Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Có một số chuyện xảy ra rất nhanh, giống như là đập xe. Khóa chống trộm là đồ sắt thép thô cứng, đập vỡ kính xe là việc hết sức đơn giản.
Râm…rầm một tiếng động lớn phát ra, Lý Trọng Phong đứng ở cửa nhà khách bưng kín mặt, bất ngờ không chịu được.
Xa xa xe cứu thương đang kêu inh ỏi, dường như đang chạy lại phía này, một chiếc Audi cũng đang tới cửa nhà khách.
Lý Trọng Phong nhận ra là xe của La Sắc Sắc, vội phất tay để cảnh sát mở cửa,
- Để xe vào đi.
Cùng lúc đó trên tầng chính của nhà khách, không ít người nghe tiếng động đều mở cửa ra xem.
Đường Thiên Tắc vavừa nghe tiếng động đã biết tại sao, mặt biến sắc đập bàn đứng lên, rờiTrời ơi! Thằng nhóc của nợ này, ông ta mặt mày tức giận không thèm cả khoác áo khoác bước vội xuống dưới tầng.
Lý Trọng Phong bắt đầu chạy vào bãi đ đỗ xe, ngẩng đầu nhìn các tầng không ít phòng đang mở cửa sổ, anh ta vừa đi vừa chỉ những người đang nhìn.
- Nhìn cái gì thế, , hừ, tôi nói các người ấy, mau đóng cửa lại cho tôi..
Lúc này thấy thư ký của Bí thư Đường bừng bừng uy lực, mọi người biết việc này liên quan đến Bí thư Đường, không thể nhìn được.
Không biết điều này thì chỉ là đồ con lợn, bởi vì những người mở cửa không phải là những nhân vật tầm thường, có người làm quan. ththử nghĩ xem thư ký Lý dám dùng giọng điệu như vậy, có thế thấy điều gì? Thư ký Lý thì không tính nhưng còn Bí thư Đường thì sao?.
Đóng thì đóng vậy, cạch, cạch, cạch Nhanh chóng tiếng đóng cửa sổ liên tiếp vang lên, nhưng phía trong cửa sổ thì mọi người đều đang nhìn xuống phía dưới.
Chiếc Audi của La Sắc Sắc vừa vọt vào bãi đỗ xe, Đường Sinh đã vung khóa chống trộm đập tan tất cả cửa kính xe của chiếc xe của Bí thư Đường, nhưng thân xe vẫn chưa động bị động đến Như thế này là không giữ thể diện cho Bí thư Đường rồi, Sau đó Đường Sinh trả lại khóa chống trộm cho Lão Trương đang đứng đờ người ở bên cạnh.
- Cảm ơn chú, chú Trương.
Ngoài Đường Sinh ra, e rằng không ai khác có thể bình tĩnh như vậy được.
Lão Trương khóc không ra nước mắt, nhận lại khóa chống trộm cũng là lúc chiếc Audi và Đường Thiên Tắc đang đi đến.
Liễu Vân Huệ ở trên xe đã nhìn thấy máu trên đường, mắt đẫm nước “đứa con ngốc của tôi, sao lại thế này, con đáng như vậy sao?”
Xe dừng lại, Liễu Vân Huệ, La Sắc Sắc, Đường Cẩn đều nhanh chóng xuống xe. Từ cửa chính vào bãi đỗ xe khoảng ba mươi mét có vệt máu, các cô nhìn thấy đều hết hồn, quần Đường Sinh thấm đầy máu, mấy người Liễu Vân Huệ đều giống như bị dao cắt trong lòng.
- Con ngốc ạ…
Liễu Vân Huệ bước đến cạnh con trai, đỡ lấy khuôn mặt đang tái nhợt của con, đau lòng nói.
La Sắc Sắc và Đường Cẩn cũng chạy đến bên phải dìu hắn, Đường Sinh cười cười nói:
- Mẹ, con không sao, ba con đang đến đây.
Nhìn theo ánh mắt Đường Sinh, tất cả mọi người đều nhìn thấy Bí thư Đường mặc áo smi sơmi trắng đang sải bước tới.
Đường Thiên Tắc sắc mặt hết sức khó nhìn, lại nhìn thấy vệt máu trên đường sắc mặt lại càng khó coi hơn nữa, ông ta cũng cảm thấy run trong lòng.
Tình cha con máu mủ ruột già, đây là máu con mình, mặc dù là Bí thư Đường Thiên Tắc, thì lúc này cũng không chịu được.
Thấy mặt con tái nhợt không không còn giọt máu nào, Bí thư Đường đi cũng không vững nữa, ánh mắt đầy kinh hãi, thấy bên phải quần con thấm đầy máu lại càng lo sợ hơn, ánh mắt dại đi. “ Sao con ngốc vậy chứ, con tức giận ba con cái gì, Ta là ba con cơ mà” Trong lòng Bí thư Đường bao nhiêu tình cảm vỡ òa, vừa tức giận lại vừa đau đớn
Xe cứu thương lúc này cũng vào đến nơi, Lý Trọng Phong vẫy tay để lái xe đi vào bên này, lúc này,cảnh tượng diễn ra tại nhà khách rất vui.
Cuối cùng còn một khoảng cách nữa là đến gần con trai, Bí thư Đường bước đi không nổi, ông nhìn con chằm chằm.
- Ba, tấm dán kính che nắng của ba kém quá Xe của ba con đã đpđập vỡ hết kính rồi, mọi người nói xem, công ty trang trí nội thất xe cũng ghê nhỉ, ngay cả đồ rẻ tiền cũng dám dán vào xe của Bí thư à?Đến chịu các nhị đại gia này, đúng là bó tay
Liễu Vân Huệ nước vẫn đầy mắt nhìn con trai, dở khóc dở cười, đứa con yêu quý này, muốn lấy những lời này làm cái cớ.
Bí thư Đường cắn răng, cảm giác tiến thoái lưỡng nan, lúc tức giận muốn đánh cho nó một cái, nhưng lúc này ngay cả đến gần con trai thì cũng không đủ dũng khí nữa, tay cũng run rẩy, nghe con trai nói những lời này, Đường Thiên Tắc mỉm cười.
Đường Thiên Tắc rơi nước mắt, đôi môi run rẩy, chầm chậm gật đầu, bụng nghĩ:
- Đường Sinh, con không hổ là con của ba.
Xe cứu thương đã dừng lại gần, mấy bác sĩ bước đến, Lý Trọng Phong cùng La Sắc Sắc giúp đưa Đường Sinh lên cáng.
Cả Đường Cẩn và Lý Trọng Phong đều cùng nhau lên xe cứu thương, Trưởng phòng Liễu mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đẹp đưa mắt nhìn chồng.
- Nhìn gì nữa, mau lên xe đến bệnh viện
Đường Thiên Tắc tức giận nói, sau đó nhanh chóng chui vào chiếc Audi của La Sắc Sắc.
Trời, Liễu Vân Huệ liền nhỏ giọng lầu bầu:
- Anh lòng dạ sắt đá, anh đừng đi nữa
Lau nước mắt, cô cũng bước vào xe, La Sắc Sắc cho xe chạy. Mọi người đứng sau cửa sổ trên tầng xem một hồi không hiểu gì cả, thật sự không hiểu.
Tại bệnh viện, Đường Sinh được đưa vào phòng bệnh, “buổi sáng tôi mới xuất viện chiều sao lại vào được”
La Sắc Sắc và Đường Cẩn đứng ở cạnh giường hắn, Đường Cẩn mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc, La Sắc Sắc cũng thế.
Bên ngoài phòng bệnh, Đường Thiên Tắc và vợ yêu Trưởng phòng Liễu đứng ở hành lang, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bác sĩ nói con trai họ không có vấn đề gì lớn, cái chính là mất máu hơi nhiều,truyền chút máu là được, nằm viện hai ngày là không việc gì, bọn họ mới yên tâm.
- Anh thấy đấy, Đường Cẩn là cô gái tốt
Liễu Vân Huệ nhẹ nhàng nói.
Đường Thiên Thì nhíu mày,
- Bà xã à, bọn nó mới học trung học thôi, mới mười bảy tuổi, em có nhầm không?
Lục Vân Huệ không cho đó là đúng,
- Cái này gọi là hổ phụ sinh hổ tử đây, năm anh mười bảy tuổi cũng đã dụ dỗ em rồi còn gì.
- Anh.
Đường Thiên Tắc đến cổ cũng đỏ, vỗ đùi thở dài:
- Bà xã, nhưng mỗi thời một khác, đúng không?
- Bây giờ tiến bộ hơn, con trai chúng ta đang đuổi kịp thời đại, cho nên học trung học đã bắt đầu có bạn gái
Đường Thiên Tắc khinh khỉnh,
- Trưởng phòng Liễu, đây là sai lầm của chúng ta trong việc giáo dục con, đúng không? Em lại quá chiều nó?
Liễu Vân Huệ thản nhiên cười, giơ tay chỉnh lại cổ áo chồng, ánh mắt dịu dàng
- Bí thư Đường, chúng ta đối xử với con có khác nhau, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Em vẫn yêu anh say đắm như trước kia, anh muốn là “người cha xấu” trong mắt con cũng không sao, nhưng anh không thể ngăn em trở thành “người mẹ tốt” trong mắt con được.
Đường Thiên Tắc không biết nói gì nữa, đưa tay nắm vai vợ:
- Ôi, bà xã của anh, con trai em…ôi…
- Ông xã, anh không nên có thành kiến với con trai, Sắc Sắc và em có nói chuyện, em cho rằng con mình có tiến bộ, đang trong quá trình trưởng thành, chúng ta làm cha mẹ, phải thông cảm cho nó. Đương nhiên, anh có thể tiếp túc nghiêm khắc, còn em, tiếp tục yêu quý nó.
- Bà xã, thật ra, ý của anh là, yêu chiều có thể, nhưng phải có mức độ, được không? Không thể khác người được.
Em khác người sao? Em cũng sẽ có lúc trừng phạt nó, nhưng con trai mình có gen tốt.
- Em nói anh sao?
Đường Sinh giống Đường Thiên Tắc như đúc.
Làn mi thanh tú của Liễu Vân Huệ chớp chớp
- Em nào dám! Anh là Bí thư lớn, em là Trưởng phòng nhỏ, nhưng anh không phải là chủ gia đình sao?
Nói đến việc tranh cãi thì không lần nào Đường Thiên Thì thắng được bà xã. Con trai giống mẹ nên miệng lưỡi cũng rất ghê gớm.
Bí thư Đường nhún vai nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, nhưng còn cô gái kia, anh nhắc lại lập trường của anh….
- Dừng lại, phải dừng lại
Trưởng phòng Liễuquả quyết
- Lập trường của anh ba năm sau hãy “nhắc lại”, giờ thì không cần..
Đường Thiên Tắc trừng mắt
- Bà xã, vấn đề này rất nghiêm túc, em nghĩ xem , nếu con trai em làm cô ấy mang thai thì em tính sao?
-Thế sao? Việc này để em xử lý, anh là Bí thư, anh phải lo việc lớn, những việc vặt giao cho em..
Liễu Vân Huệ nói qua loa đã biến vấn đề rất nghiêm túc mà Đường Thiên Tắc nói thành việc vặt. Liễu Vân Huệ cũng rất kiên quyết.
- Đường Thiên Tắc thán phục,
- Bà xã, anh nói một câu cuối cùng, Đường Sinh có người mẹ như em thật là quá hạnh phúc.
- Ông xã quá khen rồi, em là mẹ nó, em yêu nó, anh ghen sao?
Liễu Vân Huệ cười tươi như hoa với chồng,. Đường Thiên Tắc cười khổ thừa nhận, vừa tranh luận mình đã thua thảm hại, thế thì tranh luận tiếp còn có ý nghĩa gì.
- Tốt lắm, tối nay đến nhà khách đi, anh cho em đón gió tẩy trần
Trước khi đi Bí thư Đường còn đưa ra “yêu cầu”.
- A… Em lâu rồi không gặp con, tối em ngủ với nó không được sao?
Liễu Vân Huệ giả bộ rất nghiêm túc
- Cái này không được tốt lắm
Đường Thiên Tắc lắc đầu,
- Thanh niên mười bảy tuổi không được ngủ cùng mẹ. Em không đến, anh cho em nghỉ hưu nhé!
Nói xong những lời này Đường Thiên Tắc cười đắc ý, sau đó xoay người sải bước đi, lúc này ông ta mới có dịp thể hiện sức mạnh của chồng.
Liễu Vân Huệ che miệng cười, nói nhỏ
- Thật là..
Nhìn bóng dáng chồng bước đi, trong mắt chứa chan tình yêu thương, mỗi lần tranh luận tưởng là mình đều thắng nhưng thực ra là do ông ấy đang biểu lộ tình yêu thương khoan dung với mình, đó là sự tín nhiệm kín đáo.
Liễu Vân Huệ đi vào phòng ngồi cạnh giường con, đưa tay sờ trán con
- Con trai, con ngủ đi, sắc mặt con không tốt lắm.
- Con không ngủ được, hôm nay con gặp mẹ yêu quý, con mừng quá không ngủ được. Mẹ, con muốn gối đầu lên đùi mẹ.
Liễu Vân Huệ gật đầu, nâng đầu con lên đùi mình
- Lần sau còn làm bừa là mẹ không tha cho con đâu nhé.
Đường Sinh cười
- Trên thế giới này vẫn còn người mà con sợ và kính trọng, đólà mẹ vĩ đại của con.
- , con nói thì ngọt lắm, con có biết mẹ không nỡ đánh con không? Lần sau nhé, mẹ sẽ bảo Sắc Sắc thay mẹ đánh con.
La Sắc Sắc vội xua tay
- Trưởng phòng, Cháu, cháu không làm được, căn bản là không làm được,
Việc này thì tuyệt đối không giúp được.
Liễu Vân Huệ cười, quay lại nhìn Đường Cẩn
- Tiểu Cẩn, nếu không thì cháu nhé,
Cô đùa Đường Cẩn.
-Ôi, cháu…cháu cháu càng không làm được
Đường Cẩn mặt đỏ bừng ấp úng
- Đùa thôi chứ, làm sao cháu dám đánh anh ấy, không chừng sẽ bị anh ấy sẽ trả thù “tàn bạo” ngy ngay, Đường Cẩn thật sựrun lên.
Liễu Vân Huệ cười, lần này đến Giang Lăng thu hoạch lớn ngoài dự kiến của mình, sự thay đổi của con trai cũngrất tuyệt..
Trong lúc ba người phụ nữ nhỏ giọng cười đùa, Đường Sinh đã đi vào giấc mộng, bên tai vẫn còn vẳng tiếng cười đùa của họ.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi