Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh cảm giác mấy ngày vừa qua ngủ rất ngon, từ chiều thứ Bảy ngủ đến ngày hôm sau vẫn chưa tỉnh.
Ninh Hân sáng sớm đã đi vào bệnh viện, cô nghĩ Đường Sinh đã xuất viện nhưng La Sắc Sắc lại gọi cho cô bảo cô vào viện, còn kể chuyện hôm qua Đường Sinh đập xe của Bí thư thành phố ở Nhà khách Tỉnh ủy. Ninh Hân liền vội vàng chạy đến, lại không biết mình đã trúng kế.
La Sắc Sắc khéo léo bảo Ninh Hân đến thăm Đường Sinh để Trưởng phòng Liễu gặp mặt, Trưởng phòng nói chuyện gì với cô, La Sắc Sắc không biết. Tuy nhiên với sự hiểu biết của cô về trưởng phòng Liễu thì cô cho rằng Trưởng phòng Liễu sẽ không nói và quan sát nhiều hơn.
Trên thực tế thì Liễu Vân Huệ có thể nói được gì chứ? Trong lòng bà đang rối bời, nhưng con trai bà lại to gan liếc mắt đưa tình với một nữ cảnh sát. Làm mẹ, cô có thể nói gì? Chỉ trích người ta sao? Cô sao lại quyến rũcon trai tôi ? Những lời này không thể nói ra được.
Huống chi bọn họ đã cùng nhau trải qua giây phút sinh tử, chỉ sợ là đã có cơ sở tình cảm, i La Sắc Sắc xem như đã nói đúng rồi.
Khi Ninh Hân bước vào, La Sắc Sắc đang trong tư thế tập Yoga, ngực ưỡn ra, mông cong lên. Ôi, cô muốn quyến rũ hắn à ?
- Ninh Hân đến rồi à, may quá, cô ngồi đây cùng hắn đi, tôi đi xuống dưới rồi lên ngay…
La Sắc Sắc thu lại động tác đó, Ninh Hân ừ một tiếng, đưa mắt nhìn Đường Sinh cười, khẽ gật đầu, mặc dù trước mặt La Sắc Sắc, Ninh Hân cũng không có gì phải e dè, không biết có phải mang tâm lý mình có ưu thế hay không mà khiến cô cảm thấy mạnh mẽ như vậy.
- Sắc mặt hắn có vẻ khó coi quá, ngày hôm qua không phải đã xuất viện rồi sao ? Sắc Sắc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Cô hỏi hắn đi, chuyện của hắn tôi không dám lắm miệng, Ninh Hân cô cũng hiểu đấy, có một số người chúng ta không thể đắc tội.
Ninh Hân mỉm cười, rõ ràng là La Sắc Sắc đang trêu chọc tên nhóc xấu xa, bọn họ cũng thường xuyên trêu đùa nhau như vậy đấy.. .
Đường Sinh trợn mắtnhìn Ninh Hân nói:
- Chị Hân, đây gọi là chanh chua, là cô ấy cắn mông em.
Đôi mắt đẹp của Ninh Hân ánh lên chút xấu hổ, không nói được câu nào, cũng không thể hùa vào với hắn mà trêu chọc La Sắc Sắc.
La Sắc Sắc đứng lên, sửa lại quần bò, vỗ đùi mình hỏi Ninh Hân:
- Ai, thịt của tôi rất thơm hả?
Còn ngon nữa ! nữa
Ninh Hân không thể không cười nói, Đường Sinh nghe xong câu này thấy hơi lạ, có phải La Sắc Sắc đang trêu chọc Ninh Hân không ?.
Quả nhiên La Sắc Sắc nói câu tiếp theo:
- Cậu nhóc này lại thích thịt tôi, vậy mà ngày hôm qua còn khen chị Hân thật là tốt.
- Trời, em có nói lúc nào đâu? Sao em không biết nhỉ ? Ôi…Chị... chị thật độc ác.
- Thừa nhận đi, Ninh Hân có thể ăn thịt cậu đấy, tuy nhiên Ninh Hân, cô phải thật lòng muốn ăn cơ.
Nói xong lời này cô ta nghênh ngang đi ra.
Đóng cửa phịch một tiếng, Ninh Hân đỏ mặt quay qua nhìn vẻ mặt vô tội của Đường Sinh,
- Cậu cái gì cũng nói được sao?
- Cái kia tôi, tôi bị oan mà, cô ấy muốn chia rẽ chúng ta, chị Hân, chị phải tỉnh táo nhé.
La Sắc Sắc không ở đây nữa, Ninh Hân liền ung dung, trên mặt có chút hối hận, dịu dàng nói :
- Nói xem, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
- …Không có gì, chỉ là vết thương của em lại bị chảy máu, cho nên lại phải đưa vào nằm viện...
Vừa xuống lầu phía căng tin bệnh viện La Sắc Sắc gọi điện cho Trưởng phòng Liễu báo cáo việc Ninh Hân vừa mới vào viện xong.
Hai mươi phút sau, Liễu Vân Huệ liền xuất hiện tại bệnh viện, coi như là “tình cờ” gặp mặt vậy, như thế sẽ tiện hơn..
Đang ăn bữa sáng đột nhiên thấy mẹ bước vào, Đường Sinh thật sự không nghĩ bà tới sớm như vậy, không thể không đưa mắt nhìn La Sắc Sắc, La Sắc Sắc vờ ravẻ không biết gì, cô cũng không nhìn hắn, Đường Sinh càng chắn chắn cô phá rối.
Tuy nhiên, sớm muộn cũng phải giới thiệu Ninh Hân với mẹ, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không sao.
Ninh Hân thấy người phụ nữ bước vào, chưa kịp phản ứng Đường Sinh đã lên tiếng:
- Chị Hân, đây là mẹ em….
Mẹ ? Ninh Hân theo phản xạ từ mép giường đứng lên, không thể không hoảng hốt:
- …Cô…. Xin chào cô...
- Ừ, là Ninh Hân sao ?
Liễu Vân Huệ cười khanh khách, kéo tay cô
- Chuyện của Đường Sinh tôi có nghe nói, cô phải cảm ơn cháu, không phải cháu thì cái mạng của nó nhất định sẽ không còn, ngồi xuống đi, đừng khách sáo.
Ninh Hân cảm thấy lòng không yên, nếu mình và Đường Sinh không có quan hệ thân thiết thì sẽ không hoảng hốt như vậy.
Vừa nói Liễu Vân Huệ vừa kéo Ninh Hân ra ngoài hành lang
- Đường Sinh con nghỉ ngơi một chút, mẹ và Ninh Hân ra ngoài nói chuyện ...
Đợi họ ra ngoài, Đường Sinh liền hỏi La Sắc Sắc :
- Mẹ em đến nhanh thật, chị đúng là thư ký tốt.
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu? Mẹ cậu hỏi tình hình của cậu, tôi nói rất tốt, lại hỏi có ai ở đấy không tôi nói có Ninh Hân, làm sao nào?
Đường Sinh trợn mắt, cười khổ nói:
- Chị Sắc Sắc đầy uy lực em không nói chuyện đó, hôm nay là sinh nhật của Đường Cẩn, em làm sao đi được đây ?
- Cậu đi cái rắm à? Ngày hôm qua cậu chảy mất 1000cc máu, tôi mặc kệ, cậu nói với Trưởng phòng Liễu đi...
La Sắc Sắc dậm chân mấy cái rồi đi ra cửa, nhìn Liễu Vân Huệ nói:
- Trưởng phòng, Đường Sinh phải xuất viện.
Liễu Vân Huệ và Ninh Hân vừa chấm dứt câu chuyện, bà đưa mắt nhìn vào phòng bệnh :
- Con lại làm cái gì thế ?
- Mẹ, con chỉ muốn đến khách sạn ăn cơm, mấy ngày nay đều không được đến nhà hàng ăn cơm, mẹ xem mặt con trắng bệch, thiếu dinh dưỡng rồi đấy.
Cả Liễu Vân Huệ, La Sắc Sắc và Ninh Hân đều trợn mắt, bọn họ đều biết hôm nay là sinh nhật Đường Cẩn, hắn muốn tham gia, nhưng hắn nói đáng thương như vậy, giống như ai ngược đãi hắn vậy, Trưởng phòng âu yếm nhìn con trai ;
- Con trai, có thể ngoan một chút không?
- Mẹ hôm nay là một ngày đặc biệt, con xin mẹ, về sau mẹ muốn con ngoan thế nào con sẽ ngoan thế đấy được không? Mẹ nể mặt con một chút đi.
Vốn đang định khuyên nhủ con, nhưng nghe những lời con trai nói, nhìn ánh mắt kiên quyết của nó, Liễu Vân Huệ lại quên hết.
- Sắc Sắc, cháuđi hỏi bác sĩ xem nó có thể đi không, khoảng mười một giờ phải bôi thuốc cho nó, hôm nay không thể để xảy ra sai lầm nào.
Tòa nhà Vọng Giang, Phòng khách lớn A1, hôm nay được bao để tổ chức sinh nhật cho Đường Cẩn, tuy người không nhiều, nhưng các bạn học cũng rất đông, Đường Cẩn đối với các bạn rất tốt, rất đoàn kết, cho nên vừa nghe đến sinh nhật cô thì các bạn đều đến.
Tuy rằng người đến rất đông, nhưng trong lòng Đường Cẩn, nếu Đường Sinh- người trong lòng cô không xuất hiện, thì đó là sự tiếc nuối lớn nhất.
Đối với cô ấy mà nói, có thể mất đi toàn bộ thế giới nhưng cô tuyệt đối không muốn mất Đường Sinh, cô biết Đường Sinh không thể tới.
Hôm qua hắn chảy rất nhiều máu, bác sĩ cũng nói, phải nằm sấp trong viện ba ngày mới được, huống chi mẹ hắn đang ở đây...
Trong lòng Đường Cẩn không phải không có chút mất mát, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười chào hỏi các bạn học, đây là xã giao, hôm nay các bạn đến đây chủ yếu là bạn học ở Giang Cao, học cùng cô cấp hai và cấp ba. Thực ra Đường Cẩn là một người con gái hướng nội, bình thường cũng không chơi với nhiều bạn học, cơ bản rất ít, nhưng hôm nay tất cả đều có mặt.
Bạn học nam đầu tiên là “Đồ heo thốii” Tiểu Chu, cậu ta toàn quyền thay Đường Cẩn chiêu đãi các bạn học, người thứ hai là người từng bị hiểu lầm Ngụy Hoành Đông, cậu ta hiện giờ quan hệ rất tốt với Tiểu Chu, có thể coi là người cùng phe với Đường Cẩn
Nhóm bạn học Giang Quý Đường Cẩn không mời, vì Đường Sinh tính tình không tốt, bọn họ lại có xung đột, nếu mời họ đến, Đường Sinh biết, trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu.
Những người khác là cô giáo Mai và các bạn học hiện nay Quan Thế Âm ,Ninh Manh, Bàn Tử Hà và Lục Tú Tú. Bên ngoài thì quan hệ của Ninh Manh và Đường Cẩn rất hài hòa, nhưng vẫn đang âm thầm phân cao thấp. Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải đều trong nhóm “hâm mộ Ninh Manh và Bàn Tử Hà”, hai hoa khôi học đường này có sức hấp dẫn lớn với bọn họ, hơn nữa Đường Sinh sẽ không tranh giành với bọn họ.
Hôm nay, những người này đều đã tới, Ninh Manh, Bàn Tử Hà và Đường Cẩn đang nói chuyện, cùng mọi người vui vẻ, cũng làm tăng thêm ‘ quan hệ họ Đường” và mọi người. Ai cũng biết “quan hệ họ Đường” là nói về Đường Sinh, người trong lòng Đường Cẩn.
Không khí rất náo nhiệt, trừ cô giáo, các học sinh, bố mẹ Đường Cẩn cũng mời người đến, như cậu Đường Cẩn Lý Quế Tường, mợ Vương Lệ, trải qua chuyện lần trước hai người này giờ đã “ngoan” hơn nhiều, cũng e dè hơn trước mặt Đường Cẩn..
Hai người họ nhiệt tình giúp đỡ bố mẹ Đường Cẩn chiêu đãi bạn bè và người thân, đa số là người của ngõ Lão Đường, như cụ Đường, đều cùng ông nội của Đường Cẩn ngồi cùng bàn, còn có bảy tám người hàng xóm nữa.
Đường Vọng Bình hiện nay lái xe cho Phó phòng của Ủy ban Kỷ luật thành phố, trải qua bao khó khăn, hiện giờ cuộc sống cũng dễ chịu hơn. Nhưng vừa mới làm lái xe nên cũng không mời đến lãnh đạo, nhưng trước mặt hàng xóm ở ngõ nhỏ này, ông ta cũng có thể ngẩng đầu.
Cậu mợ của Đường Cẩn, những người mà từ trước tới nay không hề quan tâm tới gia đình Đường Cẩn hôm nay cũng đến. Họ thầm nghĩ sẽ dựa vào gia đình Đường Cẩn để ‘Đổi đời”, thế nên cả hai người mới có mặt ở đây.
Lý Quế Trân mặt thì vui vẻ nhưng trong lòng thầm than thở, đây chẳng phải là giàu có thì ai cũng hỏi, suy tàn thì mặc bay sao?
Phòng khách lớn A1 vang lên ca khúc chúc mừng sinh nhật , Đường Cẩn cùng cô giáo Mai, các bạn học Quan Thế Âm, Ninh Manh, Bàn Tử Hà, Lục Tú Tú vây quanh cùng nhau thổi nến sinh nhật mười bảy tuổi, đây là lần đầu tiên có một sinh nhật vui vẻ như vậy.
Trong lòng cô không thể kìm nén một nỗi buồn, Đường Sinh, tại sao sinh nhật mình lại không có cậu? Chẳng lẽ chúng ta… Cô không dám nghĩ tiếp nữa. Cô giáo Mai và Quan Thế Âm đang giục cô ước nguyện. Đường Cẩn hai tay chắp lại hình chữ thập, mắt khép hờ, hai dòng nước mắt lăn dài.
Các bạn học sinh vỗ tay, mọi người trong nhà cười vui vẻ, cha mẹ lau nước mắt, Tiểu Vĩ hô to:
- Chúc chị sinh nhật vui vẻ!
Ngay lúc Đường Cẩn mở mắt ra thổi tắt ngọn nến sinh nhật thì âm nhạc thay đổi…
Một khúc nhạc trầm ấmmang theo một chút thương cảm, và những tiếng cười vui vẻ, là cái gì vậy?
Một giọng nam vang lên, mọi người đều thắc mắc.
- Đường Cẩn, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạnngày nào cũng vui vẻ. Tại ngõ Lão Đường cũ nát mình đã quen bạn, hôm nay là một ngày đặc biệt, mình muốn nói với bạn, mình muốn cùng bạn tiến tới tương lai , mình muốn dắt tay bạn cùng đi… Đường Cẩn, Đường Cẩn, mình sẽ hát tặng bạn bài hát: ‘Truyện cổ tích mãi mãi lãng mạn’.
Mọi người đưa mắt ra cửa, Đường Sinh đang được hai cô gái xinh đẹp dìu đi, chân kéo lê không có sức lực, dù không ai nhìn thấy thương tích trên người hắn, điều này khiến không ít người kinh ngạc.
Tiếng nhạc lại ngân vang…
Lúc hắn nói chuyện gần xong thì tiếng nhạc vang lên.
Khi nhìn rõ Đường Sinh mọi người đều cảm động, nhìn hắn đi lại khó khăn như vậy có thể thấy bị thương không nhẹ.
Đường Cẩn há hốc mồm, mặc cho nước mắt lăn, nhìn chằm chằm người trong mộng, không ngờ hắn đến đây, trời ơi.
Mai Chước và Quan Thế Âm cũng cảm thấy vui mừng thay Đường Cẩn, các cô hôm nay cũng cảm thấy tiếc vì Đường Sinh không đến đây.
Nhưng giờ Đường Sinh lại xuất hiện một cách kỳ diệu như vậy, hai người dìu hắn là La Sắc Sắc và Ninh Hân.
Ninh Manh nhìn chị, có chút ngạc nhiên, chị cô sao lại đi cùng Đường Sinh.
Chu Tiểu Thường và Đường Vĩ vui mừng kêu lên:
- Anh Sinh, Anh Sinh đến, phải nghe anh Sinh hát, phải nghe anh Sinh hát.
- Truyện cổ tích mãi mãi lãng mạn, anh Sinh, Tiểu Trư luôn ủng hộ anh.
- Anh Sinh, em cũng luôn ủng hộ anh, anh là thần tượng của em
Tiểu Vĩ cũng nói to sau Chu Tiểu Thường.
Lý Quế Trân và Đường Vọng Bình đứng gần nhau, lúc này ông bà đã nhìn thấy Trưởng phòng Liễu, phía sau bà là Đường Dục, Lý Quế Trân vội nói với chồng :
- Mẹ của Đường Sinh tới.
Đường Sinh xua tay với Chu Tiểu Thường và Tiểu Vỹ, ánh mắt thì lướt nhìn Mai Chước, Quan Thế Âm, Ninh Manh, Bàn Tử Hà và Uông Triệu Quân, mấy người họ… Trong tiếng nhạc ngân vang, Đường Sinh bắt đầu cất tiếng hát trong trẻo của mình….
缘在风中-王子月-在线试听 mp3下载-酷我音乐
“ Nói lời tạm biệt trong màn đêm lặng lẽ.
Rất khó để quên duyên kiếp sinh tử có nhau
Người bạn trong đêm của tôi ơi
Như khói lửa, xinh đẹp rạng ngời
Thanh xuân là quãng thời gian ngắn ngủi, chân tình vẫn mãi bền lâu
Nguyện ước tình yêu khi sao băng vụt qua
Trên thế gian này…
Tôi và bạn mãi ghi nhớ khoảnh khắc này
Truyện cổ tích mãi mãi lãng mạn
Trong kiếp hồng trần
Có biết bao duyên phận gặp nhau trong bão tố cuộc đời.
Duyên phận theo gió bay rồi cũng có lúc tương phùng….
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi