Chương 188: Mai Chước, sát thủ quốc lộ

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Ở trong văn phòng của Tổng giám đốc, Mai Chước buồn bực không để ý gì đến Đường Sinh, biết rõ những người đàn ông đó đều có rất nhiều tật xấu, nhưng khi chính tai nghe được những lời xấu xa kia, cô ta vẫn khó mà chấp nhận được, đây chính là nhân gian thế tục, nó làm người ta không biết phải làm sao.

- Đừng tức giận nữa nhé? Em đã bảo họ thay mới toàn bộ đồ đạc và trang trí lại trung tâm thư giãn, như vậy được chưa?

Mai Chước liếc mắt nhìn Đường Sinh, bỗng nhiên có cảm giác như bị giọng nói êm dịu nhẹ nhàng dụ dỗ, dường như cô đang mềm lòng?

Nghĩ tới đây mặt Mai Chước ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại:

- Đường Sinh, bây giờ chị từ chức được không? Chị không thể qua lại giao thiệp với loại người này.

Đường Sinh xoa mũi, chuyện này thật là có chút phiền toái, Đường Vạn Long đó lại không phải là người dưới quyền của hắn.

- Em không đồng ý!

- Dù sao chị cũng mặc kệ, chị sẽ không giao thiệp với công ty Giang Dục nữa, sau này có sự vụ thuộc phương diện này thì em tự đi mà giải quyết!

Toát mồ hôi, Đường Sinh hiểu rõ lý do từ chức của Mai Chước chính là để nói ra câu này.

- Loại cặn bã xấu xa đó sẽ không để chị phải đi gặp mặt đâu.

Nói xong hắn lấy điện thoại ra, định gọi cho Đường Dục, nào ngờ đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, nhìn số gọi đến, là Đường Dục.

Hẳn là anh mắt kính đã báo cáo với Đường Dục chuyện vừa xảy ra, bây giờ ông ta gọi điện đến cho hắn là để giải thích chăng?

Nhận điện thoại, ngay lập tức nghe thấy tiếng của Đường Dục.

- Cậu Sinh, Ba màu vừa gọi điện cho tôi, chuyện đó, có một số việc không tiện giải thích, thật là rất mong Tổng giám đốc Mai bỏ quá cho. Cậu nói giúp vài câu, tên Vạn Long đó có chút không kiểm soát được chuyện sinh hoạt cá nhân, nhưng rất có năng lực làm việc. Cậu Sinh, toàn bộ chi phí trang trí lại trung tâm nghỉ ngơi hãy để tôi trả, mong cậu đừng giữ trong lòng!

- Bác Dục, cháu cũng không can thiệp vào chuyện của Đường Vạn Long làm với đàn bà, không can thiệp vào chuyện của nhau mà, có phải không? Nhưng mà, cháu còn có một yêu cầu, sau này chuyện qua lại giao thiệp thương vụ của công ty Giang Dục và Cẩn Sinh, tốt nhất bác nên trực tiếp đàm phán với Tổng giám đốc Mai, người khác, chị ấy không tiếp.

- Được, được, tôi hiểu, vấn đề này tôi cũng hiểu, những vụ làm ăn với Cẩn Sinh sau này, tôi đều sẽ tự đi bàn!

Đường Dục giận méo miệng, gọi qua mắng Đường Vạn Long tới tấp, sau cùng còn nói:

- Khốn nạn, sao anh không đi ăn phân của đồ đê tiện đó đi? Một ngày thiếu đàn bà thì anh chết sao? Đồ trang trí ở trung tâm thư giãn ít nhất cũng phải một triệu năm, sáu trăm nghìn, khoản tiền này anh đi mà chi, không chi cũng được, ngày mai biến ngay khỏi Tập đoàn Giang Dục, về quê chăm mẹ!

Đường Vạn Long cũng không có cơ hội để giải thích dù chỉ một câu, mặt buồn rười rượi nắm chặt tay quẳng điện thoại xuống đất. Trên chiếc giường bên cạnh còn nữ học sinh trung học lớp 11 Tiêu Hiểu đang trần truồng nằm đấy. Cô ta vẫn còn run rẩy nức nở, cơ thể trắng như tuyết nhấp nhô, chân cũng run run còn lại màu đỏ tươi, nhìn thấy mà phát hoảng!

Đường Vạn Long nhìn cô ta, răng nghiến kèn kẹt, hai mắt đỏ long sòng sọc, bước hai bước liền quỳ gối xuống sau lưng Tiêu Hiểu, hai tay nắm lấy đôi mông mềm mại, muốn khóc cũng không ra nước mắt, tức giận mắng to:

- Khốn nạn, bông cúc non một triệu rưỡi hả? Tiêu Hiểu, tôi làm với mẹ cô một ngày ba trăm lần, một kẻ đê tiện mới nứt mắt mà đáng giá như vậy sao?

Đường Vạn Long có chút mất bình tĩnh, cúi đầu xuống cắn một miếng vào cái mông non nớt mềm mại kia, sau đó nhảy dựng lên túm chặt tóc của Tiêu Hiểu, chỉ vào mặt cô ta và nói:

- Khóc cái con khỉ à? Lát nữa cùng tôi đi làm giấy đăng ký kết hôn, khi nào thì ông mới có thể lấy lại được một triệu năm trăm nghìn?

Lúc anh mắt kính gõ cửa, Đường Vạn Long nhanh chóng đi ra.

- Mau chạy đi? Để cậu Sinh đụng phải, lại không đánh anh sao?

- Ờ ờ ờ, tôi, tôi đi trước, chuyện ở đây giao cho anh, một triệu năm trăm nghìn ngày mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh.

Đường Vạn Long cuống quýt dẫn Tiêu Hiểu rời khỏi trung tâm thương mại Tiểu Giang Lăng, trong lòng đau xót. Sau khi ly dị vẫn chưa nghĩ sẽ tái hôn lần nữa, hôm nay thì có rồi, là cô ta, con nhóc mười bảy tuổi, mua về với giá một triệu năm trăm nghìn đó.

Đường Sinh ở văn phòng của Tổng giám đốc dỗ dành Mai Chước, còn nói sẽ dạy cô ta lái xe, liền gặp Trần Hướng Long lấy chìa khóa chiếc BMW.

Sau khi chiếc BMW ra đường lớn, Đường Sinh liền dừng lại, sau đó giảng giải cho Mai Chước các thao tác, mất khoảng mười mấy phút, Mai Chước nghe xong cũng cảm thấy khá đơn giản, giẫm lên trụ phanh, sau đó nhẹ nhàng nhả phanh, xe sẽ đi từ từ, rồi nhấn ga.

- Cái này quá đơn giản, chị Chước, tục ngữ nói đúng, ngồi lên xe nhìn phương hướng, chó cũng có thể lái được, đơn giản như vậy đấy!

Hạt dẻ chợt đập vào đầu Đường Sinh, Mai Chước trừng đôi mắt đẹp:

- Có phải hôm nay chị không lái được? Ngay cả con cún cũng không bằng?

Ồ, Đường Sinh xoa cái trán đau cười gượng:

- Chẳng qua chỉ là ví dụ thôi mà, xuống xe, chị sang bên này lái.

Phải lái thật? Mai Chước chột dạ.

- Phải lái thật à? Chị, chị sợ là không được, trước kia thật là chưa từng lái qua.

- Ai cũng đều có lần đầu tiên, thao tác rất đơn giản, gần giống như đạp xe đạp, chỉ cần nhìn chuẩn các loại khoảng cách.

Đường Sinh xuống xe, không ngừng giải thích rồi đẩy Mai Chước vào chỗ tay lái, đóng chặt cửa xe, thắt dây an toàn. Dưới sự hướng dẫn và đốc thúc của Đường Sinh, Mai Chước cuối cùng cũng lái chiếc BMW ra đường, hai phút đầu rất căng thẳng.

Cho đến tận khi Mai Chước nhấn ga, vấn đề bắt đầu xuất hiện.

- Có phải như thế này xe sẽ chạy nhanh hơn không?

- Ừ, đúng rồi, cần nhấn nhẹ nhàng... Ừ, quá nhẹ, xe chưa có phản ứng lớn, mạnh hơn chút nữa, thêm chút nữa...

Sau khi câu “ thêm chút nữa” được nói ra, Mai Chước liền bỏ vô-lăng, tiếng thét chói tai.

- Làm cái gì vậy? Nhấc chân, buông chân ga ra.

Đường Sinh vừa nói vừa đưa tay nắm lấy vô-lăng, có chuyện rồi.

Chiếc BMW lúc đầu vốn đã chạy xiêu vẹo, khi Mai Chước nhả ga lại giảm tốc độ, nó liền phóng vòng như vậy, cho nên giảm cũng nhanh, may mắn lúc này xe đi trên đường rất ít, nếu không chắc sẽ có chuyện. Cứ như vậy, dưới sự hướng dẫn của Đường Sinh, Mai Chước cuối cùng cũng đã có thể lái được xe chạy.

Đến ngã tư đường, Đường Sinh lại bảo cô ta từ từ hãm phanh lại, không được giẫm mạnh ngay, như thế xe sau sẽ tông vào đuôi xe, như vậy không được, cần nhẹ nhàng một chút, phải cảm giác được độ mạnh yếu của xe để khống chế, Mai Chước chăm chú học.

Tốt lắm tốt lắm, đèn xanh, Mai Chước đạp nhẹ , chiếc BMW bắt đầu chuyển động, đi rất chậm, xe phía sau không nhẫn nại được, bắt đầu ấn còi giục, Đường Sinh quay đầu lại xem xét, nhíu mày nói:

- Chị Chước, nhanh một chút, xe sau thúc.

Mai Chước lần đầu lái xe, lần đầu đi qua ngã tư, cảnh sát giao thông đứng ở bục trung tâm làm cô ta thấy lo, nghe Đường Sinh bảo nhấn ga, liền ờ một tiếng, cũng chính lúc cô ta nhấn ga, chiếc xe đối diện phía trước bất ngờ rẽ trái, đó là xe cảnh sát nên đi rất hăng.

Nhưng Mai Chước là người mới học lái, cô ta làm sao điều khiển được trong tình huống như vậy? Hoảng hồn nắm tay lái, chân nhấn mạnh, bấm còi, chiếc BMW liền hướng tới bục đứng mà phóng đi, đây là phản ứng tự nhiên của cô ta.

Kìa, Đường Sinh vừa nhìn thấy đã trợn tròn mắt.

- Ấy, chị làm gì vậy?

Khi lời vừa dứt, ầm một tiếng, chiếc BMW đụng bục, người cảnh sát giao thông đang đứng trên bục chỉ kịp nhìn chiếc BMW bỗng lao đến, vừa quay đầu liền bật khỏi chỗ đứng.

Cả trạm gác lúc đó liền bị hỗn loạn, sát thủ quốc lộ mới cứ như vậy mà ra đời. Mai Chước căn bản không phanh xe, giẫm lên chân ga, chiếc BMW không chỉ đụng một bên tiểu đồn, tiếp đó lại đụng vào đầu chiếc Buick ở đối diện, lúc này mới dừng lại hoàn toàn, cũng may tốc độ cũng không nhanh nếu không đã gây ra chuyện đổ máu!

Khuôn mặt xinh đẹp của Mai Chước trắng bệch, miệng há rộng, giật mình nhìn hết thảy, cũng không để ý đến đùi phải bị tay Đường Sinh đụng phải, bị bàn tay vô tình chạm vào đùi mà cô ta cũng không hề có cảm giác gì. Lúc này một nữ cảnh sát giao thông ở bên đường chạy tới, đến bên cạnh Mai Chước, gặp ngay gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của người cầm lái, tay của gã đẹp trai ngồi bên đang để ở nơi đó của người lái xe.

Ơ, gã bảnh bao này không phải là người lần trước lái chiếc Infiniti bắt thủ phạm gây chuyện rồi bỏ chạy đó sao? Sau đó còn quyên góp được hai trăm nghìn.

- Các anh quá xấu xa? Khi lái xe còn làm bậy à? Không coi trọng tài sản và sinh mạng của người dân sao? Cần phải phạt anh chị!

Nữ cảnh sát giao thông này rõ ràng là người lần trước lấy lời khai của Đường Sinh, tên gọi là gì, hắn cũng không rõ.

Bởi vì cửa kính xe bên Mai Chước hạ xuống một nửa nên người ở bên ngoài nhìn vào bên trong liền hiểu ngay. Mai Chước vẫn không hiểu người nữ cảnh sát giao thông nói gì cả, nhưng cuối cùng thoáng nhìn theo ánh mắt như chán ghét của người nữ cảnh sát giao thông xinh đẹp đó, Mai Chước cúi đầu xuống.

Kìa, tay của tên nhóc xấu xa dán chặt lên đùi cô, ngay lập tức, mặt của cô ta liền đỏ như gấc, mà Đường Sinh bởi sự cố vô ý mà nửa người trên còn ở sát bên người Mai Chước, tay đè mạnh lên đùi cô ta, còn chưa kịp rút lại.

Lúc này liền bị nữ cảnh sát giao thông mắng cái gì xấu xa.

- Khi lúc lái xe làm bậy cái gì?

- Chị cảnh sát giao thông, tôi, tôi làm cái gì?

Mai Chước vội che lại, vốn lúc đụng xe bị dọa sợ thót tim nên tay có lạc chỗ, tát, một cái bạt tai đúng lúc Đường Sinh ngẩng lên biện bạch với nữ cảnh sát giao thông, có hơi đau, nhưng Mai Chước căn bản không dùng lực mạnh, rõ ràng là sau khi bị làm cho kinh hãi thì không còn sức, hơn nữa cũng không phải đánh thật, cái bạt tai nhẹ như vậy làm cho hắn có cảm giác như đang bị ve vãn.

- Tay, khốn nạn, mau buông ra!

Mai Chước nghiến răng kèn kẹt, giận là không thể ăn thịt hắn, những lời này phát ra qua những kẽ răng.

Kìa, Đường Sinh cũng phản ứng được rồi, ồ, là cô cảnh sát giao thông xinh đẹp hiểu lầm, định giải thích thì cô ta lại đi mất rồi, đi nói chuyện với chủ xe bị đụng ở đối diện kia. Lúc này ùn tắc xe nghiêm trọng, năm, sáu cảnh sát giao thông bắt đầu giải phóng xe cộ từ mọi phía, rất đông người hướng ánh mắt nhìn chiếc xe BMW. Mai Chước cúi đầu, một tay che mặt, sắp khóc, nhìn Đường Sinh nói:

- Emxem xem, người ta bảo không láicứ bắt lái, bây giờ xong chưa? Vẫn may là chưa có ai mất mạng, bằng không chị bị hù chết mất, bây giờ phải làm sao đây?

Đường Sinh với tay cầm lấy chiếc kính đen trước mặt, đưa cho Mai Chước.

- Đeo lên này, không sao đâu, học lái xe có bao giờ lại không đụng xe chứ? Đụng qua mấy lần là biết lái ngay thôi, chuyện này để em giải quyết cho, chị đừng sợ, ngày mai chúng ta lấy chiếc Audi của chị Sắc Sắc để luyện tiếp.

Mai Chước vừa tròn mắt nhìn, vừa cảm thấy dường như ngọt ngào trong lòng, tất cả tâm trạng sợ hãi kinh hoảng gì gì đó đều không cánh mà bay.

Tên nhóc này vốn không coi chiếc xe mấy trăm triệu ra gì, một kẻ phá gia chi tử, thế nhưng cảm giác được yêu quý như thế này thật sự quá tuyệt, hơn nữa lại không có cảm giác sợ hãi đó nữa.

- Nhưng Đường Sinh à, chị chưa có bằng mà.

- Không sao, hỏi chị giấy tờ hay bằng lái gì gì đó thì chị không cần trả lời mà cứ đi đi, em sẽ ứng phó, chị ngồi đây, em đi xem xét chút.

Đường Sinh trước khi xuống xe còn vỗ vỗ tay Mai Chước, còn đẩy kính xe bên phía cô cao lên, lúc này người thanh niên trẻ đẹp trai đi chiếc Buick ở đối diện bên kia đang vỗ vỗ nắp chiếc BMW đâm bị nhô lên.

- Này này này, bồi thường xe cho ông, nhanh!

Đường Sinh chợt thoáng nghe giọng nói ngông nghênh, anh ta còn nhìn chằm chằm vào Mai Chước, có chút không đàng hoàng!

Đường Sinh sát khí đằng đằng thoáng cái liền đi đến.

- Mẹ kiếp, có gì thì nói chuyện, anh có muốn đụng tay đụng chân? Anh định đụng ai? Cút sang một bên đi!

Trước khi mắng, hắn gạt cái tay đang hùng hổ của chủ chiếc Buick ra. Bắt đầu ồn ào, người vây xem rất đông, ồ lên, nhưng không ai trách mắng Đường Sinh.

Vì sao chứ? Bởi vì trước khi Đường Sinh xuống xe, chủ của chiếc Buick kia đã hùng hùng hổ hổ chửi mấy câu, nói muốn qua lôi chủ của chiếc BMW ra, nếu không phải là cô cảnh sát xinh đẹp chặn đường ngăn và giải thích với anh ta, thì anh ta đã xông đến, sau đó sẽ mắng những lời càng khó nghe hơn.

Nhưng Đường Sinh vừa xuống xe liền ra tay ngay, hắn là cố ép tính nóng nảy sao? Còn phải xem là ai , đối phương muốn nói lý cho rõ phải trái, hắn sẽ đem văn kiện đến đấu, nếu đối phương là súc sinh, hắn lập tức liền có thể biến thành dã thú, vì thế một cái đánh này chẳng qua chỉ là đòn ra mắt ban đầu.

Nhóm cảnh sát giao thông thoáng chốc đã đến, ngăn Đường Sinh lại, đỡ người kia.

- Các anh làm cái gì vậy? Hả?

Cô cảnh sát xinh đẹp kia cũng tròn mắt, dù khuyên thế nào cũng vẫn động tay động chân, cơn tức giận của tên nhóc đẹp trai thật là lớn, đối phương kêu ầm ĩ, từ đầu đến cuối đều không dám động thủ, ít nhiều thì vẫn có chút hiểu biết về pháp luật, cũng là giữ thể diện cho những cảnh sát giao thông, chỉ có điều khí thế rất hăng.

Nhưng Đường Sinh không chỉ có khí thế hăng, hắn đến thật, lấy hành động thực tiễn chứng minh chinh phục ánh mắt của những người xem xung quanh, hắn rất nhanh nhẹn dũng mãnh!

Mai Chước ở trong xe lòng nóng như lửa đốt, vừa thấy Đường Sinh đạp ngã người, cô viết việc này làm to rồi liền vội đẩy cửa xuống xe, thì lại nghe thấy hai cảnh sát giao thông thì thầm với nhau:

- Để cho bọn họ đánh đi, người lái chiếc Buick chính là cậu Tần ở Giang Lăng, cậu ta có chỗ dựa chắc lắm, chị cậu ta là Phó trưởng ban thường vụ của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tần Vận Mỹ, chồng cô ta lại là Chủ tịch Ngân hàng xây dựng thành phố, lần này cậu kia chịu không nổi, chưa thấy cậu ta kiêu ngạo như vậy, đụng vào người ta vẫn không mắng câu nào? Đáng bị xui xẻo.

Bọn họ cũng không để ý đến Mai Chước vừa xuống xe đúng lúc nghe được những lời họ nói, bởi vì họ cũng đang nhìn về phía những người ở phía xe của Đường Sinh.

Vẻ mặt Mai Chước vô cùng lo lắng, kìa, đối phương có hậu thuẫn rất chắc chắn? Vậy phải làm sao bây giờ, cô ta qua bên Đường Sinh, không ít người bắt đầu dồn ánh mắt hướng về nhìn kỹ vị sát thủ xuất sắc này, dáng người cao lớn duyên dáng, thật là đẹp!

Hai cảnh sát giao thông cũng không ngăn được Đường Sinh, hắn còn muốn đi lên đánh người, Mai Chước chen qua ôm lấy cánh tay của hắn.

- Đường Sinh, đừng có điên lên nữa.

Mai Chước cũng không để ý đến rất nhiều người vây quanh, ôm chặt Đường Sinh, ghé môi nói vào tai Đường Sinh những chuyện vừa nghe được. Đường Sinh lạnh lùng khì một tiếng, nắm tay Mai Chước, nhẹ nhàng an ủi cô ta.

- Nếu ngay từ ban đầu anh ta nói lý, em thực sẽ bồi thường cho anh ta, tên điên nàynày cứ nhìn chị chằm chằm mà gào lên, chị bảo làm sao em nói với anh ta được!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi