Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Mỗi lần dạo bước trong vườn trường, Đường Sinh như tìm lại được những cảm giác đã từng đánh mất, có chút gì đó rất thương tâm và da diết, tất cả những thứ đã qua đi đều tan như mây khói, sau khi quay trở về quãng thời gian hai mươi năm về trước, một ký ức tươi mới như dần sống lại.
Con đường nhỏ trong vườn trường, không gian nho nhã của vườn trường, những khúc thơ ngân nga của vườn trường, nhiệt huyết thanh xuân của vườn trường, mối tình học trò trong sáng của vườn trường…, mỗi một thứ đó đều để lại ký ức sâu sắc trong tâm trí Đường Sinh, chỉ có điều là chúng được đặt trong sâu thẳm trái tim mà thôi.
Sau khi bước vào vườn trường, Đường Sinh mới hoàn toàn quay trở về bản thân mình trước kia với một tình yêu nồng cháy với Ninh Hân.
Về chuyện yêu đương nam nữ, Đường Cẩn đâu phải là đối thủ của Ninh Hân. Ninh Hân như bông hoa đào nở giữa mùa xuân, bất cứ lúc nào cũng có thể hái xuống hưởng thụ, đầy mật ngọt, đầy hương thơm…Nhưng Đường Cẩn thì sao ? Đó là một vẻ đẹp trong sáng, đoan trang không dính bụi trần, một đóa hoa thuần khiết vô cùng.
Trước vẻ đẹp thuần khiết của Đường Cẩn sao có thể nảy sinh những ý nghĩ xấu xa chứ ? Nhưng cũng không kìm nổi cái ý nghĩ muốn hôn vào bờ môi đỏ mọng của cô, muốn chạm vào bờ vai của cô…Tôi có tội, tôi lại có những suy nghĩ xấu xa với Đường Cẩn rồi, tôi xin lỗi…
Tiếng chuông hết tiết học vang lên, từng tốp học sinh đổ ra khỏi lớp học, Đường Sinh vẫn giữ nguyên dáng vẻ như thường, đưa tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại đời mới
- Chị Chước, tôi mới chỉ vài ngày không đi học, sao chị có thể bị người khác bắt nạt chứ ? Có phải tên họ Lý kia bới lông tìm vết, cố tình gây chuyện không ?
- A…..Đường Sinh, cậu, cậu đang ở đâu thế ?
Khi nhận điện thoại của Đường Sinh, Mai Chước không khỏi run sợ trong lòng, kèm theo đó là một cảm giác khó tả, khi cậu ta hỏi mình có phải là bị người khác bắt nạt không, trong lòng lại càng trào dâng lên một nỗi uất ức, rất muốn giãi bày sự phẫn nộ với cậu ta, rất muốn…Không được, cậu ấy vẫn còn nhỏ như vậy…
Mai Chước bỗng chột dạ, mình sao vậy nhỉ ? Mình sao có thể coi cậu ta là “bến đỗ” của cuộc đời mình chứ ?
Cậu ta mới mười bảy tuổi, quá…
- Chị Chước, tôi vừa mua được một chiếc bao tải màu đen, dùng để tống kẻ bắt nạt chị vào đấy rồi ném xuống cống.
- Ai ya... Cậu lại gây sức ép gì nữa thế ? Nhóc con của tôi ơi, cậu đừng hù dọa tôi nữa có được không ? Đừng có làm chuyện xằng bậy nữa.
- Chị Chước, em biết mà, nhưng em không thể chịu đựng nổi khi cô giáo thân yêu của em bị người ta bắt nạt, lời này bắt buộc phải nói ra, trừ khi…
Đường Sinh muốn kìm nén sự kích động của bản thân, hắn chỉ nói đùa Mai Chước vậy thôi, hắn biết Mai Chước hiểu hắn quá rõ, cô ấy có thể ngăn cản trước những hành động của hắn.
- Cậu mà không dám làm gì xằng bậy sao, Đường Sinh, cậu muốn như thế nào ?
Mai Chước thật sự rất nôn nóng, tên xấu xa này chỉ thích dọa người.
- Chị Chước à, Phó chủ nhiệm Lý đang muốn gây phiền toái cho chị có phải không, việc này ông ta vẫn muốn giằng co, có khi tối nay em mời cơm chị, cùng nhau bàn bạc để tìm ra cách giải quyết, chị sợ em gây sức ép một cách vô cớ sao, em phải nghe ý kiến của chị trước đã, như vậy là được đúng không ?
Mai Chước còn nói được gì nữa chứ, đành phải đồng ý, cúp máy xong liền bước ra khỏi phòng làm việc, vội vàng đi về phía lớp học.
Tan học, Đường Cẩn và Quan Thế Âm đang kéo tay nhau xuống lầu, Mai Chước biết quan hệ giữa Đường Sinh, Đường Cẩn và Chu Tiểu Thường cũng không tồi. Cô gọi Chu Tiểu Thường trong khi cậu ta đang đứng nói khoác với mấy bạn học.
- Ồi…Là cô Mai. Có chuyện gì không ạ ?
Chu Tiểu Thường tiến lại gần với cái thân hình mập mạp , vẻ mặt tươi cười nói.
- Em Chu này, Em hãy đi tìm Đường Cẩn về đây, nói bạn ấy đến phòng làm việc của cô một chút nhé, bây giờ đi luôn đi, nhanh lên.
- Vâng ạ
Chu Tiểu Thường nhanh chóng chạy đi, trong lòng vẫn vẩn vơ suy nghĩ, không biết anh Sinh và cô Mai đã nói gì với nhau ? Nhìn vẻ mặt cô Mai có vẻ khá căng thẳng, chắc là đang lo lắng chuyện gì rồi, cậu ta xuống lầu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Sinh.
Đây chính là điểm thông minh của Chu Tiểu Thường, đừng nhìn thân hình cậu ta mập mạp, thực ra cậu ta suy nghĩ cũng rất chu toàn đấy, lúc đang gọi điện điện thoại, ngẩng mặt lên thì đâm ngay vào Lý Dật Phong, thế là hai người cùng đi ra ngoài, cứ như thể “Chúng ta là anh em gắn bó keo sơn” vậy.
Từ sau khi xảy ra việc lần trước, ở trường học Lý Dật Phong có vẻ rất thân mật với Chu Tiểu Thường, cậu ta cũng có chút tò mò hiếu kỳ về Đường Sinh, lúc nào cũng muốn tiếp cận với anh Sinh đẹp trai, rồi tự hỏi Đường Sinh không biết là có lai lịch như thế nào ? Lý Dật Phong rất tò mò về điều này, đồng thời cậu ta cũng rất thán phục bản lĩnh của Đường Sinh, tròng lòng thầm mong được kết giao bạn bè với Đường Sinh.
Chu Tiểu Thường cũng coi Lý Dật Phòng như là đàn anh của mình, ví như lúc này đang gọi điện thoại cho Đường Sinh, cậu ta cũng không giấu diếm Lý Dật Phong.
- Anh Sinh à, anh đang ở đâu vậy ? Anh và cô Mai đã nói gì với nhau vậy ? Cô ấy nhờ em đi gọi Đường Cẩn đến phòng làm việc.
- Ừ, vừa gọi điện thoại, anh bây giờ đang ở trong trường, vừa vào xong, giờ đang ở con đường nhỏ bên trái sân bóng rổ.
- Được được được, em tới ngay đây….
Chu Tiểu Thường cúp máy, vỗ vai Lý Dật Phong :
- Đi, Đường Sinh đã đến rồi.
Lý Dật Phòng nghe vậy mắt liền sáng lên, đừng mong là nói chuyện cùng mà ngay đến muốn gặp mặt anh Sinh đẹp trai thường xuyên trốn học cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Vào giờ nghỉ giải lao, Đường Cẩn và Quan Thế Âm đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ, vừa thì thầm nói chuyện vừa đợi đến lượt vào.
- Ôi….Cẩn Cẩn, Anh bạn Đường Sinh chẳng phải hay thương cảm người khác lắm sao? Sao giờ này vẫn chưa tới trường nhỉ ? Thật là một tên nghiện trốn học !
- Ai mà biết được cậu ta chứ, mình không quản được hắn, sao thế ? Cậu nhớ hắn à ?
Đường Cẩn cười thấp giọng trêu chọc Quan Thế Âm.
- Mình á
Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Thế Âm liền thay đổi :
- Tớ không được nhớ sao ? Sao cậu lại hi vọng mình quyến rũ bạn trai của cậu nhỉ ?
- Cậu đừng nói bừa nhé, mình đã bao giờ thừa nhận hắn là bạn trai mình đâu.
Đường Cẩn chỉ nói vậy thôi nhưng thực ra trong lòng lại đang cảm thấy rất ngọt ngào.
Quan Thế Âm bĩu môi, lớn tiếng nói :
- Tưởng mình không nhìn thấy bộ dạng kích động hôm sinh nhật cậu à ? Sau khi Đường Sinh hát xong cậu còn kéo tay hắn, mình đứng ở bên phải nhìn thấy hết rồi, ôi… chẳng phải kích động mới thành ra như thế sao ?
Đường Cẩn xấu hổ cười :
- Cậu quan sát kỹ nhỉ ?
Hai người cứ cười cười nói nói, Quan Thế Âm che miệng thấp giọng nói :
- Cái quần bò của cậu rất được, rất hợp với dáng cậu, để lộ ra đôi mông tròn trịa, chân cũng thon dài nữa, gợi cảm chết được, Đường Sinh nhất định là rất thích cặp mông của cậu.
- Ôi ôi ôi….Quan Thế Âm ơi cậu thật là hủ bại, bình thường trông cậu đứng đắn lắm cơ mà, không ngờ đầu óc lại đen tối như thế !
- Cậu đừng giả bộ nữa, lúc mà gần gũi với Đường Sinh, không biết bộ dạng gì nhỉ, có khi còn đen tối hơn mình ấy chứ.
Đường Cẩn nhớ lại chuyện ngày hôm đó mà mặt đỏ tim nhảy loạn nhịp, bàn tay hơi nắm lại, đó là lần đầu tiên chạm vào cái đó của của con trai…. Lúc này vẫn như vẫn đang cầm trong tay cái thứ cứng cứng, to dài đó. Lúc đó…rất rung động, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hồi hộp, anh bạn đó sao có thể….không thể tưởng tượng nổi.
Thiếu niên lần đầu nhận thức được cảm giác giới tính, từ tiếp xúc mà trở nên thành thục, chuyện giữa nam và nữ không phải là chuyện thần bí, sự trưởng thành trong giai đoạn này cơ bản đã hoàn thiện, loại tiếp xúc này cho dù là người thật hay là tranh ảnh, phim ảnh trên mạng…từ kích thích cảm quan đến kinh nghiệm thực tế đều có thể ảnh hưởng sâu sắc tới một người đang trưởng thành, nó là bước chuyển ngoặt quan trọng trong cuộc đời của mỗi con người.
Đối với Đường Cẩn mà nói, chỉ trong một tháng ngắn ngủi sự trưởng thành của cô ấy khiến người ta phải kinh ngạc, trước đây có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó, tình yêu đầu đời, sự tiếp xúc như thực như ảo, là tảng đá đập vào đầu làm mất đi lý trí.
Tất cả những điều này đã làm thay đổi một Đường Cẩn thuần khiết và thánh thiện, kéo theo những sự thay đổi rất lớn về nhân sinh quan và thế giới quan của cô.
Lúc này, đứng ở đây nói chuyện với Quan Thế Âm về những bí mật của con gái, tuy là hơi ngại ngùng nhưng trong lòng lại không thấy sợ hãi. Chỉ có điều là Quan Thế Âm không giống cô, ít nhất thì cô cũng đã sờ tận tay cái đó của người đàn ông.
Hai người từ nhà vệ sinh đi ra, đi men theo con đường nhỏ trong vườn trường, khi nhìn về phía sân bóng rổ, Đường Cẩn đã nhìn thấy tên xấu xa.
Quan Thế Âm cũng nhìn về phía đó, cô ta cũng nhìn thấy có người nào đó
- A….Cẩn Cẩn, chúng ta không nhìn nhầm chứ ? Đường Sinh…
Ở gần con đường nhỏ trong vườn trường, Đường Sinh cùng với Chu Tiểu Thường và Lý Dật Phong, ba người đang lập kế hoạch để chừng trị Phó chủ nhiệm Lý của Phòng công tác trường...
- Rất đơn giản. Chỉ cần dùng một chiếc bao tải màu đen để dạy dỗ ông ta, tối nay hai người canh chừng thời gian để hành động nhé, đừng có làm gì quá đáng quá, đánh cho ông ta nếm mùi đau khổ là được rồi.
Lý Dật Phong dựng thẳng ngón tay cái lên nhìn Đường Sinh nói :
- Đường Sinh, mình từ trước tới giờ chưa từng làm chuyện như này, song kế hoạch này rất thú vị, nhưng chúng ta hành động như vậy liệu có vi phạm kỷ luật không ? Cái này giống như báo thù vậy, chẳng may bị tóm thì phải làm sao ?
- Sợ cái gì ? Cậu là người nhà họ Lý tiếng tăm lẫy lừng cơ mà, nếu ngay cả cậu cũng bị tóm cổ, thì còn mặt mũi nào về gặp cha cậu chứ ?
Lý Dật Phong trợn mắt :
- Đường Sinh, đường đường là con cháu của một gia tộc lẫy lừng lại đi làm cái trò đánh lén người này à ? Tôi thật làm xấu mặt liệt tổ liệt tông.
Đường Sinh khẽ cười, nhìn Lý Dật Phong nói :
- Vậy được rồi, tôi để Chu Tiểu Thường thay bạn đi khiêu chiến với Phó chủ nhiệm Lý, công khai đánh ông ta nhé.
Chu Tiểu Thường và Lý Dật Phong cười phá lên, lúc này Đường Sinh cũng nhìn thấy Đường Cẩn và Quan Thế Âm đang tiến lại gần.
Chu Tiểu Thường đứng quay lưng nên không trông thấy hai người đang đi tới, miệng vẫn còn nói :
- Đánh công khai không được đâu, hay là tối nay đánh lén đi.
Đường Sinh nhăn trán, “khụ khụ” hai tiếng, nháy mắt với Chu Tiểu Thường, nhưng cậu bạn này lại không hiểu ý, vẫn cứ nói :
- Sao thế ? Cái trò này chẳng phải do anh bày ra sao ? Yên tâm đi, anh Sinh, tối nay em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cho dù không cho ông ta xuống cống thì cũng….
- Cũng cái đầu cậu ấy, câm miệng
Đường Sinh trợn mắt, sau đó nhìn về phía Đường Cẩn nói :
- Đường Cẩn, Quan Thế Âm, các bạn đi dạo vườn trường à, haha, mình vừa mới đến trường, đang trò chuyện chút, mau qua đây.
Chu Tiểu Thường và Lý Dật Phong lúc này mới quay người lại, vẻ mặt của Đường Sinh chuyển biến trong nháy mắt :
- Đường Cẩn, những gì mà bạn Chu vừa nói không liên quan gì tới mình.
Đường Cẩn trợn mắt, cũng không cần biết Chu Tiểu Thường và Lý Dật Phong nói gì với nhau, lên tiếng hỏi :
- Cậu, sao cậu lại đến trường ?
- Tiện đường, tiện đường, ngày mai lại đi học, haha, đến trước càng vui chứ sao.
Đường Sinh lại nháy mắt với Tiểu Chu, ý là muốn bọn họ tránh đi chỗ khác.
Hai người liền hiểu ngay ý của Đường Sinh, cười với Đường Cẩn và Quan Thế Âm rồi bỏ đi, Quan Thế Âm cũng tỏ vẻ khác thường :
- Cẩn Cẩn, mình đi trước nhé.
Lúc gần đi còn liếc mắt nhìn Đường Sinh một cái, nghiêng đầu áp sát Đường Sinh mà đi, Đường Sinh cũng quay đầu lại nhìn Quan Thế Âm.
Phải thừa nhận, Quan Thế Âm cũng khá xinh đẹp, vì vậy cũng hơi cao ngạo, nghe nói càng là tính cách như vậy thì bên trong càng phóng đãng, là như vậy thật sao ?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi