầu, cũng chính là 7 năm thâm niên, mới đưa ra cái ảo tưởng đưa tập đoàn Giang Xỉ ra ngoại thành, xí nghiệp lớn nhiều tiếng ồn và ô nhiễm sẽ ảnh hưởng đến dân cư thành phố.

Nếu như di dời sớm hơn vừa tiết kiệm được chi phí xây dựng mới lại có thể có một không gian lớn hơn trong nội thành để sử dụng. Suy nghĩ này không phải không thể thực hiện, giá trị lợi dụng của nó cũng rất lớn. Bất động sản Trọng Hiền, Bất động sản Uông thị, Bất động sản Giang Dục, và nhiều công ty bất động sản khác coi đây là miếng mồi béo bở. Mà việc bọn họ tham gia cũng là giúp mình thúc đẩy việc thực hiện suy nghĩ này, sau khi dời đi, đất đai ở ngoại thành giá cả rẻ hơn so với khu vực nội thành lại có thể thu về một khoản tiền.

Có một miếng đất ở một huyện ngoại thành chắc chắn là rất rẻ, nếu đưa Giang Xỉ ra đó có thể bán đất hiện tại của Giang Xỉ, nên bán bao nhiêu đây? Tập đoàn Giang Xỉ chiếm hơn năm nghìn mẫu đất. Đại phát rồi! Lúc này áp dụng việc mua cổ phần sẽ nhanh hơn. Trước tiên phải nuốt gọn một nửa cổ phần của Giang Xỉ, sau đó nói sau, chỉ cần có số lượng cổ phần đạt mức khống chế, mọi việc không cần lo nghĩ.

Toàn bộ suy nghĩ khá phức tạp, nhưng việc đầu tiên là phải tìm được người đủ tư cách để đưa ra đề xuất đưa Giang Xỉ ra ngoại thành

- Dì, cháu nghĩ như vậy, Giang Lăng là một trong những thành phố có kinh tế tương đối lạc hậu, diện mạo của thành phố mới cũng còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn của thành phố cấp tỉnh. Với xí nghiệp Giang Xỉ lớn như vậy lại nằm trong thành phố, đối với bất kỳ phương diện nào thì cũng không hài hòa, chỉ số không khí, chỉ số ô nhiễm, tiếng ồn …, mà lại chiếm nhiều diện tích? Lãng phí bao nhiêu đất đai có thể khai phá? Hai năm sau vùng này mọc lên san sát những trung tâm thương mại lớn, không phải là rất tốt hơn sao?

Lúc này, Quan Cẩn Du nhìn Đường Sinh với ánh mắt trìu mến hơn, những lời nói này quả thực rất lay động tâm trí cô.

Trước khi đến thị sát tập đoàn Giang Xỉ, Quan Cẩn Du đã có vài ý tưởng chưa thực thành hình, chính xác, thành phố Giang Lăng có dáng vẻ quê mùa, trong lịch sử đã từng là kinh đô của một triều đại nào đó, xem ra hiện tại có một chút sự hùng tráng của vùng đấu đế đô?

Nếu đến Bắc Kinh ba ngày rồi trở lại Giang Lăng, thực sự sẽ có cảm giác quay trở về một thị trấn, nó thật sự rất quê mùa.

Nhưng chỉ dựa vào suy nghĩ của một người để thay đổi thì thật sự rất khó khăn, nhất là đề cập đến việc xây dựng kinh tế thành phố. Việc này liên quan đến lợi ích của một số lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, có các quan hệ phức tạp khó gỡ, nghĩ ra một chính sách hoàn hảo rất khó.

- Cậu bạn Đường, bạn không phải đang cổ vũ tôi lập kế hoạch di rời Giang Xỉ đó chứ? Cậu có biết việc này liên quan đến bao nhiêu người, bao nhiêu việc, bao nhiêu tiền không? Suy nghĩ của cậu không tồi, nhưng tập đoàn Giang Xỉ đang trong thời kỳ mấu chốt, có một số việc rất khó làm.

- Thưa dì, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, không có việc gì có thể làm khó chúng ta, đúng không ạ?

Quan Cẩn Du khẽ lắc đầu,

- Suy cho cùng cậu vẫn còn quá nhỏ, có một số việc thực sự không đơn giản giống cậu nghĩ đâu.

Xem ra muốn thuyết phục Quan Cẩn Du cũng không dễ dàng, Đường Sinh quay mắt đi, vừa lúc đó nảy ra ý hay

- Thưa dì, để cháu giúp dì lái xe đi

Quan Cẩn Du thiếu chút nữa phun ra:

- Ai, tôi có nghe lầm không? Cậu bảo tôi thuê học sinh lớp mười một làm lái xe sao?

- Không, thưa dì, không phải là thuê, tạm thời thôi? Chỉ là trong lúc dì đi kiểm tra tập đoàn Giang Xỉ thôi, được không?

- Hả?

Quan Cẩn Du giật mình:

- Nói lý do của cậu xem, mặt khác, cậu có bằng lái không? Cậu đùa có phải không?

- Có ạ, dì hỏi Quan Quan xem

Đường Sinh nhìn Quan Quan mấp máy miệng, lại nói

- Trong lúc dì đi thị sát, cháu muốn tiếp xúc một chút với lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Giang Xỉ, muốn nghe xem họ nói gì, nhờ dì cả, dì Quan, dì đồng ý đi, hôm khác cháu mời dì ăn cơm.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi