Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Cùng với công việc triển khai phá sản nhà máy Ổ Trục, một số nhà bất động sản nhạy cảm ở Giang Lăng mới nhận thấy được tình thế mới.
Vẫn còn có người dự đoán đường lớn Giang Hiệu sau này sẽ sửa sang mở rộng theo hướng nào, các ý kiến không giống nhau, dù có bàn tán con đường lớn Giang Hiệu có khả năng trở thành khu phố thương mại mới, nhưng trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu nào, nhà máy Ổ Trục chiếm phần lớn diện tích đất mà, không có cách nào đưa một nhà máy vào cùng một khu phố thương mại, cũng là nói rằng, muốn thành khu phố thương mại thì nhà máy Ổ Trục phải chuyển đi nơi khác.
Bỗng nhiên bắt đầu triển khai việc chia nhỏ nhà máy phá sản Ổ Trục, theo báo chí đưa tin, các chuyên gia bất động sản như vừa tỉnh giấc mộng.
Thế nhưng tất cả đều đã muộn, sáu trăm mẫu đất của nhà máy Ổ Trục đã bị Công ty “ Cẩn Sinh” triển khai hoạt động rồi, ra tay thật là nhanh.
Công ty Cẩn Sinh, chưa nghe nói qua, đây là Công ty gì vậy? Làm sao có thể bỗng nhiên nắm gọn sáu trăm mẫu đất của nhà máy Ổ Trục? Nó rốt cuộc là có thỏa thuận gì với Ủy ban nhân dân huyện? Người quan tâm đến vấn đề này có rất nhiều, đều thi nhau bắt đầu ngầm điều tra cho ra.
Trên thực tế, Công ty Cẩn Sinh là đang làm việc thay cho Tập đoàn Giang Dục của Đường Dục, Công ty này có chính là do Đường Dục trước đó đã rút ra một triệu cho Đường Sinh.
Ánh mặt trời giữa trưa vào cuối thu thực tươi đẹp, các học sinh cấp ba Giang Lăng từng tốp từng tốp lũ lượt đi ra, Đường Sinh tay đút túi quần đứng ở trên hè đường đối diện trường học đợi Đường Cẩn, đường rộng thênh thang, một chiếc xe thể thao Porsche bóng nhoáng nhẹ nhàng dừng lại đó.
Qua tấm kính xe đậm màu ánh sáng mặt trời, có thể nhìn thấy một người con gái đẹp với mái tóc đẹp thả tự nhiên đang cầm lái, chiếc kính râm ngự trên sống mũi xinh xắn, chiếc cổ trắng thon dài, bởi vì không nhìn rõ cả khuôn mặt của cô ta, nên không cách nào đoán được tuổi thật của cô ta là bao nhiêu.
Những cô nàng lái xe như thế này hiện nay có không ít, nhưng thông thường, họ đều là bà hai mà những người có tiền bao.
Đường Sinh không hoàn toàn nghĩ như vậy, cũng không tùy tiện suy đoán như thế, rất nhiều cô gái cũng giống như vậy, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Trong tầm nhìn, mấy người Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc cùng nhau đi ra cổng, hắn hầu như không nhìn mấy người họ, nhưng mấy người này lại sang đường, Uông Triệu Quân dẫn đầu đi thẳng đến cánh cửa phía bên phải của chiếc Porsche, đưa tay mở cửa xe trước, mới giả bộ như nhìn thấy Đường Sinh, mặt có chút đắc chí:
- Ồ... Đây không phải là lớp phó Đường sao? Đang đợi Đường Cẩn à?
Bên ngoài thì giữa Đường Sinh và các học sinh khác không có mâu thuẫn gì gay gắt lắm, cho nên chào hỏi như vậy, cậu ta vẫn còn lịch sự lấy lệ.
- Đúng vậy, bạn Uông chiếc Porsche, sao bạn lại cùng bà chị này vậy?
Đường Sinh cố tình liếc mắt về phía cô gái trong xe.
Bởi vì Uông Triệu Quân sau khi mở cửa xe mới nói chuyện với Đường Sinh, mới làm cho hắn chú ý đến cô gái ngồi bên trong xe, đúng lúc nghe hắn nói câu “ Bà chị này”, khuôn mặt xinh đẹp liền lạnh lùng, đưa tay đẩy chiếc kính râm lên.
Trong nháy mắt, Đường Sinh cũng nhìn rõ được toàn bộ khuôn mặt của người con gái này, hóa ra là cô ta, thảo nào quen biết Uông Triệu Quân.
Đường Sinh sống lại từ hai mươi năm trước, thời đó có không ít người đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, Uông Triệu Quân chính là một trong số đó, sau này cậu ta mới lãnh đạo Tập đoàn Uông Thị, cũng đi nước ngoài về và chơi trội ở thành phố Nam Phong, trước khi cậu ta nắm giữ quyền điều hành Tập đoàn Uông Thị, người nắm giữ Tập đoàn Uông Thị công ty tư nhân hàng đầu cấp Thành phố lúc này chính là cô gái xinh đẹp ngồi trong xe, Uông Sở Tình.
Về sau, Tập đoàn Uông Thị bị phân tách, lão Tổng không muốn Uông Triệu Quân thừa hưởng toàn bộ tài sản Bsởi vì ông ta chỉ có một người con gái là Uông Sở Tình, nếu cô ta lấy chồng, Uông Triệu Quân sẽ hưởng không toàn bộ tài sản, đó là lý do mà lão Tổng phân chia ra, để tài sản mang tên ông sau này có thể giao toàn bộ cho con gái ông kế thừa, đây chẳng qua chỉ là một trong số những nguyên nhân, nguyên nhân khác chính là lão Tổng Uông và cậu chủ Uông vẫn luôn có mâu thuẫn.
Cuộc náo loạn này đã thật sự làm suy yếu sức mạnh của nhà họ Uông, nhưng đây là vài năm nữa sau khi Uông Triệu Quân bộc lộ tài năng thì mới xuất hiện nguy cơ này, hiện tại nói thì hơi sớm, Đường Sinh hiểu rõ tất cả những chuyện này, cụ thể tình hình bên trong của Tập đoàn Uông Thị cũng không biết, thực ra từng nhiêu đây cũng đủ rồi.
Kiếp trước cũng không có qua lại và giao thiệp với Uông Sở Tình, bởi vì bản thân không lọt vào mắt xanh của cô ta, không xuất hiện cùng lúc, hiểu biết về cô ta cũng chỉ như vậy, không có ấn tượng sâu sắc lắm, lúc này khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp họ Uông, trong lòng khẽ rung động.
Điều không ngờ tới chính là cô ta có thể xinh đẹp tuyệt trần như vậy, trong ánh mắt toát ra vẻ băng giá lạnh lùng, đại khái là do câu “ Bà chị này” kích động cô ta, Đường Sinh cũng không thấy hối hận vì lời mình đã nói, hơi cúi người nhún vai về phía cô ta.
- Thì ra bà chị lái chiếc Porsche không lớn tuổi lắm, khi tháo mắt kính ra thì trẻ hơn vài tuổi.
Hắn nói bóng gió có ý ngầm đáp trả lại Uông Triệu Quân, cũng có hàm ý sâu xa, cùng lúc, trở mặt.
Uông Triệu Quân hơi cáu:
- Đường Sinh, bạn cũng đừng quá đáng, nói vớ vẩn gì vậy? Chị ấy là chị họ của tôi...
- Ồ, chị họ? Làm sao bây giờ lại không thể cùng chị họ? Ồ... Đúng rồi, họ hàng trong vòng năm đời thì không thể cưới nhau.
Hắn muốn chọc tức hai chị em họ, trong lòng lúc này đang suy nghĩ, Uông Sở Tình của Tập đoàn Uông Thị đến Giang Lăng? Cũng là vì nhằm vào khu phố thương mại Giang Hiệu sao? Trong trí nhớ thì Tập đoàn Uông Thị gây dựng ban đầu chính là dựa vào bất động sản, đến bây giờ Uông Thị cũng là một trong những nhà bất động sản lớn nhất Thành phố.
Nhà máy Ổ Trục phá sản thực sự đã thu hút ánh mắt chú ý của không ít người, Chi nhánh của Tập đoàn Uông Thị ở Giang Lăng muốn mở rộng?
Uông Sở Tình rất bình tĩnh, không có ý kiến gì với những lời nói của Đường Sinh và cậu em họ Uông Triệu Quân, nghe ra, hai cậu bé này nhất định là đối thủ, trong lời nói đều có ý không tự nhiên, cô ta cũng biết tính tình của cậu em họ như thế nào, có khi thì giả ngốc, khi thì đùa giỡn quá trớn.
Nhưng mà cậu bé tên gọi Đường Sinh bỗng nhiên xuất hiện này, ấn tượng ban đầu cũng không quá xấu, đầu tiên là ngoại hình, thực rất khôi ngô tuấn tú, nhưng lời nói có chút kiêu ngạo, có lẽ có khúc mắc với Uông Triệu Quân nên mới có thái độ như vậy.
Nói chung, người này làm cho người khác có ấn tượng khó quên, dù cho có đối mặt với sắc đẹp tuyệt trần của cô, hắn cũng không chút kinh ngạc, ung dung bình tĩnh, cô gái tên Uông Sở Tình này có chút thất vọng, đến nỗi còn có ý nghĩ sai lầm rằng cô không đủ xinh đẹp, cô không làm tim hắn rung động? Nghe câu nói vừa rồi của hắn, lúc này ngẫm nghĩ, cô không bình tĩnh sao được.
Viên Phi Dương và Chu Vĩnh Húc cũng không định nói chen vào giữa câu chuyện của hai người Đường Sinh và Uông Triệu Quân, chỉ trừng mắt nhìn Đường Sinh, nói bằng miệng, hai người họ tự biết không phải là đối thủ của hắn, vì thế không muốn nói gì để rồi rước lấy phiền phức, con người này tranh luận rất hăng, rất hùng hồn, đừng tự làm mình mất mặt.
- Đường Sinh, hay là bạn từ chức lớp phó này đi, bạn ngày nào cũng bỏ tiết, còn làm lớp phó, bạn không thấy ngượng sao?
- Ừ, sẽ từ, nhân tiện tôi sẽ đề cử bạn, xem xem cô giáo Mai có chấp nhận không?
Đường Sinh nhún nhún vai, hắn thấy Đường Cẩn ra rồi, liền qua đón, lúc Uông Triệu Quân quay đầu qua, thấy Đường Cẩn và Quan Quan cùng đứng ở cổng trường, trong mắt bỗng thấy đố kỵ, hậm hực:
- Chúng ta lên xe thôi!
Uông Sở Tình trong xe cũng nhìn qua cửa kính, thấy Đường Sinh sang đường cùng đi với hai hoa hậu giảng đường, tại sao học sinh cấp ba bây giờ mới nứt mắt đã yêu với đương? Tụi nhóc có hiểu thế nào gọi là tình yêu không? Thật là buồn cười.
Chiếc Porsche khởi động, động cơ nhẹ nhàng rung động chậm rãi chạy trên đường, Uông Sở Tình nói:
- Tên nhóc đó là lớp trưởng lớp em?
- Ừm, không làm được gì cả, ngày nào cũng bỏ tiết không biết làm cái gì ở bên ngoài, Đường Cẩn đúng là mắt có vấn đề, sao lại để ý hắn? Em không hiểu, hai người có biết vì sao không?
Uông Triệu Quân quay đầu lại hỏi hai người Viên Phi Dương và Chu Vĩnh Húc ngồi phía sau.
- Bỏ đi, Triệu Quân, đừng giận làm gì, cậu ta chểnh mảng, kỳ thi lần này em xem, chắc chắn sẽ hỏng.
Chu Vĩnh Húc cũng phụ họa, Uông Triệu Quân gật gật đầu.
- Giới thiệu với các bạn một chút, đây là con gái rượu của bác tôi, cũng là chị họ của tôi, tuyệt sắc giai nhân, nhưng các bạn cũng đừng nghĩ gì, chị ấy chỉ có thể là tiên nữ trong mắt các bạn thôi, có phục không? Ha ha.
- Phục phục, chị họ của Triệu Quân cũng chính là chị của chúng tôi, em chào chị... Em chào chị.
Hai người họ vội vàng nịnh nọt, nhưng phong thái của Uông Sở Tình quả thực rất đẹp, hai người đó liếc nhìn cô ta đều hiểu được một loại cảm giác khó tả, thật đúng là tiên nữ.
Uông Sở Tình cũng không coi hai người họ ra gì, chỉ ừ một tiếng đáp lễ, vẻ mặt rất lạnh lùng, khuôn mặt đó có thể làm người cách xa vạn dặm, thậm chí có thể cảm nhận rõ được cái khí lạnh thấu xương xoay quanh người cô ta, điều này có chút sức hút.
- Chị... cha của Viên Phi Dương là Bí thư huyện ủy, cha của Chu Vĩnh Húc là Cục phó Cục An toàn lao động, đều là con của quan chức.
Hai người Viên Phi Dương và Chu Vĩnh Húc trên mặt liền có chút kiêu hãnh, gia thế nổi trội, thực làm cho hai người đó có cảm giác hơn hẳn người khác.
Chỉ có điều vẻ mặt Uông Sở Tình vẫn bình thản, không có chút thay đổi gì, vẫn chỉ ừ một tiếng, sự bình tĩnh mất tự nhiên làm đau lòng.
- Triệu Quân, chị sẽ ở Giang Lăng một thời gian, tình hình chi nhánh Công ty Giang Lăng hơi gay go.
- Chị, chị thấy em có thể làm chức vụ gì, lĩnh chút tiền lương gì gì đó? Tiền tiêu vặt của em dùng không đủ, chị có không cho em mượn?
- Làm gì? Em làm cái gì? Quét dọn nhà vệ sinh?
Uông Sở Tình thản nhiên liếc nhìn cậu ta một cái, Uông Triệu Quân liền thấy ngại ngùng.
- Chị, em không phải vô dụng như vậy chứ?
Uông Triệu Quân rất tự tin, nhưng hiện tại cậu ta đúng là vô dụng, không làm được gì ra hồn cả.
Uông Sở Tình cũng không nhìn cậu ta, liền thản nhiên nói một câu:
- Chị sợ em đến phòng vệ sinh cũng không quét dọn được...
Uông Triệu Quân buồn rầu, trong bụng thầm nhiến răng căm tức, cô tỏ vẻ cái gì? Cô rồi có ngày phải xéo đi, cậu ta mới là người thừa kế Tập đoàn Uông Thị đúng không? Con gái, đời này đừng nghĩ nắm giữ được quyền quản lý công ty của gia tộc, giờ cứ kiêu ngạo đi, sau này thì sao? Hừ.
Khi chiếc Porsche biến mất ở đầu phố, Đường Sinh đã dẫn Đường Cẩn và Quan Quan cùng đến quán ăn, không trở về nhà.
Đường Cẩn gọi điện thoại cho mẹ, bởi vì Đường Sinh bảo cô ta, bà ngoại và cậu của cô ta dường như trưa nay lại tới.
Nhắc tới hai người này, Đường Cẩn lại liền thấy phiền muộn trong lòng, đó là lí do mà Đường Sinh thành khẩn mời đi ăn hàng, cũng mời luôn cả Quan Quan.
Trong lúc ăn cơm, Đường Sinh còn đang suy nghĩ chuyện của Tập đoàn Uông Thị, Khu phố Thương mại Giang Hiệu không chỉ riêng nhà máy Ổ Trục kia, mặt bằng hướng bắc cũng muốn triển khai hoạt động thương mại hóa, giải phóng mặt bằng quy mô lớn một loạt sẽ lần lượt tiến hành, miếng thịt này không phải ai có thể nuốt gọn một mình.
Đương nhiên, ưu thế lớn nhất vẫn là nhà máy Ổ Trục, mảnh đất này, mới xây dựng đã trở thành khulớn nhất ngay trên mảnh đất Giang Lăng . Sản xuất công nghiệp xung quanh Khu phố thương mại cũng sẽ bởi vì thế kỷ mới thành lập mà thịnh vượng hơn lên, có thể thấy trước cảnh phồn thịnh của phố phường khi đó.
Đường Cẩn và Quan Quan thì thầm nói chuyện với nhau, ngày đó hai người cùng nhau bị thầy giáo Trương nhắc nhở, trong lòng không trách Đường Sinh mới lạ, chính là Đường Cẩn ngày hôm đó về nhà tức giận nổi nóng với hắn, cũng không hết giận hoàn toàn, chẳng qua là cô ta thích hắn, chuyển hờn giận thành yêu mến.
Quan Quan thì sao, oán giận khá nhiều, lại trách hắn, cũng trách Đường Cẩn, tóm lại là tại hai người họ Đường hại cô thê thảm như vậy.
Rời khỏi quán ăn định quay về chỗ của Đường Sinh nghỉ ngơi một chút, Đường Sinh lại nhận được điện thoại của Ninh Hân.
- Nhà Vương Tĩnh xảy ra chuyện lớn rồi.
Đường Sinh căng thẳng, thời gian gần đây khá hòa hợp với Vương Tĩnh, chợt nghe thấy tin không hay liền ngẩn người.
- Ở đâu, em lập tức đến ngay.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi