Chương 141: Tôi không đáng giá một trăm triệu?

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Gần năm giờ La Sắc Sắc và Lý Quế Trân về nhà, hiểu rõ về khách sạn Lô Hồ việc tiến hành đàm phán về cơ bản không có gì thay đổi.

Về vấn đề La Sắc Sắc nêu ra, Lý Trọng Phong không thể không tiếp nhận yêu cầu này của cô ta, tạo thêm áp lực cho Ban lãnh đạo đương nhiệm của Tổng cục Du lịch thành phố Giang Lăng, làm bọn họ phải chuyển nhượng quyền quản lý khách sạn Lô Hồ, đây cũng không phải là chuyện có thể làm được trong một ngày.

Lý Quế Trân mấy ngày nay luôn đi cùng với La Sắc Sắc, từ cách ăn mặc đến vẻ mặt cũng có thay đổi rõ rệt, đi với người xinh đẹp nho nhã như La Sắc Sắc, không làm dáng một chút thì thật thẹn thùng khi đi bên cạnh cô ta, làm đẹp, mua áo quần mới vân vân, đều là La Sắc Sắc góp ý, cứ như vậy, một người giản dị, bình thường, một bà nội trợ, trong khoảng thời gian ngắn đã thay đổi diện mạo.

Lại nói, Lý Quế Trân lo liệu toàn bộ công việc gia đình, quản lý hết thảy mọi việc lớn việc nhỏ không sót việc vặt nào, làm phụ bếp trong khách sạn cũng là quản lý phụ giúp trông coi việc vặt, có thể nói là một quản gia lớn, để bà ta làm cán bộ hằng ngày trông coi khách sạn, vẫn là có thể đảm nhiệm được.

Nhìn quyền quản lý khách sạn, muốn nắm được quyền kinh doanh, Lý Quế Trân cũng thấy lo lắng, bà làm được sao? Đầu tư bao nhiêu?

Bà ta cũng biết được, đây là Đường Sinh chú ý đặc biệt đến gia đình bà, hắn thích Đường Cẩn con gái của bà, bằng không thì sao hắn phải bỏ ra cả một ngày để giúp bà? Nhưng nếu tự gia đình bà không bỏ vốn đầu tư, có thể lấy không cổ phần của người khác sao?

Sau nhiều lần trao đổi với La Sắc Sắc, liền rõ rằng nếu khách sạn muốn kinh doanh lại thì cần phải thay đổi hình thức đầu tư, cổ phần hóa, để mọi người cùng góp vốn.

Lúc đầu, Đường Sinh chính là tay không bắt giặc, hắn muốn nắm quyền quản lý tài sản của khách sạn, là khu đất đó, khách sạn Lô Hồ nằm một bên khu Lô Hồ ở Giang Lăng, vị trí địa lý rất tốt, thế nhưng không biết thế nào mà làm cho rối tinh rối mù, làm cho khách sạn không buôn bán làm ăn được.

Muốn kéo một số ngành sản xuất công nghiệp xung quanh phát triển, như khách sạn, nhà ăn, các đặc sản địa phương, nhất định phải thay đổi tình trạng du lịch hiện nay của khu Lô Hồ, trong lòng Đường Sinh vẫn chưa có kế hoạch tổng thể về phương diện này, chuyện quan trọng nhất lúc này, là mang quyền quản lý Lô Hồ đi thế chấp.

Khi La Sắc Sắc bước vào, Đường Sinh đang tập trên máy chạy bộ ở trong phòng tập thể hình, gọi là phòng tập thể hình chỉ là sửa lại một trong hai phòng, đơn giản là đặt vài cái máy tập thể hình ra đó mà thôi, trông hắn khỏe như chú nghé con làm cô ta mê muội, nhất là khi mặc bộ đồ bó sát người, về cơ bản thì không khác gì mộtbức tượng, chỉ có điều màu da hơi khác, những bộ phận lồi lõm kia thật dễ làm cho người khác hiểu nhầm, La Sắc Sắc bên ngoài trông như rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại xao động khác thường, cô ta rất thích nhìn hắn như vậy.

- Về cơ bản không khác lắm, đợi áp lực từ phía trên, các vị lãnh đạo Cục du lịch bàn bạc phương án chuyển giao cho chúng ta, muốn giữ cả Lô Hồ, đoán chừng ít nhất cũng cần hơn mười hai triệu, công ty của chúng ta, về khoản tiền đó, phải đi mượn nóng ở đâu đây?

Đường Sinh rời khỏi máy chạy bộ, chân trần, tiện tay lấy khăn mặt lau mồ hôi.

- Đơn giản, bán chị rồi thì sẽ liền có tiền thôi.

- Kìa... Liên quan gì đến chị? Em chỉ thuê chị làm quản lý, chứ không phải làm nô lệ thuộc sở hữu của em đâu nhé?

- Việc này cũng dễ thôi, em làm chị trở thành nô lệ của em rồi đem bán không phải là được rồi sao? Đi, chúng ta vào phòng...

- Muốn chị làm nô lệ của em không phải là không thể, vậy em ra giá đi, ai lại cho không nô lệ?

- Ừ, chị định giá, đưa ra giá trước, em sẽ trả giá.

Đường Sinh tự tin đầy ý trêu đùa cô gái xinh đẹp họ La.

La Sắc Sắc có vẻ suy nghĩ, sau đó ngập ngừng nói:

- Năm nghìn... À không, một trăm triệu đi, ừm, là đô la Mỹ.

Đường Sinh thở phù, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, tựa như mới gặp lần đầu.

- Em thấy, toàn thân chị nạm kim cương à?

- Nạm, nạm cái đầu cậu? Chị, chị không đáng giá một trăm triệu sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ửng đỏ, giọng nói nhỏ dần. Lúc này toát ra vẻ đẹp dịu dàng dễ thương hiếm thấy, có lẽ như định ra một giá cho mình vậy, cô ta cũng cảm thấy lo lắng không yên.

- Đáng, chị La Sắc Sắc của em sắc nước hương trời, chỉ có điều chúng ta thân thiết như vậy, dù sao cũng giảm chút cho em chứ? Đổi đô la Mỹ thành Yên Nhật là được.

- Chị đánh chết em đó.

La Sắc Sắc trừng mắt nạt, một trăm triệu Yên Nhật có thể so sánh với một trăm triệu đô la Mỹ được sao? Quả thực là khác một trời một vực. Khi cô ta tiến đến định nhéo Đường Sinh, hắn cười vang, quay nửa lưng về phía cô ta, bị bàn tay mềm mại của cô ta nhéo vào, tất đụng phải mông.

Đụng rất duyên, thân thể mềm mại của La Sắc Sắc cũng thiếu chút nữa đi tới, trong lúc vô tình, cô ta cảm thấy cô càng gần hắn hơn, thừa dịp không có ai, cô vẫn có thể thân mật với hắn hơn, để Ninh Hân dành riêng hắn trước, cô ghen tỵ.

Đường Sinh liền đưa tay đỡ, ôm ngay vòng eo hết sức thon thả của cô, kéo lại, ôm trọn cô vào lòng, trong nháy mắt hai người đều không biết nên nói gì, cảm nhận được cảm xúc không nói được thành lời lúc này, ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn cô.

Tim La Sắc Sắc cũng đập loạn nhịp, đôi mắt đẹp rung động, mặc cho hắn kéo sát vào, dựa vào người hắn, cánh tay nhỏ nhắn buông xuống, dường như ma xui quỷ khiến lại chạm ngay vào chỗ đó, chỉ cách bởi chiếc quần bó, có một vết sẹo nhỏ.

- Vết sẹo này rất thú vị?

- Có muốn xem không? Chúng ta đi vào, em cho chị xem. Nhất định sẽ làm chị hài lòng.

Rất dịu dàng, khẽ gật đầu đồng ý, như có sự lôi cuốn kỳ lạ, tay kia của cô vòng lên, ôm eo hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, cọ sát vào vai hắn, mặt hai người sát gần nhau, đây là lần đầu tiên cô chủ động nhẹ nhàng đùa giỡn với hắn như thế, chính bản thân cô cũng rất kinh ngạc, thì ra cô cũng có thể mạnh dạn như vậy?

- Đường Sinh, chị, chị luôn cho rằng em quá nhỏ, dù sao cũng không nỡ, thực ra, chị, chị rất thích em.

- Chị Sắc Sắc, Kỳ thật em không nhỏ đúng không?

- Đường Sinh xoa nhẹ bàn tay đang ôm bụng hắn, La Sắc Sắc hơi chống cự, hai má ửng hồng càng đỏ hơn khi thấy ánh mắt chăm chú của hắn.

- Vậy sao? Chỉ là hơi nhỏ tuổi một chút thôi!

Càng kéo lại gần hơn, cổ của La Sắc Sắc cũng đỏ lên, khẽ gắt một tiếng khác thường:

- Nói đi, em có phải là đã cùng Ninh Hân?

- Kìa... Làm sao có thể? Dù cho em cam tâm tình nguyện, người ta cũng không bằng lòng, người đầu tiên cùng với em có thể là chị Sắc Sắc.

- Xí... Nói nhảm nữa là chị cho thêm mấy cái sẹo vào mông đó.

Nói xong cô ta liền cười phá lên.

- Em nói nhảm, chị hiểu rõ mà.

- Thực không phải là giả bộ, chị hiểu rõ cái gì nào? Thật không có xảy ra chuyện như chị tưởng tượng.

Đường Sinh cũng nói thật.

- Nói bậy, em đã lâu lắm rồi không giặt quần nhỏ đúng không? Hiện tượng sinh lý cũng không có, còn không phải sao?

Thì ra La Sắc Sắc là suy đoán như vậy, Đường Sinh kiêu ngạo:

- Muốn nghĩ khác phải không? Cái này, tự em có thể giải quyết.

La Sắc Sắc vẫn đỏ mặt nói:

- Lại gạt chị? Em làm khi nào? Em không có thói quen đó, chị hiểu rất rõ.

- Kìa, hóa ra em có giá trị và vị trí cao như vậy trong lòng chị Sắc Sắc, thật là quá cảm động, chị Sắc Sắc, em thích chị.

- Em thích chị? Tình yêu của em nhiều quá? Em cũng thích mấy người Đường Cẩn, Ninh Hân, Mai Chước có phải không?

- Người đàn ông vĩ đại đều có tình yêu nhân loại, còn em, là vĩ đại trong những người vĩ đại, tốt nhất trong các loại tốt nhất, cho nên... Ái ui.

Hắn bị nhéo đau, bị La Sắc Sắc đẩy mạnh ra, cô ta mỉm cười duyên dáng:

- Người đàn ông cực kỳ xấu xa, đi đi...

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vọng vào tiếng của Lý Quế Trân, Đường Sinh chạy về phía phòng ngủ.

- Em đi thay quần áo...

La Sắc Sắc hít một hơi thật sâu, rồi ra mở cửa cho Lý Quế Trân, mà vẻ mặt của mẹ Đường Cẩn có chút không tự nhiên.

- Có việc gì vậy ạ?

La Sắc Sắc nhìn và chờ đợi, nhìn qua liền biết bà ta đến là có việc.

Nhẹ nhàng dắt tay La Sắc Sắc ra ngoài cửa, sau khi khẽ khép cửa, bà ta mới nói:

- Cậu của Đường Cẩn lại đến.

Những lời còn lại chưa nói, lúc trước bà ta đã nói qua về việc này với La Sắc Sắc, cô ta bảo bà ta đi tìm Đường Cẩn, nhưng Đường Cẩn không quan tâm.

La Sắc Sắc chau đôi mày xinh đẹp.

- Dì Lý, vẫn cần phải nói với Đường Cẩn, cháu chỉ có thể khuyên dì như vậy, nói với Đường Sinh cũng không có tác dụng gì.

- Sắc Sắc, cháu giúp dì đi khuyên nhủ Đường Cẩn đi? Cũng bảo cậu Đường Sinh đi khuyên nó, nó rất có định kiến với cậu của nó, nhưng dù sao cũng vẫn là người một nhà mà? Cậu nó làm ở đội thi công cũng không dễ dàng gì, lần này việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường nếu nhận làm không được thì xong rồi.

- Dì Lý, cháu chỉ có thể thử thôi, không dám cam đoan sẽ có kết quả, về chuyện này, Đường Sinh cũng nghe theo Đường Cẩn, bởi vì chú ấy là cậu của Đường Cẩn, đổi lại là người khác, có lẽ nói thẳng với Đường Sinh là được, nhưng có Đường Cẩn ở giữa thì không thể.

- Con nhóc đó bị quỷ ám rồi, vốn không nghe dì nói, em của dì ngày nào cũng đến nhờ, dì thật không muốn sống.

- Không nên như thế, cũng không phải chuyện gì to lớn, từ từ thuyết phục Đường Cẩn, gỡ bỏ hiểu nhầm là được mà.

Lý Quế Trân cũng biết tính tình ngoài thì mềm trong thì cứng của con gái bà, cô ta nếu đã hận ai, thì sẽ nhớ cả đời, cầm tinh con lợn.

- Ôi, cũng chỉ có thể như vậy, nhưng Sắc Sắc cháu phải giúp đấy, nhiều hay ít thì cũng phải nói với Đường Cẩn.

- Vâng, cháu sẽ nói.

La Sắc Sắc đồng ý, Lý Quế Trân liền trở về nhà chuẩn bị nấu cơm, Đường Sinh thay y phục đi ra, vừa thấy Lý Quế Trân không vào, liền hỏi có chuyện gì xảy ra? La Sắc Sắc nói tóm tắt qua, sau cùng nói:

- Đường Cẩn làm sao lại bị làm mất lòng vậy?

- Ồ... vẫn là chuyện đó à, nói ra em cũng thấy giận, ai ngờ mợ lại rủa cháu đi làm bà ba chứ.

La Sắc Sắc khinh khỉnh:

- Là như vậy hả? Đây là người mợ gì vậy? Coi thường cháu thì cũng không thể mắng cháu độc ác như vậy chứ?

- Cho nên mới nói, chuyện này em không dám đồng ý, nhận lời rồi, Đường Cẩn lại còn không ăn thịt em sao? Đổi lại là chuyện khác em cũng không dám đồng ý.

- Đồng ý cái con khỉ, độc ác như vậy, có bản lĩnh cô ấy đi ngủ cùng Đường Dục rồi, đổi lại là chị, cũng giống như Đường Cẩn thôi.

La Sắc Sắc càng độc ác hơn, Đường Sinh tròn mắt, lại hỏi cô ta có nói gì với Trưởng phòng Liễu về việc đó không, cô ta gật đầu.

- Ừ, Trưởng phòng Liễu đồng ý rồi, mấy ngày nay liền triển khai hoạt động, em đến nói qua một chút, chúng ta để mười hai triệu vào đâu?

- Sẽ nhanh chóng có cách, nhà máy Trục Thừa chắc chắn phá sản, Đường Dục phải tiến hành kế hoạch phố Thương nghiệp Giang Lăng, chỗ ấy em dự đoán cũng được 50 mẫu đất.

Có bọc tiền đến, xem xét tỉ mỉ giá cả rồi sẽ quyết định, không đủ thì tìm người mượn tạm, không phải chuyện gì lớn.

La Sắc Sắc nghe hắn ung dung nói, mặt cũng liền tươi tỉnh hơn, còn phải nói, trong đầu hắn vẫn còn có cách.

- Vấn đề về tiền một khi được giải quyết, nắm giữ khách sạn Lô Hồ, liền có thể đi mượn ngân hàng, muốn góp cổ phần vào Giang Xỉ thì phải xem lần này.

Trong đầu Đường Sinh hiểu rõ, Giang Xỉ ngày càng khó khăn, khi chờ tiến hành lại lần hai, cơ hội của hắn đã tới.

Đối với La Sắc Sắc mà nói, lúc nào cũng có cảm giác không thật đúng, vương quốc Thương nghiệp của hắn, dường như mới chỉ hiện ra như một góc nhỏ mỏng manh không thể nương tựa hay nhờ cậy được.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi