Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Sau khi Đường Sinh chạy tới bệnh viện, mới biết cái gọi là chuyện lớn lại có thể là mạng người, lúc đó hắn giật mình. Ninh Hân không nói trong điện thoại, trong hành lang, Vương Tĩnh khóc nức nở, hình ảnh xinh đẹp dễ thương đã hoàn toàn biến mất, chợt thấy giống như một người đàn bà điên.
Mạng người, đúng vậy, là mẹ của Vương Tĩnh bị tai nạn xe, trên đường từ thủ đô trở về Giang Lăng thì bị tai nạn xe, xảy ra vào giữa đêm qua, lúc Vương Tĩnh nhận được tin đã là sáng ngày hôm nay, không cứu được, không may qua đời, hưởng thọ 49 tuổi.
Còn một người nhỏ tuổi khác đang khóc cùng Vương Tĩnh, lại không ngờ là người Đường Sinh đã gặp qua, khi cùng Đường Cẩn đi dự sinh nhật cô bạn học Tiền Chấn Đông kia có gặp qua cậu ta, chính là một trong mấy người gặp ở ngoài cửa, rất hung hăng rất kiêu ngạo, té ra cậu ta là em trai của Vương Tĩnh.
Cậu ta tên Vương Hổ, mặt mũi hèn mọn bỉ ổi, dáng người thấp bé, trên mặt còn có phần hung tợn, không thể tưởng tượng được là cậu ta lại là em ruột của Vương Tĩnh?
Đáng nhẽ năm giác quan riêng lẻ thì nhỏ, nhưng cùng tập hợp lại, càng nhìn cậu ta lại càng thích thú, nhìn thấy cậu ta liền có thể phải bật cười, chẳng qua trong giờ phút này, hắn cười không được, hắn cố gắng nhớ lại trí nhớ về kiếp trước, muốn nhớ ra một vài chuyện liên quan đến mẹ của Vương Tĩnh, nhưng trong ký ức không có, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc, Ninh Hân ôm Vương Tĩnh, nước mắt cũng đầm đìa, nhìn cảnh tượng này, hắn cũng rất đau lòng.
Bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy, làm như thế nào đây? Vấn đề ở đâu? Hay là căn bản không liên quan đến việc lớn của bản thân hắn?
Đường Sinh còn đang suy nghĩ, tuy nhiên ngay sau đó hắn liền được Ninh Hân kể cho biết một số thông tin, tài sản mẹ Vương Tĩnh để lại sẽ chia đều cho cô ta và em trai Vương Hổ, bởi vì không có di chúc trước khi sự việc xảy ra, chỉ có thể phân chia công bằng theo pháp luật, hơn nữa Vương Tĩnh vẫn chưa lấy chồng, cô ta lại càng có tư cách là một trong số những người thừa hưởng di sản mà mẹ cô ta để lại, hắn hỏi:
- Vậy cha của Vương Tĩnh đâu?
- Đã ly dị từ lâu, chuyện này Vương Tĩnh không cho chị hay bất cứ ai nói, em giả như không biết là được rồi.
Thì ra là thế, phân chia di sản thừa kế của mẹ là điều bình thường, nhưng cha mẹ của cô ta ly hôn, hai người con đều đi theo mẹ?
- Không phải chứ? Cha mẹ ly hôn, không phải mỗi người nuôi một? Làm sao lại là mẹ Vương Tĩnh nuôi cả hai?
- Ừ, Vương Tĩnh có nói qua, cha của cô ấy không cần hai chị em họ, đưa cho mẹ cô ta một khoản tiền lớn, nên mới có được thỏa thuận như thế, hơn nữa đồng ý tài sản sau này của ông ta sẽ phân ra cho hai chị em họ mỗi người hai mươi phần trăm, nghe nói thỏa thuận có hiệu lực pháp luật là được ký kết như vậy.
Đường Sinh gật đầu, tất cả những chuyện này để sau hãy bàn, việc cần làm trước mắt chính là để người ra đi được an nghỉ, những việc khác đều không quan trọng.
Quay đi quay lại thoáng chốc đã đến trưa, cuối cùng cũng đưa được thi thể bà Vương ra khỏi bệnh viện, thông thường thì những người qua đời ở bệnh viện thì xác không được dời đi, theo quy định thì phải đưa vào phòng lạnh, sau đó hỏa táng, nhưng Vương Tĩnh nhớ rằng mẹ của cô ta lúc sống đã từng nói, tập tục trong làng là mai táng, chứ không phải là hỏa táng, nhất định phải chôn cất mới có thể được an nghỉ, còn nói hỏa táng quá tàn nhẫn, cuối cùng xương không cháy hết thì sẽ cho công nhân trong nhà thiêu dùng chùy đập vỡ sọ, khi sống đã phải chịu khổ, chết vẫn còn phải chịu khổ như vậy, người sống không đành lòng, đó là lí do vì sao mà Vương Tĩnh kiên quyết giữ vững ý định muốn an táng cho mẹ của cô.
Vương Hổ thì không hiểu, bất kỳ việc gì cũng đều nghe theo chị của cậu ta, cô ta nói một là một, hai là hai, gật đầu phụ họa là được.
Cũng vào sáng nay, mọi người bên ngoại đều đã đến, còn nói theo tập tục trong làng, người đã có chồng, không thể chôn cất trong làng, mà cha của Vương Tĩnh khi được báo tin, không ngờ lại gọi điện về nói có chết cũng không đi, còn nói thẳng với Vương Tĩnh, mẹ của cô và ông đã ly hôn, bà ta sống không phải là người nhà họ Vương, chết cũng không phải là ma nhà họ Vương, chị em cô tự giải quyết đi, phần mộ của họ Vương không có chỗ cho bà ta.
Vì vậy, khó khăn lại đến, xác của mẹ Vương Tĩnh an táng ở đâu đây? Bên nhà nội không có, bên nhà ngoại không thể về, chỉ có thể tự lập mộ.
Vương Tĩnh lại gào khóc nức nở, mẹ của cô số thật khổ, tại sao số bà lại khổ như vậy? Bà bảo cô phải chôn cất bà ở đâu đây?
Ninh Hân khuyên, Đường Sinh an ủi, một người ở bên trái dỗ dành, một người ở bên phải nâng đỡ, trong lòng cũng thấy thương hại cô ta, người con gái xinh đẹp như vậy, mới nửa ngày mà đã bị áp lực làm tiều tụy như thế, người bên ngoại, cũng không phải giàu có hay bề thế, bà Vương tính khá khắc nghiệt, bà con họ hàng thân thích cũng không giúp đỡ gì nhiều, bây giờ bà ta đã mất, những người thân thích không mấy người khóc thương, đến nhìn qua, để hai, ba trăm đồng tiền lễ rồi nói có việc phải đi trước, phần lớn là bà con họ hàng, bà Vương là con một, bây giờ xem như là trên không có cha, giữa không có anh chị em, dưới chỉ có hai đứa con còn nhỏ, người chồng đã ly dị càng không quan tâm đến một người đã chết.
Vì thế mà Vương Tĩnh khóc mẹ cô ta số khổ, thực ra trong lòng cô ta hiểu rõ, tính cách của mẹ cô ta không hòa đồng, hà khắc, khi sống không mấy người nói tốt, tính cả người chồng sống cùng bà bao năm qua, sau khi ly dị cũng chưa về lại Giang Lăng, bây giờ người không còn, ông ta cũng vẫn không về thăm viếng.
Vì thế, Vương Tĩnh cũng căm hận cha cô ta, người cũng đã mất, ông cũng không về thăm một lần? Dù có ân oán lớn đến đâu cũng nên xóa bỏ đi? Thế nhưng ông không trở về, ông có thể như vậy sao? Vương Tĩnh nói một câu oán hận, cả đời này cô căm thù không chấp nhận ông ta.
Gia đình không có người cha chợt biến thành gia đình không người thân, Vương Tĩnh không thể kìm nổi than vãn ai oán, khóc to thành tiếng lại càng khó tránh khỏi thêm đau lòng.
Ninh Hân khuyên mãi, cũng khóc hoài, mà nhóc Vương Hổ thấy cảnh thương tâm, cũng không khóc, đầu óc ngu muội một mình đi xuống dưới lầu túc trực bên linh cữu của mẹ, cậu ta ngại cô chị khóc phiền, không muốn nghe, lúc này, trong nhà chỉ còn lại hai chị em họ và vài người bạn đến giúp, họ hàng thân thích hầu như không có, xác của bà Vương ở dưới lầu, thật rất cô quạnh lạnh lẽo.
- Thông tin tử vong không báo cho người của Thương mại mậu dịch biết, tạm thời ém nhẹm, sợ công ty lộn xộn, chỉ có hai, ba người thân tín của bà Vương hiểu rõ tình hình, mấy người bọn họ đang bận thu xếp công việc, nếu không xong thì sẽ đưa Vương Tĩnh lên đảm nhiệm chức Chủ tịch Thương mại mậu dịch trước.
- Kìa? Chị Tĩnh, có thể chứ? Em không phải nói chị không có năng lực ở phương diện này, chỉ là tình trạng của chị lúc này không ổn sao?
- Kinh doanh Thương mại mậu dịch chủ yếu là cho thuê, công việc rất ít, cũng chính là hằng ngày phụ trách quản lý Thương mại mậu dịch, không cần phải tham gia vào công việc kinh doanh, đều là thuê người bán giúp, người ta buôn bán lãi là của mình, lỗ cũng là của mình, tiền Thương mại tính theo tiền thuê và tiền lấy ra mua bán, tôi thấy, cho dù có lộn xộn cũng không đi đến đâu, chẳng qua mấu chốt là ở quyền thừa kế cần phải giải quyết trước tiên.
Nghe xong lời nói này của Ninh Hân, Đường Sinh gật gật đầu.
- Đó là công việc của luật sư, cuối cùng hãy để pháp luật quyết định đi, việc của chúng ta lúc này là giải quyết giúp chị Tĩnh chuyện an táng mẹ của chị ấy là được, em gọi chị Sắc Sắc đến giúp, dù sao công việc của chị ấy cũng không nhiều lắm, chị không có ý kiến gì chứ?
Ninh Hân liếc đôi mắt xa xôi nhìn hắn một cái, lúc này cũng không có ý đùa giỡn, nhưng trong tận đáy lòng vẫn còn chua xót.
- Cô ấy không phải là thư ký riêng của em sao?
Ngụ ý là ngầm châm biếm hắn, thư ký riêng kiêm giúp việc gia đình, hắn cam tâm để cô ta đến chăm sóc người khác?
Đường Sinh thoáng cười khổ, cố nói nhỏ:
- Nếu không phải là trong trường hợp này, xem em có tét cho chị mấy cái vào mông không?
- Em dám?
Ninh Hân thẹn thùng, trong lòng thấy vui vui, liếc nhìn Vương Tĩnh đang nằm sấp trên giường lặng lẽ khóc, lại cảm thấy thương hại cô ta.
- Em ở đây cùng cô ấy nhé, chị phải về Đội, bàn giao lại công việc một chút, nghỉ chút đã.
Đường Sinh gật gật đầu, Ninh Hân đi rồi hắn liền gọi điện cho La Sắc Sắc, bảo cô thay trang phục đến nơi đó chỗ đó.
Ngồi xuống bên giường, lần đầu tiên Đường Sinh dám mạnh dạn vén mấy sợi tóc dính trên mi mắt Vương Tĩnh lên, dịu dàng nói:
- Chị Tĩnh, hãy nén bớt đau buồn, bác gái đã đi rồi, có đau lòng cũng không cứu được chuyện đã rồi, chị nên chú ý giữ gìn sức khỏe.
Vương Tĩnh liếc nhìn hắn, liền nắm lấy tay hắn, khóc:
- Đường Sinh, em nói đi, chị sau này có phải cũng sẽ...
- Chị nói nhảm gì vậy?
Hắn cắt ngang lời cô ta.
- Đừng nghĩ quẩn có được không? Việc trước mắt của chúng ta là lo chuyện mai táng trước.
- Đường Sinh, chị thật không hiểu, khi chôn cất, phải tránh những gì gì đó, còn phải xem ngày sinh tháng đẻ, phải làm thế nào?
- Chị có tin em không? Những việc này để em thu xếp giúp chị có được không?
Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của Vương Tĩnh.
- Em? Em biết ư? Thôi bỏ đi, hay là mời một thầy phong thủy đi, em bao nhiêu tuổi? Những việc này có thể làm được sao?
Kìa, bị Vương Tĩnh từ chối, hắn thấy ấm ức, hắn cũng đã từng tìm tòi học hỏi qua về phong thủy mấy năm sao lại không?
Đó là chuyện kiếp trước, sau khi hắn giả dạng, làm Chủ tịch một Doanh nghiệp Nhà nước, thời gian rảnh nhiều nên liền nghiên cứu thuật phong thủy, tuy không dám nói học thông thạo, nhưng những kẻ bịp bợm giang hồ thông thường đúng là không lừa được hắn, cái này uyên thâm rộng lớn, không phải ai cũng đều có thể hiểu.
Hiện tại hắn nói “ Em thu xếp giúp chị” cũng là nói sắp xếp lo liệu thay cô ta những việc vặt này, mời thầy phong thủy làm gì, để ông ta tự mình lo liệu toàn bộ mọi việc như thế này ông ta cũng làm không xuể, nghiên cứu về phong thủy, chỉ có thể xem như là một sở thích, có biết một chút sơ sơ mà thôi.
- Em cũng không định đi lo liệu, chỉ là giúp chút việc nhỏ, bớt ít việc phức tạp mà thôi, chị Tĩnh, chị nghỉ ngơi một chút, em xuống phía dưới...
- Đừng... Chị sợ lắm!
Vương Tĩnh khẩn thiết nắm lấy tay Đường Sinh.
- Mẹ chị thực ra đối với chị cũng không tốt, mẹ chị cưng chiều con trai, khi chị ở nhà, ngày nào cũng bị mắng nhiếc, nói thật lòng, lúc bà còn sống, trong lòng chị cũng đã từng oán giận bà, nhưng giờ bà đã đi rồi, những oán giận đó cũng biến mất, nhưng trong lòng thấy trống rỗng, lại sợ hồn ma của bà về tìm chị, Đường Sinh, em ở lại với chị có được không?
- Kìa, thần tiên hay ma quỷ cái gì? Chị đừng nghĩ vớ vẩn nữa, em... được, được rồi, em không nói nữa, em ở lại với chị được chưa?
Hắn còn muốn khuyên cô ta, nhưng hai mắt của cô ta đã ngấn lệ, đôi mắt hiện lên vẻ bất lực, lòng hắn chợt mềm lòng.
Thế nào cũng không thể thấy cô gái hiện tại và Vương Tĩnh lúc bình thường thẳng thắn với khí phách hào hùng như một chàng trai lại là một, cũng có lẽ đây chính là một mặt yếu đuối của cô ta? Cô gái xinh đẹp mạnh mẽ này, nằm trên giường có cảm giác giống như con mèo con ngoan ngoãn, lại như một chiếc đệm tỏa hương thơm lôi cuốn, vòng eo thon nhỏ, đường vòng ba, đôi chân, đều tràn đầy sự quyến rũ kỳ lạ, hắn cũng chưa từng có thể kiềm lòng trước ngọn lửa tà dâm, không khỏi tự trách bản thân, hắn là đồ xấu xa, không còn tính người sao?
Khi La Sắc Sắc chạy tới, nhìn thấy linh vị ở dưới nhà, cô không khỏi rùng mình ớn lạnh, phản ứng tự nhiên này, nhất định là có người chết, trong lòng dù sao vẫn cảm thấy sợ hãi, nhìn cỗ quan tài mới lại càng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô cũng không dám xuống xe, liền lấy điện thoại ra gọi cho Đường Sinh, hỏi hắn đang ở đâu? Hắn liền nói đang ở tầng mấy, bảo cô ta đi lên.
La Sắc Sắc xuống xe luống cuống chạy lên hành lang, má ơi, Đường Sinh, có chuyện tốt thì không gọi? Việc ma chay thì lại gọi cô đến, cô thì có thể giúp được cái gì chứ; để đến tối sẽ bị hù chết à? Làm sao sống được?
Cho đến khi vào phòng ngủ nhìn thấy dáng Vương Tĩnh, cảm giác sợ hãi trong lòng cô ta mới dần dần tiêu tan, hỏi một hai câu rồi liền ngồi xuống bên giường, Đường Sinh lúc này bỏ tay Vương Tĩnh ra.
- Chị Sắc Sắc, chị ở lại với chị Tĩnh, em đi xem chút.
La Sắc Sắc lại không tiện nói gì, nhưng cắn răng trợn mắt:
- Ờ ờ, em đi đi, nhân tiện bật đèn lên, tối quá.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi