Chương 203: Các loại chuyện phòng the

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Quan Cẩn Du thực tế trẻ hơn tuổi thật. Dung mạo thanh tú không lời nào có thể diễn tả được, nếu không biết cô đang độ ba mươi thì tuyệt đối bạn sẽ không thể tin. Không tìm thấy chút nếp nhăn nơi bầu mắt của cô, đôi mặt đẹp sáng ngời lộ ra cái thần, nhìn Đường Sinh chằm chằm.

Nhị Thế Tổ của chúng ta cũng thật sự xuất sắc, hắn thong dong cõng Quan Thế Âm trên lưng giống như con nai con, khiến cho bầu ngực qui mô của cô áp vào lưng Đường Sinh, hai bầu vú mềm mại mà rắn chắc…

Tóm lại là dính sát vào nhau cảm nhận được sự run rẩy, là cảm giác tuyệt vời không ngôn từ nào có thể diễn tả, được rồi, Quan Thế Âm, tôi cương lên rồi!

- Dì, cháu là bạn học của Quan Quan, cũng từng là lớp phó, sau đó vua nào triều đấy thay đổi, cháu lại là thường dân.

Quan Cẩn Du ban đầu vẻ mặt lạnh lùng, nghe câu đùa của Đường Sinh không thể giữ nổi vẻ mặt đó, ánh mắt cô bừng sáng, anh chàng thiếu niên này sâu sắc đáng sợ, không ngờ trước mặt mình không có chút nào là bất an và hoảng hốt, hắn, nhìn mặt rất quen.

Thường xuyên gặp mặt Bí thư Đường nếu không cảm thấy quen mặt Đường Sinh thì quả mắt có vấn đề, chỉ có điều Quan Cẩn Du nhất thời không nghĩ tới giống ai, mà trên thế gian này người giống người cũng nhiều. Cậu nhóc này nói chuyện rất hài hước, mặc dù có chút chất quan trường.

- Phiền cậu Đường quá, phải cõng tiểu Âm của chúng tôi về, chắc cháu mệt lắm?

Miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc, trên mặt Đường Sinh không thấy một chút vết tích của sự mệt mỏi nào, không đỏ mặt, không thở hổn hển, không có mồ hôi, Quan Cẩn Du hơi bực.

Bước vào trong Đường Sinh đặt Quan Quan ở sô pha, cô còn làm bộ kêu đau, thừa dịp dì mình không chú ý, nói nhỏ

- Mềm không?

Đường Sinh gật đầu,

- Mềm chứ, nếu không xoa xoa chân cậu sẽ không đỏ, dì cậu nhìn thấy sẽ lộ mất.

Quan Quan cũng gật đầu, trong lòng xấu hổ, chân của mình để đồ tồi này xoa bóp sao? Mắc cỡ chết được, trong lòng còn nghĩ có cần xoa bóp hay không Đường Sinh đã ngồi xuống,

- Mình sẽ xoa bóp cho cậu, thủ pháp của mình rất lợi hại, trong nhà cậu có cồn không?

Quan Quan ồ một tiếng, không xoa bóp không được rồi, nhưng lúc này Quan Cẩn Du đến hỏi một câu

- Bạn Đường còn biết mát xa chân sao?

Đường Sinh hình như thấy câu hỏi của Quan Cẩn Du đầy vẻ nghi ngờ và không tin, ít nhiều còn chứa một chút chế nhạo, hắn cười trả lời

- Không dấu gì dì, nhà cháu là gia đình võ thuật, đừng nói là mát xa, xoa bóp, mà châm kim bấm huyệt cháu cũng biết làm. Bấm huyệt mát xa chỉ dễ như ăn sáng, thần mã hàng long mười bàn tay, Phật sơn vô ảnh thủ, Long trảo thủ, hết thẩy đều làm được, dì, dì lấy hộ cháu ít cồn được rồi.

Quan Quan che miệng cười, cái gì mà lộn xộn lung tung vậy, Phật sơn vô ảnh cước lại thành thủ ? Long trảo thủ không phải là Trảo sữa thủ sao?

Quan Cẩn Du xoay người đi tìm cồn, Đường Sinh liếc trộm dáng cô trong bộ đồ mặc nhà, oa, rất đáng tán dương.

Vừa tháo giày Quan Quan ra vừa nói nhỏ với cô:

- Quan Quan, dì cậu thật đẹp, dáng ngươi rất chuẩn.

Quan Quan hung hăng đập tay vào trán hắn, cắm răng vàng thì cũng là lưu manh,

- Ôi, còn muốn như thế nào nữa đây?

Cô hoảng hốt, “Chân đi giày cả ngày, nhiều hay ít cũng sẽ có chút mùi mồ hồi, trời ơi”, sẽ thối chết mất.

Đường Sinh vẻ mặt cười cười mang chút ý xấu, đưa tay vạch đôi tất trắng của Quan Quan ra xem, đặt bàn chân trắng muốt của cô lên đầu gối mình, ừ, quả thực có chút mùi mồ hôi chân, nhưng kết hợp với mùi con gái của Quan Quan, rất…

Chỉ cần nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Quan Quan thì biết vì sao cô xấu hổ như vậy, Đường Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên nói

- Không thối, rất thơm!

Quan Quan đỏ hết cả cổ, bật cười, sau đó vội vàng đưa tay che miệng, đưa mắt nhìn chỗ khác không dám nhìn đồ vô sỉ xấu xa này nữa, chỉ có điều bàn chân trắng muốt của cô bày ra trước mặt hắn như vậy, rất thẹn thùng, chân để cho hắn xoa bóp sao?

Sự hoảng sợ và ngượng ngùng lúc này làm cô thấy hối hận vì ban đầu đã hứa đưa Đường Sinh về nhà, nhưng hiện nay đâm lao phải theo lao, đang mải nghĩ, đột nhiên cổ chân hơi đau, là đồ tồi Đường Sinh cố ý làm cô đau, cô không khỏi kêu lên một tiếng,

- Ôi, cậu nhẹ tay thôi.

Đường Sinh nhìn cô, nói nhỏ

- Mình có dùng sức đâu, chỉ là cho chân bạn đỏ một chút thôi, thật sự đau lắm sao?

Nhìn thấy Quan Quan rơm rớm nước mắt, hắn cũng không khỏi hít hà một cái, không kẹp tay mạnh nữa, quay đầu nhìn không thấy Quan Cẩn Du, hắn liền cúi đầu, hôn nhanh lên gót ngọc của Quan Quan, đôi chân trắng mịn rất đáng yêu, môi và chân tiếp xúc, đầu lưỡi khẽ chạm.

Tâm trí của Quan Quan lộn tung, dám vô lễ với tôi như vậy sao? Đôi chân thuần khiết của tôi, cô giơ tay lên, cho Đường Sinh một cái tát nhẹ,

- Đồ lưu mạnh, tôi giết cậu

Đánh nhẹ, không dám ra sức, sợ dì nghe thấy, cô xấu hổ.

Đường Sinh mặt dày hơn nhiều so với tường thành, có cơ hội mờ ám với Quan Quan, hắn sao có thể bỏ qua, hơn nữa ở hoàn cảnh này, mặc dù Quan Quan cho hắn chút lợi, nhưng cô không thể hiện ra ngoài, như cái tát nhẹ này, gọi là… ẩn chứa tình ý.

- Làm cậu đau, mình muốn bồi thường một chút, cậu không cần để ý, mà chân cậu đẹp thật, mình không kiềm chế được!

Cả người Quan Quan như nhũn ra, lưng tựa vào sô pha, tên này thật xấu, thử nghĩ, hắn ta và Đường Cẩn ở cùng một chỗ, Đường Cẩn sẽ bị hắn bắt nạt đến thế nào? Cái trường hợp kia rất có khả năng? Ôi mình sao có thể nghĩ tới những ý nghĩ xấu xa này chứ?

Không cho bọn hắn có nhiều cơ hội chơi đùa, Quan Cẩn Du đã xuất hiện, đưa cồn cho Đường Sinh, không cẩn thận để hắn sờ soạng ngón tay ngọc ngà, Đường Sinh có chút thích thú, làm bộ không thèm để ý, nhưng chỉ một chút chạm nhẹ với Quan Cẩn Du cũng đem lại cảm giác rất kỳ diệu. Quan Cẩn Du thì không có gì, trong mắt cô, một thiếu niên 17 tuổi chỉ là một thằng nhóc không hơn không kém, không có khả năng làm cho cô có cảm giác gì.

Căn bản cô không nghĩ điều gì lệch lạc, ánh mắt lại liếc nhìn cổ chân và bàn chân của Quan Qua, quả nhiên đã đỏ ửng một khoảng.

Đường Sinh nhanh nhẹn đổ cổn ra lòng bàn tay, sau đó xoa hai tay vào nhau rồi ôm lấy bàn chân xinh đẹp trắng như tuyết của Quan Quan, thật là mềm mại, xoa xoa bóp bóp . Lúc đầu Quan Quan còn có thể chịu được, không phát ra tiếng kêu nhưng về sau không chịu nổi, thật dễ chịu. Đường Sinh không chỉ xoa bóp cổ chân và lòng bàn chân, mà hắn xoa bóp cả một phạm vi rộngcả cánh chân xinh đẹp nằm trong hai tay hắn, đôi chân như được lau sáng bóng, càng bóng càng đẹp, ngửi xem, dường như hương chân tỏa khắp.

Một âm thanh nhỏ dâm đãng từ miệng Quan Quan phát ra, sao càng nghe càng …? Ôi, ai, a, kêu loạn lên.

Là do Quan Quan không kìm nổi, chứ không phải do cô thành tâm muốn vậy, nhưng cô kêu như vậy cũng làm dì cô lo lắng, liền lườm cô một cái, nào biết Quan Quan đang chăm chú nhìn bàn chân đang để Đường Sinh xoa bóp, không hề để ý đến dì, tiếng kêu vẫn thoát ra không hề thuyên giảm.

Đường Sinh không thể đứng được nữa, chỗ đó đã cương lên, Quan Quan tỷ, không cần kêu một cách … như vậy, được không? Cậu muốn giết mình sao? Hắn thấy bức bối tới khó chịu. Vì thế đã nhẹ tay hơn, cảm thấy màn trình diễn đến đây đã thành công.

Quan Cẩn Du trong lòng bực bội, nhưng làm ra vẻ đang xem tin tức trên ti vi, sau tinn tức trực tiếp là tin tức về kinh tế. Là tin tức chứ chương trình khác thì cô cũng không xem. Quan Quan để Đường Sinh cù gan bàn chân, đã phản ứng lại, không rên rỉ, cái khoảng khắc vừa rồi xấu hổ chết mất, khuôn mặt, đã đỏ không khác gì quả hồng, không thể đỏ hơn, liếc trộm dì thấy dì đang nhìn mình, thầm nói, xong đời rồi.

Quan Cẩn Du dù sao cũng có con mắt rất tinh tường, sao có thể không nhìn rõ suy nghĩ của cô cháu gái. Thiếu nữ thời kì xuân tình, tiếp xúc với người khác phái, các cô tự nhiên sẽ có chút ảo tưởng, càng dễ phạm sai lầm, xem ra phải để ý đến cô hơn.

Đường Sinh một mặt đang xoa bóp cho Quan Quan, một mặt đang tìm cách để có thể đến gần Quan Cẩn Du cơ hội không thể bỏ qua.

- Bình thường dì cũng chỉ xem tin tức này, hay báo Kinh tế à? Cháu cũng thích mấy thứ này, có thể mở mang kiến thức.

Quan Cẩn Du đưa mắt nhìn hắn một cái, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia khinh thường, cậu nhóc như cậu thì biết gì về tin tức và kinh tế? Lớn tiếng giả bộ trước mặt ta? Nghĩ ngợi rồi nói:

- Ừ, phải quan tâm đến thời thế của đất nước, kinh tế là chủ thể quan trong của thời kỳ đổi mới.

- Dì, thật sự, cháu cho rằng tin tức trực tiếp cũng không có gì hay để xem, nghìn bài chỉ một giọng điệu, như vấn đề kia, mười phút trước đang nói về chuyện các lãnh đạo nhà nước bận rộn thế nào, vì đất nước mà lao tâm khổ tứ, mười phút tiếp thì nói về chuyện nhân dân cả nước sống vui vẻ hạnh phúc cỡ nào. Các bộ trưởng cũng bận rộn, mười phút sau đó là tình trạng nước sôi lửa bỏng của nhân dân các quốc gia khác, chiến tranh, tai nạn!

Phì phì! Quan Cẩn Du và Quan Quan đều cười vang, Quan Quan giơ lên giơ xuống bàn chân thon lên

- Cậu nói bậy bạ gì thế?

- Mình nói thế là sai sao?

Đường Sinh ngẩng lên nhìn mũi cô, tay càng ôm chặt bàn chân thanh tú của cô, rồi quay sang nhìn Quan Cẩn Du.

Quan Cẩn Du cũng đang che miệng, nụ cười trên mặt còn chưa tiêu tan

- Cậu nói cậu còn nhỏ tuổi, khả năng suy xét chuyện còn chưa tốt nhỉ?

- Đúng thế, dì, từ nhỏ cháu đã mang tình cảm yêu nước thương dân, khuyết điểm duy nhất là thích quan tâm đến quốc gia đại sự.

Quan Quan buồn cười tới mức muốn dùng chân đá hắn một cái, tên này thật biết đùa, Quan Cẩn Du cũng cố nhịn cười

- Cậu lo lắng cái gì?

Đường Sinh nghiêm túc nói

- Càng lớn, càng lo lắng nhiều, trước tiên phải nói chuyện phòng the, trời, đừng hiểu lầm, là chuyện phòng ở.

Thấy Quan Quan câm lặng, Quan Cẩn Du đang trừng mắt nhìn mình, hắn liền giải thích một câu

- Nói đến đầu năm nay, bách tính lo lắng cái gì, Phòng, người dân bình thường lo lắng về nhà ở, doanh nghiệp bất động sản thì là ưu phiền về việc bán phòng, người làm quan thì lo về căn nhà thứ hai, * sợ vào phòng giam, đạo diễn lo về phòng bán vé, người vào bệnh viện sợ không có phòng bệnh, em bé sinh sợ không có phòng sinh, người muốn kết hôn sợ không có phòng mới, là không có phòng để thuê, người dân nghèo sợ nhà nước hủy mất nhà họ, đàn ông thì buồn lo về việc phòng riêng, các cô gái lại quan tâm tới * của mình.

Chỉ chuyện phòng ở, đã khái quát hết mọi hiện tượng trong xã hội, đưa ra một loạt thực trạng trạng thiết thực của mọi người, Quan Cẩn Du đã hết cười, đồng thời có thiện cảm với anh chàng thiếu niên này. Quan Quan cười gập lưng tới mức không thẳng người được, bàn chân trắng như tuyết không ngừng giẫm giẫm.

- Bạn Đường, mình thật phục bạn, tuy nhiên làm quan không ** giống như bạn tưởng tưởng, có một vài người biến chất.

Đường Sinh cười cười

- Dì Quan, có vài truyện đáng cười thế này, dì chưa nghe qua, cháu kể dì nghe, có một Thành ủy nọ tổ chức hội nghị thường vụ, thảo luận việc dùng số tiền dư, để tu sửa phong học của trường tiểu học hay là dùng để cải thiện hoàn cảnh nhà giam. Các ủy viên thường vụ có nhiều ý kiến khác nhau, tranh luận ầm ĩ, không thể quyết đinh, trong đó có một vị nói một câu liền thống nhất được ý kiến của mọi người, dì đoán xem đã nói gì?

- Nói gì?

Quan Cẩn Du cũng thấy hứng thú, trong đầu cũng đang suy nghĩ, nếu là ta, cũng nhất thời không giải quyết được.

- Vị kia nói, chúng ta đều đã từng này tuổi, còn có thể hi vọng vào việc ngồi tiểu học, trung học giảng bài sao?

Ông ấy vừa nói như vậy thì mọi người đều tán đồng, đúng vậy, nên tham thì tham, nên hủ bại thì hủ bại , nếu sự việc bại lộ phải ngồi tù, hay là cải thiện nhà giam đi, cũng là tốt cho việc dưỡng lão trong tương lai, dì à, dì nói xem có phải cái lí này không?

Lời hắn vừa dứt giọng Quan Cẩn Du đã cười vang lên.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi