Chương 121: Dịu dàng giam lỏng

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Chiếc BMW lại tiến vào Trụ sở của Đội cảnh sát đặc nhiệm, khi Đường Sinh xuống xe đi lên lầu cùng với Ninh Hân và Vương Tĩnh thì chuông điện thoại reo lên, cuộc gọi bất ngờ này là cậu bạn Tiểu Chu gọi đến, tiểu tử này cứ gọi điện tới là y như rằng không có chuyện gì tốt đẹp, Đường Sinh nhíu mày nghĩ thầm.

- Ừ, là tôi đây, Tiểu Chu, mày cứ gọi điện cho anh là chẳng có chuyện tốt đẹp gì, nói đi, hôm nay lại làm sao rồi ?

- Anh Sinh, em định không gọi điện cho anh đâu, Đường Cẩn bạn ấy không cho em nói với anh, nhưng em thấy nên nói với anh thì hơn.

- Mày, bớt phí lời đi có được không, vào thẳng vấn đề xem nào.

Đường Sinh trợn mắt, Ninh Hân và Vương Tĩnh đều quay đầu lại nhìn hắn.

Chu Tiểu Thường lại nói tiếp :

- Anh Sinh, sáng nay cô Mai của chúng ta bị Phó chủ nhiệm Lý bên Phòng công tác trường ức hiếp…

- A…bắt nạt? Bắt nạt thế nào ? Nói rõ xem nào.

Đường Sinh dương đôi mày sắc, đưa chìa khóa xe cho Vương Tĩnh, sau đó chìa tay về phía Ninh Hân, ý là muốn Ninh Hân đưa chìa khóa của chiếc Infinity cho hắn, hắn muốn tới trường xem tình hình thế nào.

Ninh Hân phủi tay hắn, nghe giọng điệu hắn khác thường thì biết ngay hắn lại kích động gì rồi, nào có thể đưa chìa khóa xe cho hắn chứ ?

- Anh Sinh, em cũng không rõ tình hình cụ thể, em chỉ là nghe lỏm được Đường Cẩn và Quan Thế Âm nói chuyện với nhau thôi, hình như là vì chuyện anh và Đường Cẩn yêu nhau đấy, cô Mai và Phó chủ nhiệm Lý của Phòng công tác trường đã cãi nhau một trận, không những thế Phó chủ nhiệm Lý còn lớn tiếng nói là muốn tìm người khác thay thế cô Mai.

- Oạch, Đồ Chủ nhiệm chó má này ? Ông ta chỉ là một cái lông chim thôi. Được rồi, anh đã rõ rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì cúp máy nhé.

Đường Sinh cất điện thoại, vỗ trán nói với Ninh Hân :

- Em phải đến trường một chuyến.

Ninh Hân rất muốn hỏi cho rõ đã xảy ra chuyện gì, đã là việc liên quan tới Mai Chước, cô ấy cũng có quyền được hỏi, bởi lẽ trước đây cô và Mai Chước đã kết nghĩa chị em, chỉ là do công việc của hai người quá bận cho nên rất ít có cơ hội được gặp nhau.

- Cậu nói rõ xem nào, Mai Chước cô ấy làm sao ?

- Bị một Phó chủ nhiệm của Phòng công tác trường bắt nạt, còn tuyên bố là sẽ tìm người thay thế cô ấy, sao bây giờ lắm kẻ gàn dở thế nhỉ ? Thật đau đầu.

- Sao lại đau đầu ? Cái này, không thể đau đầu được, đi, hãy lên phòng làm việc của chị Hân cậu trước đã, chị đây giảm đau cho cậu.

Vương Tĩnh cũng đoán được ý của Ninh Hân, muốn để Đường Sinh lên lầu trước đã, không thể để cho hắn đi một mình được, trước đây cũng được nghe Ninh Hân nói qua là anh bạn này rất dễ nổi nóng.

Ninh Hân cũng đẩy hắn :

- Đi nào, lên lầu trước đã, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi Mai Chước, không thể để cậu làm loạn lên được.

Đường Sinh trợn mắt, hai bên bị hai cô gái xinh đẹp kéo hắn lên phòng làm việc, thực ra đầu óc hắn vẫn còn đang tức giận về chuyện này. Cho dù Mai Chước và Phó chủ nhiệm Lý có cãi nhau, bản thân mình cũng không thể tới trường đánh cho ông ta một trận sao ?

Từ sau khi Ninh Hân được thăng chức lên làm Chính ủy, cô ấy đã được đổiphòng làm việc mới, bên trong có phòng nghỉ ngơi, phòng vệ sinh, vô cùng tiện nghi. Phòng nghỉ ngơi có một chiếc giường đơn, có Tivi, có ghế sô pha, cách bày trí rất tao nhã, theo đúng phong cách của Ninh Hân

Nơi này có thể coi là “khuê phòng” thứ hai của cô ấy, bình thường không ai có thể vào đây, nữ giới cũng không được, nam giới lại càng không thể.

Thế nên, hôm nay Đường Sinh đã nhận được sự đãi ngỗ đặc biệt, được Ninh Hân đích thân mời vào “khuê phòng” thứ hai của cô, còn kêu hắn cởi giày để lên giường ngủ.

- Oạch….Chị Hân, em ngủ không nổi đâu. Đây đâu có khác gì bị chị giam lỏng chứ.

Đường Sinh cười khổ nói.

- Ngủ không được cũng phải ngủ, chuyện của Mai Chước tôi có thể gọi điện hỏi cô ấy cũng được, cứ coi như là giam lỏng cậu đấy, làm sao chứ, cậu không phục à ?

Vương Tĩnh đứng cạnh Ninh Hân cũng nói chen vào

- Chỉ cởi giày thôi thì không được, ít nhất phải lột quần.

Đường Sinh trợn mắt, chưa kịp giải thích gì thì Ninh Hân đã đẩy hắn lên giường :

- Đợi tôi lột quần áo cậu ra à ?

- Em lên giường là được chứ gì, cái kia, chị Hân, đừng thúc ép em có được không, ngủ không nổi đâu, em ra ngoài ngồi có được không ?

- Ngoan, lên giường nào, để chị bật Tivi xem cho đỡ buồn nhé…

Ninh Hân nhẹ nhàng khuyên hắn. Vương Tĩnh đứng một bên cũng than vãn :

- Trời ơi…các người khiến tôi ngứa ngáy khó chịu chết đây, Đại chính ủy Ninh à, sao cậu không ôm hôn hắn đi ? Thế này đi, mình giúp cậu trông nom hắn được chứ, cũng đúng lúc đang mệt mỏi, muốn ngủ một lúc, mình với hắn ngủ chung trên chiếc giường đơn này cậu không ghen sao ?

- Cậu nói cái gì thế ?

Ninh Hân trừng mắt nhìn Vương Tĩnh một cái, rồi đẩy cô ta ra ngoài, cửa phòng đóng sầm một tiếng.

Vương Tĩnh vẫn chưa chịu buông tha, trước khi cửa phòng đóng lại, còn nói nhỏ:

- Ôi, hai chúng ta kết nghĩa giao tình, chị em sống chết có nhau, cậu ăn thịt thì cũng phải cho mình uống chút canh chứ ? Cậu hôn môi, tôi hôn phía dưới? Chúng ta cùng phối hợp, đem hắn làm đồ chơi….???

Ninh Hân chế nhạo “ Hừ” một tiếng :

- Vì sao mình phải phối hợp với cậu chứ ? Một mình mình không được sao ? Mau cút đi, cho mình làm việc.

Vương Tĩnh tức giận nói:

- Mình để cậu xử lý cái quái gì chứ, cậu ấy à, có nam nhân là quên luôn tình chị em, thật là tức quá đi mất.

Ninh Hân cũng không không phản ứng lại, lấy điện thoại ra bấm số, Vương Tĩnh trợn mắt :

- Ôi, mình thỏa hiệp, thỏa hiệp được chưa ?

- Ừ, hừ, chị đây sẽ xử lý đẹp chuyện này, mình cho phép cậu qua lại với tên đẹp trai đó, nhưng mà cậu đừng nghĩ tới chuyện tiếp xúc với hắn.

Ninh Hân tương đối hiểu tính cách của Vương Tĩnh, cô muốn gây hứng thú cho một người hoặc một việc nào đó, cứ trêu đùa cho thỏa mái.

- Được, Ninh Hân, cậu đã nói thế thì đừng hối hận nhé, đợi mình quyến rũ được hắn, xem cậu có khóc không, được rồi, mình đi trước.

Cứ như vậy, Vương Tĩnh thở phì phì rồi bỏ đi, trở về Tòa soạn báo buổi chiều để viết chuyên mục của của cô ấy, việc này không thể bỏ lỡ.

Ninh Hân tươi cười tiễn Vương Tĩnh đi. Sau đó cô khóa cửa phòng làm việc lại, phải hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc, giờ đang là lúc nghỉ trưa, cũng không có ai đến quấy rầy, cô lại bước vào trong phòng, khi đó Đường Sinh đang nằm ngửa trên giường.

Ninh Hân kéo rèm cửa sổ ra. Đường Sinh hỏi chị Vương Tĩnh có phải đã đi rồi không, cô gật đầu :

- Sao thế ? Cậu để ý cô ấy rồi có phải không ?

- Nào có, có chị Hân là đủ rồi, chị Vương Tĩnh là người cao ngạo, nam nhân bình thường hưởng thụ không nổi chị ấy….

Đường Sinh cười gượng, tự nhủ: “ Tôi mà có hứng thú với chị Tĩnh thì cũng không dám nói trước mặt chị, chị lại không ăn thịt tôi chắc”.

Sau khi kéo tấm rèm cửa sổ, ánh sáng tràn ngập cả căn phòng, Ninh Hân đi lại ngồi bên giường, giơ tay ra chỉ vào mặt Đường Sinh :

- Tôi nói cho cậu biết, không được gần gũi quá mức với Vương Tĩnh, cô ấy khùng lắm đấy, trêu đùa gì cũng có thể thành thật đấy, nếu làm chuyện gì xằng bậy tôi không hoạn cậu thì sẽ tốt với họ Đường của cậu đấy, nghe rõ chưa?

Trong lòng Ninh Hân không hề muốn “chia sẻ” Đường Sinh với ai, Đường Cẩn và La Sắc Sắc đã khiến cô rối rắm lắm rồi, nếu bây giờ lại thêm người ‘ khùng” như Vương Tĩnh nữa thì ai mà biết được cục diện sẽ như thế nào, hình như còn có cả Mai Chước nữa ?

Lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh Đường Sinh nên Ninh Hân thấy không yên lòng, dù quan hệ giữa mình với Đường Sinh không có tiến triển hơn, nhưng cơ bản là cũng ở mức thân mật khăng khít lắm rồi, lúc chỉ còn lại hai người, thì rất lấy làm thoải mái, cô để một đùi trên giường, Đường Sinh hướng tầm mắt về phía cái đùi thon gọn của cô, ngửa mặt lên, thích thú tận hưởng giờ khắc ấm áp và yên tĩnh này.

- Cậu nghỉ ngơi một chút đi, tôi gọi điện cho Mai Chước….

Đường Sinh rất thích thần thái dịu dàng đó của Ninh Hân, trong nháy mắt nó toát ra một sự nhẹ nhàng tế nhị rất đẹp, hắn không kìm nổi, vòng tay ra ôm một cái.

Ninh Hân xoa má “Tiểu tình nhân”, đề phòng trước hắn sẽ chạm tay vào ngực mình, phải cảnh cáo trước, phải gọi điện thoại cho Mai Chước, làm sao có thể chịu đựng được sự trà đạp của tên nhóc xấu xa này chứ, cô trừng mắt lên, nhưng trông như vậy lại càng xinh đẹp hơn, khiến Đường Sinh động lòng

Khoảng hơn mười phút mới gọi được cho Mai Chước, Đường Sinh vẫn lặng thinh ngồi nghe, loáng thoáng nghe được vài câu.

Mãi đến khi Ninh Hân cúp máy, hắn mới ngồi dậy hỏi :

- Thế nào ? Cô Mai nói sao ?

Ninh Hân nói lại y nguyên những gì mà Mai Chước đã nói, ý đại thể Phòng công tác trường vẫn chưa buông tha cho chuyện yêu đương của Đường Sinh và Đường Cẩn, vẫn còn muốn xử lý gì gì đó, Mai Chước không bằng lòng, bỏ qua quan điểm cố ấy là một giáo viên chủ nhiệm lớp, kiên quyết phản đối ý kiến của Phòng công tác trường.

Chuyện học sinh yêu nhau cũng không hiếm, Phòng công tác trường muốn đem chuyện yêu đương giữa Đường Sinh và Đường Cẩn ra để làm điển hình, rõ ràng là có người đứng sau lưng giật giây chuyện này.

Đường Sinh thở dài một tiếng, ngồi thẳng, ôm chặt thân hình Ninh Hân đang tựa vào ghế, mặt hai người dường như đã chạm vào nhau, Đường Sinh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, Ninh Hân như đang chìm đắm trong tình yêu….

Mỗi lần hôn nhau đều có những dư vị riêng, Ninh Hân chủ động giữ khuôn mặt tuấn tú của hắn, hôn nhau chừng nửa phút mới rời nhau ra được,….

- Đồ xấu xa, cậu ức hiếp tôi à, thật đáng khinh.

- Chị Hân à, lột ra đi để em…chị xem nước miếng của em chảy hết ra rồi.

- Không được !

Ninh Hân ngượng ngùng khôn tả, sao có thể đáp ứng với cái yêu cầu vô lễ như vậy chứ ? Huống chi đây lại là phòng làm việc.

- Ngoan…

Đường Sinh cười khổ, kéo một cánh ta cô xuống.

- Chị sờ sờ đi, chỉ là đùa chút thôi có gì phải giận chứ, chị không đau lòng à ?

Ninh Hân đưa đôi tay run rẩy sờ vàp chỗ ấy,

“Cậu nhóc này thật khác thường, sao có thể lợi hại như vậy?”

Đường Sinh nhớ lại tình cảnh lúc gặp Sử Nghĩa Xương trong nhà vệ sinh lúc trưa, vẫn còn nói :

- Tôi đoán là chú sắp không chịu nổi rồi.

Ninh Hân dở khóc dở cười, đấm hắn một cái.

- Đồ xấu xa, vẫn còn đùa được à, tôi phục hẳn cậu rồi.

- Cái tên đó rất muốn xem, tên đó mới là biến thái, tôi chỉ đùa với chị thôi, chị Hân, người chịu thiệt thòi là tôi đúng không ?

Ninh Hân cười khổ, một hồi sau mới lên tiếng :

- Cậu cũng xấu xa như vậy thôi, đúng rồi, chuyện của Mai Chước cậu chuẩn bị ra tay à ?

- Chị để em tới trường đi, giam lỏng em ở đây lại không phải là mất lịch sự thì còn là cái gì nữa?

- Cậu nằm mơ à ?

Ninh Hân ra vẻ dứt khoát, hai tay véo vào khuôn mặt hắn, nói tiếp :

- Tính khí của cậu cứ nóng nảy một chút là lại kích động, tôi lo cậu lại đi đánh Chủ nhiệm Lý gì gì đó, cậu phải hứa với tôi là không đánh người thì tôi mới thả cậu ra được.

- Ừ ừ ừ…Em hứa với chị bảo đảm sẽ không đánh ông ta, em sợ làm bẩn tay em, lúc nữa em sẽ đi, bây giờ chúng ta hôn môi.

- Không hôn nữa, buổi chiều còn làm việc nữa, van xin cậu đấy, Đường Sinh, tha cho tôi đi.

- Woa, chị Hân đang quyến rũ em, em hiểu mà…

Đường Sinh lấy tay vặn ngã Ninh Hân xuống giường.

- Đường Sinh…

Lực đẩy của Đường Sinh làm Ninh Hân ngã xuống giường.

Môi bị môi của hắn gắn chặt, thân hình hắn cũng đè lên người, Ninh Hân chống cự yếu đuối. lại bị hắn giở trò. Đường Sinh lần này không ngại ngùng gì, kéo áo của cô lên, đưa tay vuốt ve người cô…

Lần đầu tiên nắm hai ngọn núi đôi của Ninh Hân trong tay, Đường Sinh bị kích động muốn chết, hắn cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại ấm áp của nó, cảm nhận được hai đầu ngọn núi cứng dần lên trong tay mình, ngạo ngễ bất khuất như đang thách thức hắn.

Đôi mắt đẹp của Ninh Hân mơ màng, đôi môi chúm chím như cánh hoa đang nở, chỉ còn nghe thấy hơi thở gấp gáp, không còn chống cự mà đang dâng hiến.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi