Chương 187: Một số người bất hạnh

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

La Sắc Sắc có hẹn với Vương Tĩnh để bàn về chuyện lấy tin tức của hạng mục Lô Hồ, điều này có ảnh hưởng nhất định, phải cố gắng rất nhiều.

Hơn sáu giờ Đường Sinh và Mai Chước đi xuống dưới lầu, vừa đi vừa bàn về vấn đề khu làm việc của công ty không đủ, Đường Sinh nói buổi tối hẹn với Đường Dục, để giải quyết vấn đề này, cần phải đến nhà của tỷ phú Đường ở trung tâm thương vụ Giang Lăng để nghiên cứu thảo luận, bằng không thì không thể làm được.

- Tôi không đi được không?

Mai Chước mới vào làm, vẫn hơi nhát gan, lại là gặp người quan trọng như Đường Dục, cô ta cảm thấy có chút lo sợ. Những người đã từng ở ngõ Lão Đường đều biết, Đường Dục là con quỷ háo sắc, bên ngoài có cả đám bồ nhí, nói khó nghe là hàng đêm trên giường của ông ta phải có hai, ba người đàn bà cùng nằm chung, như vậy có phải là biến thái không? Hay là nói ngoa?

Nói chung thì Mai Chước không có thiện cảm với Đường Dục. Năm đó khi cô mới tốt nghiệp về, Đường Dục cho người đến gặp mẹ của cô, nói rằng công ty của ông ta cần tuyển nhân viên có học lực cao, con gái bà là thạc sĩ kinh tế, đến Tập đoàn Giang Dục của ông ta để phát triển sự nghiệp. Mẹ của cô - bà Đường Hoa đã từ chối thay con gái, bà biết Đường Dục không có ý tốt gì, già rồi không thay đổi, ông ta còn muốn đùa giỡn con gái của bà sao? Đừng có mơ!

Lại nói đến ông ngoại của Mai Chước và Đường Dục vốn là người một nhà, xét vai vế, ông Đường Nhị là chú của Đường Dục, song đó chỉ là so sánh mà thôi.

Hôm nay Đường Sinh vừa nói phải đến gặp Đường Dục, Mai Chước trong lòng khó tránh khỏi có chút lo sợ, cho nên mới nói không muốn đi.

- Yên tâm đi, chị Chước, ông ta không dám đụng vào một sợi tóc của chị đâu Trước kia ông ta không có cơ hội, bây giờ ông ta cũng không có gan, chị là lãnh đạo của công ty Cẩn Sinh, không thể không tiếp xúc với ông ta, mạnh dạn một chút có được không? Về điểm này phải học chị Sắc Sắc, ví dụ như anh mắt kính, đã từng bị chị ấy tặng cho cái bạt tai, đạp chân, trứng cũng bị đạp sưng cả lên.Công ty Cẩn Sinh chúng ta mới thành lập, chưa đủ mạnh, nhưng thực chất bên trong chúng ta rất chắn chắn, ở Giang Lăng, không ai có thể trêu chọc được chúng ta, dựa vào lợi thế này, chúng ta phải nhanh chóng đi lên.

Mai Chước thật ra có nghe Đường Sinh nói qua chuyện La Sắc Sắc đánh anh mắt kính, kẻ lưu manh đó cũng không thể đùa giỡn được với La Sắc Sắc? Đáng đời.

Trong lòng cô ta cũng sợ Đường Dục sẽ đưa ra yêu cầu gì đó quá đáng với mình, mà ông ta lại là người thân của Đường Sinh, như vậy cô phải làm sao? Bây giờ nghe Đường Sinh nói như thế, cứ như hắn là cô vậy, ngẫm nghĩ cũng đúng, cô là nhân tài mang lại năm triệu đồng, hắn không bảo vệ được sao? Mặt khác, công ty Cẩn Sinh cần phải phát triển, bản thân cô là Tổng giám đốc thì phải giao thiệp nhiều, cần phải rèn luyện.

- Em nói, ông ta sẽ không đưa ra yêu cầu hợp tác gì quá đáng chứ? Chị ý nói cái kiểu cá nhân ấy..

- Đường Dục sẽ không ngốc nghếch như vậy, ông ta rất xảo quyệt, hiểu đạo lí đối nhân xử thế, chị yên tâm đi. Còn những người khác, chị không cần để ý đến họ, thấy giấy đăng ký không thuận mắt hay có điều gì không vừa ý, chị cứ việc quạt thẳng hắn ta, đánh hoặc đạp tùy ý.

Phù, Mai Chước mỉm cười, trong lòng thấy yên tâm hơn, lườm hắn một cái.

- Chị nhìn giống một người ưa bạo lực lắm sao?

- Đúng vậy, em nhớ ngày trước ở trường chị ép người nào đó thiếu chút thì khóc mẹ gọi cha, làm em còn phải đứng run rẩy hai bắp đùi.

- Em muốn ăn đòn hả?

Mai Chước nghe hắn nhắc tới chuyện đó hai má liền ửng đỏ, giơ tay véo hông hắn.

Đường Sinh lật tay vội nắm chặt lấy đôi tay mềm mại của cô ta rồi lại buông ra, sợ bị người khác nhìn thấy, dù vậy cũng làm Mai Chước thấy sợ hãi.

Chiếc BMW màu trắng đến, tài xế là người mới, do trưởng ban an ninh Trương Chính Đào giới thiệu đến, ngày trước là cấp dưới của ông ta trong quân đội, tên là Trần Hướng Long, khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ trầm tĩnh già dặn, có một thân thể cường tráng.

- Anh Trần, đến lầu Vọng Giang nhé!

Đường Sinh không thân lắm với Trần Hướng Long, nhưng cũng coi như có biết qua, Trần Hướng Long gật đầu đồng ý, ông ta có nghe Trưởng ban an ninh Trương Chính Đào nói qua về Đường Sinh, hắn là cổ đông của công ty, phải đối xử khiêm tốn cẩn thận, không nên đắc tội với hắn.

Trên đường Đường Sinh bảo Trần Hướng Long dạy Mai Chước cách lái xe, lấy chính chiếc BMW để luyện, chiếc xe này vốn là của Vương Tĩnh, nhưng sau khi cô ta gia nhập cổ đông công ty Cẩn Sinh thì để lại làm tài sản, bây giờ Vương Tĩnh dùng chiếc Mercedes Benz s320 mà mẹ cô ta để lại, dù sao bên ngoài thì cô ta cũng là Chủ tịch thương mại thành phố.

Mai Chước không biết điều khiển, cũng chưa có bằng lái xe, việc này Đường Sinh có nói qua với Ninh Hân, mua hộ Mai Chước tấm bằng, cũng chỉ là việc nhỏ trong vài ngày. Về phần Mai Chước cần phải mất bao lâu mới biết lái xe, điều này thì không rõ,nếu ngày nào cũng đi tập thì cũng nhanh thôi.

Tại lầu Vọng Giang, Đường Dục và ba cánh tay đắc lực của ông ta đang yên lặng đợi Đường Sinh. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy ba tháng, Đường Sinh đã mở ra công ty Cẩn Sinh, trong lòng Đường Dục rất thán phục, nhớ lại năm xưa khi ông ta gian khổ gây dựng sự nghiệp, quả thực không thể so với hắn được.

Nghĩ đến đứa con phá gia chi tử đang ở trại cai nghiện, lại thở dài, xem ra số của ông ta không được trời giúp.

Chờ đến khi ba người Đường Sinh, Mai Chước và Trần Hướng Long vào, Đường Dục, Đường Vạn Long, Đường Kính Mắt, tất cả đều đứng lên.

Sau một hồi hàn huyên, Đường Sinh giới thiệu với mấy người Đường Dục Tổng giám đốc mới Mai Chước của công ty Cẩn Sinh, Đường Dục chua xót chúc mừng hai câu, từ đáy mắt có thoáng chút thương tiếc, làm sao những người phụ nữ tốt đều theo Đường Sinh vậy? Ông ta mơ ước có được Mai Chước từ lâu lắm rồi.

Giờ khắc này ông ta biết, người phụ nữ xinh đẹp như Mai Chước hoá ra cũng không chống lại được sự cám dỗ ngọt ngào đầy sức mạnh của viên đạn bọc đường là danh vọng và quyền lợi, nhưng sự lựa chọn của cô ta dường như rất chính xác. Đường Sinh anh dũng nhỏ tuổi, gia thế giàu có, tiền đồ rộng mở, tương lai sáng lạng sẽ không còn xa?

Bản thân ông ta thì sao, dần dần già yếu cổ hủ với cái danh bên ngoài, càng không so sánh được với những thanh niên trẻ tuổi năng động lại hiểu chuyện, trong lòng đố kị Đường Sinh cũng khó.

Mai Chước cố gắng hết sức tỏ ra rất hào phóng, giao lưu khá tự nhiên với Đường Dục và những người khác, sau này cũng sợ phải tiếp xúc thường xuyên với những người này. Nhưng trong ánh mắt của họ có chút ngưỡng mộ cô, thái độ cũng rất khách sáo và kính trọng, luôn giữ đúng phép lịch sự.

Kỳ thực Mai Chước biết những người này căn bản không lấy phụ nữ để bàn chuyện, cuộc sống hàng đêm tìm các loại đàn bà để mua vui.

- Bác Dục, có thể chuyển mấy tầng của trung tâm thương vụ Giang Lăng sang cho Công ty Cẩn Sinh được không? Ba tầng 9, 10, 11.

- Ồ, điều này thì khó lắm, một nửa tầng 11 là câu lạc bộ ẩm thực do Vạn Long quản lý, nửa còn lại là trung tâm thư giãn, tầng này tôi có thể để lại cho cậu, nhưng tầng 9 và tầng 10 thì đã cho người khác thuê rồi, hủy hợp đồng thì phải bồi thường tiền cho gười ta.

- Tiền, cháu sẽ trả, chuyện hủy hợp đồng có thể giao cho anh mắt kính giải quyết, anh ấy quen biết nhiều mà.

Đường Sinh bâng quơ gạt nhẹ sự từ chối của Đường Dục, anh mắt kính cười, trong lòng thì than thầm, chuyện xấu đều đẩy cho anh ta làm hết?

Đường Dục cũng than thầm trong bụng, có thể để Đường Sinh đưa tiền ra sao? Ông ta quá hiểu hắn, sau này hắn chỉ cần diễn một chút trước mặt Bí thư Đường, cũng đủ để Tập đoàn Giang Dục phải đi tay không, huống chi tiền cũng không có nhiều, chuyện này chỉ có thể làm để lấy lòng hắn.

- Ha... Cậu Sinh, tiền nong gì chứ, tôi để ý đến chuyện đó sao? Chỉ là tôi không biết nên nói thế nào với những người đó, đều là thương nhân Giang Lăng, thường xuyên giao thiệp với nhau, trong lòng họ lại không chửi thầm tôi sao, tuy nhiên, nếu cậu đã cần thì nhất định sẽ ưu tiên cho cậu trước.

Hai người Đường Vạn Long và Đường Thiên Minh cũng hiểu được ý của ông chủ, đúng là không thể đắc tội với Đường Sinh, giờ đây hắn như càng thêm vững chắc. Công ty Cẩn Sinh hợp tác với bất động sản Trọng Hiền, làm chấn động Lô Hồ, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng cực kỳ coi trọng.

- Vậy thì cám ơn bác nhiều, sau này nếu có chuyện gì, bác cứ nói trực tiếp với Tổng giám đốc Mai nhé, chị ấy có toàn quyền xử lý công việc của công ty Cẩn Sinh.

Mai Chước vẫn không hiểu rõ lắm bối cảnh của Đường Sinh, nhưng lần này đích thân cùng hắn dự tiệc rượu với Đường Dục, cảm thấy có thêm hiểu biết mới, từ thái độ kính trọng của Đường Dục và dáng vẻ khiêm nhường của ba người Đường Vạn Long, Đường Thiên Minh, anh mắt kính đối với Đường Sinh, có thể thấy thân phận của Đường Sinh là rất cao quý , đặc biệt là anh mắt kính, khi nhìn hắn thì có vẻ sợ hãi rụt rè, để lộ một chút bộ dạng lo âu hoảng hốt.

Rốt cuộc thì hắn có lai lịch như thế nào? Chính bản thân cô cũng từng hỏi qua Đường Cẩn, nhưng cô bé đó chỉ nói đúng ba chữ: “ Em không rõ!”

- Không sao, cậu Sinh, ngoài ra, chuyện chi nhánh ngân hàng Nam Hối thay Giám đốc, hôm nay tôi mới biết được tin này.!

Đường Sinh hiểu ý của ông ta, ngón tay vẽ vẽ lên mặt bàn.

- Hai ngày nay cháu làm gì có thời gian? Còn phải đi lo chuyện tuyển người của công ty!

- Ồ, điều này dễ thôi, ngày mai liền bắt đầu dọn dẹp, ba tầng 9, 10, 11, tôi cam đoan sẽ dọn dẹp sạch sẽ.

Đường Dục ngay tức khắc thấy tinh thần tỉnh táo, quay đầu lại nói với anh Kính Mắt:

- Ba màu, cậu giải quyết chuyện này cẩn thận cho tôi, ngày mai sẽ bắt đầu!

- Ông chủ yên tâm, cho tôi hai ngày là có thể giải quyết xong.

Anh chàng mắt kính rất thích thể hiện, vỗ ngực trả lời.

Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau những Chủ tịch của các công ty ở hai tầng 9 và 10 của trung tâm thương vụ Giang Lăng đều được anh mắt kính viếng thăm. Chỉ trong một buổi sáng, tất cả đều bị thuyết phục, buổi chiều, hai tầng bắt đầu thu dọn đi. Cùng lúc, Đường Vạn Long ở tầng 11 cũng bắt đầu dời đi, buổi trưa ăn cơm cùng anh mắt kính vẫn còn oán giận, rằng trung tâm thư giãn ở tầng 11 là cao cấp nhất ở Giang Lăng, tuyệt đối không kém xa hoa so với Giang Lăng Nhân. Đó là cái ổ mà hàng đêm họ có thể làm trò cùng những người đàn bà.

Anh mắt kính cũng thở dài, nói:

- Anh Vạn Long à, chúng ta đổi địa điểm làm ăn đi, nơi đó để lại cho cậu Sinh để cậu ấy làm hang tiêu hồn vậy.

Đường Vạn Long nói:

- Anh không nhận ra sao? Ông chủ cũng không vui vẻ gì lắm, nhưng bị cậu Sinh khống chế, cô Mai Chước đó, vẫn luôn là người đẹp bé nhỏ trong mắt ông chủ, bấy giờ thì xong rồi, ông ấy sao lại không đau lòng cơ chứ, đặc biệt là thích những người phụ nữ trong trắng, đoan trang đứng đắn như vậy. Theo kinh nghiệm của ông chủ mà nói, người phụ nữ càng đoan trang thì càng lẳng lơ, mấy ngày trước ông chủ còn làm với Trưởng phòng Bạch của viện kiểm sát ở đây, cửa phòng đóng không chặt nên tôi nghe được hết, tiếng thở hổn hển khiến xương cốt tôi đều rã rời cả ra.

- Đúng rồi, anh Vạn Long này, chỗ tôi cũng có một nữ thẩm phán, bên ngoài thì đoan chính nhưng thực chất bên trong rất lẳng lơ, anh muốn không?

- Anh lại lừa tôi có phải không? Lần trước giới thiệu một nữ bác sĩ, nói là rất trong trắng và xinh đẹp, kết quả khi lên giường mới biết ả ta là đồ lẳng lơ, khốn kiếp, làm tôi sưng lên, chân to như cái phễu, tôi trực tiếp đưa cả chân thẳng vào.

Anh mắt kính phì lên, cười gượng:

- Lần trước là sơ xuất, lần này tuyệt đối thuần khiết, là thẩm phán hàng thật giá thật.

- Làm cái đầu anh, tôi không mắc bẫy của cậu , bốn lần cậu giới thiệu thì bốn lần đều là hàng đã dùng, làm ông đây mất hai trăm nghìn, đ.m.

Anh mắt kính chưa từ bỏ ý định:

- Lần này rẻ hơn một chút, nhưng dù sao người ta cũng là thẩm phán mà, làm gì không đáng hai mươi lăm nghìn chứ?

Đường Vạn Long bĩu môi:

- Tôi nói cậu nghe, tôi bây giờ không có hứng thú với ai hết, bất kể là thẩm phán, cảnh sát, kiểm sát hay là thuế vụ. Lát nữa cho cậu gặp cục cưng mới của tôi, khà, mới mười bảy tuổi, rất rắn chắc, rất ngoan ngoãn dễ chịu.

- Kìa, sao anh Vạn Long ghê thế? Khai phá kế hoạch bồi dưỡng trong trường học khi nào vậy? Làm sao không gọi tôi?

- Hì, cậu không khéo miệng, việc này không dám nhờ cậu, có tin tức, cậu Sinh suốt ngày trong trường học, sao lại không kiếm mấy em?

Anh mắt kính hạ giọng nói:

- Cậu Sinh có thể không làm sao? Chúng ta là súng, người ta là pháo, không thấy Mai Chước cũng theo đuổi đó sao?

- Mắt tôi đâu có mù, vòng eo của cô ta còn chưa có buông ra, rất chắc gọn, không giống như đã bị oanh tạc qua.

Hai người họ nói chuyện rất say sưa, răng môi đều hở hết, một thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp đi đến. Nếu Đường Sinh mà có ở đây chắc chắn sẽ phải kinh ngạc, người con gái này không phải ai xa lạ, chính là Tiêu Hiểu nhân vật nữ chính trong câu chuyện ở sân trường với Sử Nghĩa Quốc. Người hồn nhiên tưởng như búp bê này hóa ra gần những kẻ có tiền, Đường Vạn Long không dám nói là rất giàu có, nhưng cũng có tài sản hơn mười triệu, bao một nữ sinh là điều quá đơn giản.

Từ nhà ăn về, Đường Vạn Long ôm Tiêu Hiểu đi vào trong phòng, anh Kính Mắt trông mà thèm. Chờ giường phía bên trong có động tĩnh, anh ta liền đứng dậy đi ra ngoài, Đường Vạn Long vừa uống rượu xong có thể làm đến bốn mươi lăm phút, nghe thấy mà khó chịu.

Nào ngờ vừa ra cửa liền đụng ngay Đường Sinh và Mai Chước.

- A, cậu Sinh, sao cậu lại đến đây? Trước tiên ra đằng kia ngồi chút đã.

Đường Sinh thấy mặt anh ta không tự nhiên, nhíu mày:

- Trung tâm thư giãn bên này không cần dọn dẹp sao? Đường Vạn Long đâu?

- Ồ, bên này không có gì cần dọn dẹp cả, Giám đốc Vạn Long uống hơi quá chén, phải đi nghỉ ngơi, tôi đến đây...

Mới nói tới đây, không ngờ tiếng ở trong phòng bất chợt to lên, tiếng hét chói tai của cô gái vọng ra, tiếp đó là tiếng cười của Đường Vạn Long:

- Cô bé lẳng lơ, sớm muộn gì em cũng là của tôi, hôm nay phá hay ngày mai phá cũng không có gì khác nhau, bà nó, thật chặt quá!

Phù, anh mắt kính đần mặt ra, mặt Đường Sinh cũng biến sắc, Mai Chước thì không có kinh nghiệm ở phương diện này, vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng cơ bản là có thể xác định Đường Vạn Long và một cô gái đang làm chuyện không đứng đắn, nghĩ lại những từ lẳng lơ, nhăn nhúm, rất chặt v.v.. cô ta liền hiểu, xoay người bước vội đi, rời khỏi đó, có thể thấy sự ghê tởm trong lòng người đẹp đối với Đường Vạn Long thoáng chốc đạt tới đỉnh cao.

- Cậu Sinh, tôi, tôi cũng không có cách nào nói ra được, nếu chỉ mình cậu tới, tôi liền có thể nói thật, cậu xem bây giờ...

- Ừ, không trách cái đồ lưu manh như anh được, anh khỏe hơn anh ta, khi làm việc cũng rất cẩn thận. Đồ dở hơi trong đó đúng là con vật, giọng của cô gái rất trong? Rất trẻ phải không?

Đường Sinh nghe được không chỉ là âm thanh non nớt mà hơn nữa giọng rất quen thuộc, đã nghe thấy ở đâu?

- Là học sinh, học lớp 11 của trường Trung học Giang Cao, tên là Tiêu Hiểu gì đó. Cậu Sinh, giải thích chuyện này với Tổng giám đốc Mai một chút đi.

- Tôi, chuyện này có thể giải thích sao?

Đường Sinh nổi giận.

- Khi anh sinh ra có phải não có bị chèn bẹp rồi không?

Đường Sinh một khi đã nổi giận thì rất ác độc, đặc biệt là đối với những người không biết xấu hổ như anh mắt kính, phải thật độc ác.

- Cậu Sinh, điều này, điều này thật là không thể ép, tôi, mẹ của tôi nói phải mổ mới sinh được tôi ra.

Anh mắt kính này thật là ngốc.

Phù, Đường Sinh phì cười.

- Trung tâm thư giãn để tôi sửa sang lại, đồ đạc ở đó sẽ được thay mới toàn bộ.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi