Chương 123: Mình không thể yêu học trò

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Kiếp trước chưa một lần biết thế nào là cảm giác cùng đi dạo trên con đường nhỏ trong vườn trường với hoa khôi học đường , bởi vậy kiếp này không thể bỏ lỡ, chỉ có điều trong vườn trường có khá nhiều người, hai người cùng nhau bước đi trên con đường đá đầy lá rụng, Đường Cẩn hơi cúi đầu thu mình.

Không cúi đầu xuống mà được sao, rất nhiều học sinh trong trường đều biết đến “Hoa khôi họ Đường”, cho dù là đi tới chỗ nào cũng đều có những ánh mắt ngước nhìn.

Trên sân bóng rổ, Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc và Sử Nghĩa Quốc, mấy người bọn họ đang tụ tập với nhau.

- Ôi…Đường Cẩn và cái thằng ranh kia lại đi cùng nhau, mau lấy điện thoại ra chụp cho bọn họ mấy kiểu ảnh, đây sẽ là chứng cứ xác đáng nhất đấy.

Uông Triệu Quân vẻ mặt u ám, dù gì Đường Cẩn cũng có vị trí nhất định trong lòng cậu ta, cậu ta buồn bực vì không thể sánh đôi với người đẹp, mỗi lần trông thấy Đường Cẩn và Đường Sinh bên nhau, từ sâu thẳm trái tim cậu ta lại trào dâng lên một sự đố kỵ mãnh liệt không tài nào kiềm chế nổi.

Dù trong lòng như thế nhưng cậu ta luôn kiềm chế những càm xúc của bản thân, con người cậu ta rất có tính chịu đựng, không giống như Sử Nghĩa Quốc hay Viên Phi Dương, Đường Sinh, cứ đợi đấy, có một ngày tao sẽ cho mày biết tao lợi hại hơn mày như thế nào, Đường Cẩn cô ấy sẽ hối hận vì đã sánh đôi với mày, chúng ta cứ chờ xem.

Sử Nghĩa Quốc lấy điện thoại ra, chậm rãi đi men theo con đường nhỏ tiến lại chỗ Đường Sinh và Đường Cẩn, chụp liên tiếp vài tấm ảnh.

- Haha…Họ Đường sắp gặp xúi quẩy rồi, chỉ cần mấy bức ảnh này thôi cũng có thể khiến bọn họ “dễ chịu” lắm đây.

Uông Triệu Quân nhíu mày :

- Theo tôi đừng làm gì quá đáng quá, Đường Sinh thì không hề gì, chủ yếu là Đường Cẩn….

- Anh bạn, mình biết trong lòng bạn rất ái mộ Đường Cẩn, nhưng mình vẫn khuyên bạn là nên từ bỏ đi, Đường Cẩn rõ ràng không coi bạn ra gì, những ai hiểu cô ta đều biết, cô gái này cá tính mạnh, chỉ có điều không ngờ rằng bỗng chốc lại cặp kè với Đường Sinh.

Viên Phi Dương híp mắt, lúc này mới lên tiếng :

- Ôi…Mọi người nói xem, có phải Đường Cẩn bị cái tên tiểu tử kia dụ dỗ gì không ?

Chu Vĩnh Húc rất ủng hộ quan điểm của Viên Phi Dương, ánh mắt lướt qua thân hình yêu kiều của Đường Cẩn, nghiến răng nói:

- Tôi khẳng định là hai người bọn họ đã có gì với nhau rồi, bằng không với phẩm hạnh của cô ấy thì sao có thể gần gũi với cái tên tiểu tử kia chứ. Đám con gái ấy à, cứ hễ dính vào chuyện đó là ngoan ngoãn ngay.

Vạn Khải đeo kính cũng nói chen vào :

- Hình như không phải vậy, tôi có đọc một bài viết trên mạng và nói rằng con gái đã vướng vào cái chuyện nam nữ đó thì tự nhiên khi đứng hai chân sẽ mở ra, nhưng theo tôi quan sát thì Đường Cẩn không có tư thế như vậy.

- Vạn bốn mắt ơi, cậu đúng là một chuyên gia về lĩnh vực này đấy, ảnh con gái trong hòm thư của cậu có một tá đúng không ? Cũng nhìn ra như vậy chứ.

Uông Triệu Quân cũng không tin Đường Cẩn và Đường Sinh đã làm chuyện ấy, kiên quyết lắc đầu

- Chắc là không có chuyện đấy đâu, Đường Cẩn cũng là một người rất bảo thủ mà.

Sử Nghĩa Quốc bĩu môi :

- Cậu Uông này, chi bằng cậu chuyển sang theo đuổi Quan Thế Âm đi, rất có triển vọng đấy, Đường Cẩn ấy à, chẳng hy vọng gì đâu.

Mọi người cứ thế khuyên răn Uông Triệu Quân, nhưng cậu ta cũng không hề tiếp thu mấy cái ý kiến đó, chỉ cười cười nói :

- Quan Thế Âm ư ? Đó là một tảng băng, mình, mình không thể làm cho nó tan chảy được.

- Nếu không thì theo đuổi Bàn Tử Hà hoặc là Ninh Manh đi ? Bọn họ cũng là những bông hoa trong lớp chúng ta mà, haha, mình sẽ theo đuổi Lục Tú Tú

Vạn Khải nói chen vào.

Ngay sau đó liền bị Viên Phi Dương đả kích :

- Lục Tú Tú ? Thật không đấy ? Cậu không phát hiện ra là Lục Tú Tú và “Đồ heo thối” *có tình ý với nhau à ?

*Đồ heo thối: Ý nói đến Chu Tiểu Thường.

Nghe bọn họ nói vậy, Uông Triệu Quân dựng mày nói :

- Được rồi, đừng bàn tán nữa, sắp vào lớp rồi, chúng ta quay về lớp thôi.

Sử Nghĩa Quốc và Thường Ái Toàn đi sau cùng, Sử Nghĩa Quốc còn nói nhỏ với Thường Ái Toàn :

- Mình phải tới Phòng công tác trường một chuyến, haha…

Cậu ta có thù lớn với Đường Sinh, lần trước có nghe anh trai y nói rằng, gặp hắn ở nhà cô Mai, sao có thể chứ ? Tên này với cô Mai không biết có gì bí mật nhỉ ?

Cậu ta lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho Thường Aí Toàn :

- Cậu đưa nó cho Uông Triệu Quân, cậu ta sẽ biết phải làm thế nào, haha…

Nghe thấy tiếng chuông báo vào học, Đường Sinh nói với Đường Cẩn :

- Bạn cứ vào lớp nhé, mình đi tìm cô Mai, tan học chúng ta lại gặp nhau.

Đường Cẩn gật gật đầu, trong lòng thấy ngọt ngào vô cùng, lẽ nào cảm giác của thiếu niên đang yêu nhau cuồng nhiệt là như thế này.

Tuy nhiên khi cô vừa bước vào lớp học thì Uông Triệu Quân liền ném cho cô một tờ giấy :

- Không phải là thư tình, mình không rỗi việc như thế đâu.

Đường Cẩn hơi giật mình, và Quan Thế Âm ngồi cùng bàn hình như cũng như vậy.

Sau đó hai người lại nhìn nhau cười, cứ như kiểu rất tâm đầu ý hợp vậy, Đường Cẩn cũng không thể làm gì, liền mở tờ giấy ra, cố ý để Quan Thế Âm cùng xem. Song nội dung trong tờ giấy lại không mấy tốt đẹp, tuy chỉ có mấy câu, nhưng rõ ràng là đang vạch trần giữa Đường Sinh và Mai Chước nảy sinh tình cảm yêu đương giữa giáo viên và học trò. Đường Cẩn và Quan Thế Âm lúc đó chỉ còn biết trợn tròn mắt kinh ngạc

- Uông Triệu Quân thật là quá đáng. Có chuyện này sao ?

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Cẩn liền biến sắc, đây là tiết tự học, cho nên giáo viên cũng không lên lớp, huống chi tên nhóc xấu xa đó đã đi tìm cô Mai, cô càng không thể, cô vội vàng viết một dòng chữ rồi đưa cho Quan Quan :

- Ném qua chỗ cậu ta.

Quan Quan cũng nhìn thấy dòng chữ mà Đường Cẩn viết, gật đầu ủng hộ, lập tức ném tờ giấy về phía Uông Triệu Quân đang ngồi cách đó không xa.

Ninh Manh và Bàn Tử Hà đang nói chuyện riêng với nhau ở bên này, nhìn thấy Quan Quan ném tờ giấy cho Uông Triệu Quân thì đều ngẩn người.

- Ôi… Không thể nào ? Mỹ nữ lạnh lùng sao lại thư từ trao đổi với Uông Triệu Quân nhỉ ?

Bàn Tử Hà kinh ngạc nhìn Ninh Manh.

- Không thể, cậu nhìn xem, vẻ mặt của Quan Quan là biểu lộ thái độ gì ? Hình như là có chuyện gì khác ?

Ninh Manh quan sát khá kỹ.

Lúc này, Uông Triệu Quân đã nhận được tờ giấy, vừa mở ra xem liền trợn mắt, dòng chữ mà Đường Cẩn viết là : ‘ Cậu thật xấu xa’.

Đường sinh đang ngồi trong phòng làm việc của Mai Chước.

- Chị Chước, tốt xấu gì thì em cũng là bệnh nhân, có thể mời em một chén nước không ?

Đường Sinh nhỏ nhẹ nói, bởi vì phòng làm việc còn có người khác nữa. Đường Sinh cũng không thể quá kiêu ngạo được. Mai Chước liếc hắn một cái. Ôi…Đại thiếu gia, cậu đóng kịch thật là giỏi đấy. Nhưng tính khí của Mai Chước vốn rất ôn hòa, trong đôi mắt đẹp tuy có để lộ ra sự giận dữ, nhưng vẫn rót cho hắn một chén nước, vẫn còn cố ý nói to :

- Đây…Uống chút nước đi, cơ thể đã bình phục tương đối rồi đúng không ? Lúc nào thì đi học được vậy ?

- Ngày mai là có thể đi học rồi.

Đường Sinh đáp, liếc mắt nhìn cô giáo đang chấm bài tập, rồi lại nháy mắt Mai Chước, ý là muốn cô ra ngoài nói chuyện, Mai Chước cũng gật đầu đồng ý, vậy là hai người nói vài ba câu chuyện rồi đứng dậy ra ngoài.

Hành lang của Phòng công tác trường rất vắng người, lúc học sinh tự học thì đa số giáo viên đều ngồi trong phòng làm việc để chấm bài hoặc là soạn giáo án, hành lang rất yên tĩnh. Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Mai Chước chỉ tay về phía đông, hai người đi về phía cầu thang phía đông, đó là cầu thang dành cho cán bộ giáo viên, rất ít người qua lại.

Xuống dưới cầu thang là một góc nhỏ, hai người dừng lại ở đấy, chỗ này thật là hẻo lánh, là một nơi lý tưởng để nói chuyện yêu đương.

- Cậu lại muốn gây sức ép gì nữa thế ? Là ai nói cho cậu biết tôi và Phó chủ nhiệm Lý cãi nhau ? Cũng chỉ là to tiếng với nhau vài câu thôi, không có gì.

- Chị Chước, chị đừng gạt em nữa, em nghe nói chị tức giận đến mức phải khóc có đúng không ?

Đường Sinh thăm dò nói, thực ra trong lúc gọi điện thoại Tiểu Chu không hề nhắc tới chuyện Mai Chước khóc, đây chỉ là suy đoán của hắn, Mai Chước cũng giống như Đường Cẩn, cá tính của họ là ngoài thì yếu đuối nhưng bên trong lại rất cứng cỏi. Nếu Phó chủ nhiệm Lý lấy kiểu cách nhà quan ra để ức hiếp người, nhất định trong lòng cô ấy sẽ cảm thấy tủi nhục, sẽ khóc giống như sự suy đoán của hắn.

Không nằm ngoài dự đoán của Đường Sinh, vừa nghe được câu đó thì đôi mắt của Mai Chước đã để lộ ra sự buồn bực, nhưng ngoài miệng vẫn cứ phủ nhận.

- Tôi khóc sao ? Vì học sinh hư như cậu đấy, tôi tức giận đến mức đấy cơ à ? Tôi có bệnh có phải không ?

- Oạch, em không đáng được chị Chước quan tâm một chút sao ? Tấm lòng em dành cho chị có trời đất chứng dám.

Nói đi nói lại thì vẫn bị tên nhóc xấu xa này đùa giỡn, thật là hết cách. Nhưng trong nháy mắt, trong đầu lại hiện ra cái đêm hôm đó dẫn hắn về nhà mình, không hiểu sao không tài nào quên nổi, hình ảnh trong trí nhớ cứ hiện về một cách rõ nét.

Mai Chước đỏ mặt, ngước đôi mắt đẹp nhìn hắn:

- Chuyện này tôi không cho phép cậu làm gì xằng bậy, nghe rõ chưa ?

- Để em chịu đựng nhìn cô giáo chủ nhiệm thân yêu bị kẻ khác bắt nạt sao ? Thế này còn đau khổ hơn là bị đâm một nhát dao, em, sao có thể nhẫn nhục chứ ?

Cái gì mà cô giáo thân yêu chứ, Mai Chước thấy vừa giận vừa xấu hổ :

- Cậu đừng gây chuyện nữa có được không ? Cậu vẫn là một học sinh đấy nhé !

- Em biết mà, nhưng họ Lý kia thật quá đáng, chị Chước chịu tủi thân thì em cảm thấy đau lòng.

- Ôi….Ai đau lòng cậu à ? Da mặt cậu còn dày hơn cả tường thành ấy chứ.

Mai Chước thực sự hết cách với hắn.

- Đau lòng thì là đau lòng thôi, em vừa nghe nói chị khóc, em, em, em hận là không thể đến ngay Phòng công tác ngay lúc ấy…

Đường Sinh khoa trương nói, sắc mặt cũng dần dần lộ vẻ kích động.

- Yên tâm, chị Chước, Em đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, tối nay có kịch hay cho ông ta đấy.

- Ôi…Cậu thật phiền phức ?

Mai Chước nhéo cánh tay hắn.

- Ôi…Cậu có tin là tôi sẽ đánh chết cậu không hả ?

- Tin, được chị Chước đánh thì hạnh phúc chết được. Mặt ? Hay là mông ? Em xin cung phụng là được chứ gì,ừ ?

- Trời ơi, Đường Sinh, cậu, cậu muốn tôi tức chết có phải không ?

Mai Chước tức giận mà không làm gì được, giơ bàn tay ra đập vào mông của Đường Sinh, liền ba phát.

- Ôi…Chị Chước, Mông em bị thương rồi ? Đau quá !

- Đúng rồi, tôi, tôi quên mất, có phải là đánh hơi mạnh tay không ?

Khuôn mặt xinh đẹp của Mai Chước liền biến sắc, lại liếc mắt cười với hắn một cái, để hắn biết là cô đang đùa giỡn với hắn.

- Tôi bóp chết cậu.

Nói xong thì giơ tay ra đánh vào lưng hắn, Đường Sinh vội đưa tay ra đỡ

- Em đầu hàng, đầu hàng được chưa ?

- Tối nay cậu lại bày trò gì thế ? Nói rõ cho tôi xem nào, bằng không cậu đừng hòng đi khỏi đây.

Mai Chước trừng mắt nhìn hắn.

- Như này đi, bây giờ em quay về lớp, tối nay nghỉ học, chúng ta sẽ gặp lại nhau, chị đã yên tâm chưa ?

Mai Chước ngẫm nghĩ một hồi, cũng được, đi với hắn cũng đỡ lo hắn giở trò gì.

- Vậy cậu quay về lớp đi, không được chạy trốn tôi đâu đấy, không thì tôi sẽ đem một số chuyện của cậu kể cho Đường Cẩn nghe đấy, xem cô ấy còn đoái hoài gì đến cậu không ?

Nói đến đây, Mai Chước mới cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm được vài phần.

- Em có làm chuyện gì xấu đâu ? Chị muốn cảnh cáo em cái gì chứ ? Haha…Lại thành ra bị chị đánh vào mông, có thể dịu dàng một chút có được không ?

Mai Chước đỏ mặt

- Tiểu tử thối nhà cậu, dịu dàng cái gì chứ ? Có lột hết để đánh cũng không sợ…

- Thật không ? Như vậy thì càng thú vị, chị Chước, chúng ta hẹn thời gian đi, lột hết để đánh, hay đánh chết em đây cũng chấp nhận.

Mai Chước xấu hổ vô cùng, phủi tay đi lên lầu

- Cậu mau vào lớp cho tôi nhờ, cẩn thận không tôi bóp chết cậu đấy.

Cô cười nhạt với tên nhóc xấu xa, bước lên cầu thang rồi thở dài một tiếng, “ Trời ơi! Sao lần nào cũng đều bị cậu ta đùa giỡn thế nhỉ ? Mình rõ ràng là rất tức giận mà ? Nhưng sao vẫn thấy vui nhỉ ? Mình sao vậy nhỉ ? Phải làm sao bậy giờ ?

Trong lúc trở về phòng làm việc, Mai Chước đắn đo suy nghĩ rất nhiều, trong đầu lại chỉ toàn hiện lên điệu cười và gương mặt tuấn tú của tên nhóc xấu xa.

Lúc sắp bước vào phòng làm việc, Mai Chước lại hồi tâm tự nhắc nhở bản thân :

- Mình không thể yêu học trò.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi