Chương 112: Lại chuyển nhà

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Buổi chiều Liễu Vân Huệ nhanh chóng trở về Nam Phong, Bí thư Đường bận tiếp khách không đi tiễn được, chỉ có Đường Sinh, cùng Đường Cẩn và La Sắc Sắc, Ninh Hân và tài xế xe Infiniti đi tiễn.

Từ buổi trưa khi tiệc sinh nhật của Đường Cẩn bắt đầu đến lúc tiễn Liễu Vân Huệ mấy người này dường như đều ở cùng nhau.

Đường Sinh hát bài hát có ngụ ý sâu sắc như để bày tỏ tình yêu của hắn với Đường Cẩn, cũng là nói với mẹ mình hắn quyết tâm yêu Đường Cẩn say đắm. Lời bài hát đầy xúc động, lúc đang yêu thì nhiều người quyết tâm, nhưng tương lai thì lại hối hận

Buổi chiều, Chu Tiểu Thường nghe mấy bạn học cùng bàn tán:

- Đường Sinh hát hay thật, không để ý đến cả sống chết.

- Mọi người biết cái gì? Đây là Đường Sinh đã thông minh tính trước, ngu xuẩn thì mới để mất bò mới lo làm chuồng.

Vốn không quen nhìn mấy người Viên Phi Dương cao ngạo, cho nên Tiểu Chu không khách khí gì phản bác lại.

- Bạn Sinh là cái gì? Gia Cát Lượng tái thế? Võ hậu tái sinh? Cũng thường thôi, nhưng nhìn cách theo đuổi hoa hậu giảng đường này, khí phách này, các bạn ai làm được? Mình sợ các bạn hát một bài không nổi. Trước mặt bạn ấy, mình chỉ sợ các bạn chỉ là trẻ con hoặc là bùn rác thôi...

- Trư rắm thối, cậu là đồ mặt dày, mình thừa nhận mình không hát hay như Đường Sinh, nhưng bạn nói thế là sao?

- Trời, Chu Vĩnh Húc, bạn đừng nóng tính như vậy, chúng mình có thể chơi với bùn, cậu ta thì không thể.

Viên Phi Dương rất thân thiết với Chu Vĩnh Húc. Thấy cậu ta bị Chu Tiểu Thường nói xấu, liền chen vào trợ giúp, cậu ta không sợ Chu Tiểu Thường.

Chu Tiểu Thường cũng không sợ cậu ta, bố cậu là Bí thư huyện, cũng không thể quản lý bố mình, mình sợ cậu cái gì.

- Viên kính cận, bạn nói ít đi, tôi hiểu rất rõ về cậu, anh trai cậu và cậu không cùng mẹ.

Vì câu nói này mà hai người suýt nữa lao vào nhau, các bạn phải chạy lại can.

Sau khi Đường Sinh hát xong, Đường Cẩn bảo cô giáo Mai và Tiểu Vĩ tiếp đón mọi người đi hát Karaoke, nghe nói buổi tối còn định mời bọn họ ăn cơm. Ngay từ đầu La Sắc Sắc đã sắp xếp vậy, sau tiệc trưa hát Karaoke, rồi ăn tối, rồi lại tiếp tục hát.

Nhưng kế hoạch phải thay đổi vì Đường Sinh bị thương nên Đường Cẩn không thể vui vẻ được, cô muốn yên tĩnh cùng hắn.

Về tiệc tối, Đường Sinh quả quyết không đi, quay về phòng phía nam của hắn nằm úp.

Chớp mắt đã đến lễ quốc khánh, vết thương của Đường Sinh đã đỡ rồi, cơ bản không có gì đáng ngại nữa, đi lại hoàn toàn bình thường.

Nhân dịp nghỉ lễ quốc khánh, Đường Sinh động viên gia đình Đường Cẩn chuyển nhà, Lý Quế Trân và Đường Vọng Bình cũng đồng ý.

Ngay từ đầu đã không chuẩn bị để ở Giang Lăng lâu dài nên phòng thuê cũng đơn giản, nhà Đường Sinh ở tỉnh Nam Phong mới là quan trọng, ở Giang Lăng đơn giản chỉ là ở tạm hai năm, phòng cũng đơn giản, đều dựa theo sự sắp xếp của La Sắc Sắc, chẳng hạn như máy tính, Đường Sinh yêu cầu là có.

Hai phòng mới thuê rất gần Giang Cao, đến trường cũng tiện, chỉ mất vài ba phút đi bộ.

Đường Sinh không có gì phải đem theo, chỉ có một va li hành lý nhỏ, vài đồ dùng cá nhân, từ lúc đến Giang Lăng đến giờ hắn cũng chưa mua sắm quần áo lần nào. Thấy mùa thu sắp qua, đông sắp đến, nên mua quần áo mùa đông thay cho bộ quần áo mùa hè, quần mới là do La Sắc Sắc mua cho hắn, cô biết cậu ấm con quan này thích loại quần mông rộng thùng thình này, nên đã mua hộ hắn.

Nhà Đường Cẩn thì nhiều đồ đạc, đa số là đồ câu của cha cô, thật sự là vô dụng, nhưng vứt đi thì tiếc, Đường Sinh khuyên, cho dù sau này mang về nhà mới thì đồ câu đó cũng không còn nguyên bộ, nên bán đi, dù vậy quần áo và đồ dùng cũng đầy một xe, em trai Lý Quế Trân cũng đến dọn giúp một tay.

Lý Quế Tường khó có được cơ hội cảm ơn chị, cơ hội này không thể bỏ qua, tìm một chiếc xe và sáu bảy công nhân đem đến là chuyện nhỏ. Đến ngày 5 tháng 10, nhà Đường Cẩn coi như đã dọn xong toàn bộ đến phòng thuê mới, có năm phòng, đủ cho cả nhà họ và ông bà nội ở. Trên thực tế, Đường Cẩn lấy cớ ở cùng với La Sắc Sắc, liền sang bên chỗ Đường Sinh.

Việc ở chung cứ như vậy lặng lẽ diễn ra, nhưng khổ nỗi, lúc đầu Đường Sinh nói với Tiểu Vĩ là sẽ ở cùng nhau.

Khu Giang Giáo rất nhiều tòa nhà, một thiếu nữ phía trước, một cậu bé tuấn tú vội vàng chạy theo phía sau.

- Chị à, em và anh Sinh đã bảo ở cùng nhau từ trước, mà sao giờ lại không bảo em sang?

- Gọi em sang để mỗi ngày đều lên mạng à? Hơn nữa ở bên đó bộ em không được nối mạng rồi sao?

- Không phải đâu, em chỉ muốn ngủ cùng anh Sinh thôi, anh ấy biết nhiều lắm, cái gì em không biết có thể hỏi anh ấy.

Đường Cẩn quay đầu trừng mắt nhìn hắn,

- Bớt cằn nhằn lém lỉnh đi, không muốn bị chị phạt thì đừng có nhắc tới chuyện này nữa.

Cô không thể để em trai sang đây được, để cậu làm gián điệp theo dõi tôi và Đường Sinh à? Dù cậu không nói gì, nhưng nhỡ có việc gì mà cậu nhìn thấy thì không ổn rồi. Hiện nay Đường Cẩn và Đường Sinh xác định đã có quan hệ.

Trong bữa tiệc sinh nhật Đường Sinh đã dùng bài hát kia thổ lộ, đã chứng minh mọi vấn đề, quan trọng là mẹ hắn cũng không phản đối.

Điểm này La Sắc Sắc có thể nhìn thấy, cho nên Đường Cẩn không còn lo lắng nhiều như trước.

Hai nhà đối diện cửa nhau, mọi việc rất tiện, nhất là việc ăn cơm, hoàn toàn có thể giải quyết, đến nhà Đường Cẩn ăn cơm, ăn xong lại sang bên này nghỉ ngơi.

Hai ngày nay, Đường Sinh làm việc thoải mái, gặp gỡ Đường Dục một chút, vì Ủy ban nhân dân huyện chưa ra quyết định cuối cùng về nhà máy Ổ Trục kia, việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường cũng vậy. Tuy nhiên bây giờ bắt đầu vào mùa đông rồi, nếu muốn tiến hành phá bỏ cũng phải đợi đến tháng ba sang năm mới khởi công được, trong hai tháng tới không có vấn đề gì lớn. Việc phá bỏ cũng nhanh, mười ngày đến nửa tháng là có thể xong hoàn toàn.

- Anh Sinh, anh nói với chị em, để hai anh em mình ngủ cùng nhau đi, em thích ngủ với anh.

Thừa lúc chị gái về nhà giúp mẹ nấu cơm, Tiểu Vĩ sang bên chỗ Đường Sinh, lúc đó Đường Sinh đang nằm ở ghế xem tivi, đã lâu không xem ti vi, mọi chương trình đều thấy hay, ở nhà nên hắn mặc bộ đồ ngủ…

Vết thương trên mông cơ bản đã tốt rồi, tuy đang mọc da non, ngồi lâu cũng không thoải mái, nên hắn liền nằm úp xuống.

Nói đến chuyện ngủ với Tiểu Vĩ, Đường Sinh cũng lúng túng, trong lòng nghĩ, đây là em vợ tương lại, ngủ cùng nhau thế nào được? Anh và chị cậu ngủ cùng nhau mới đúng, cậu nói vớ vẩn cài gì thế? Ngoài miệng cười nói:

- Việc này, phải hỏi chị cậu…

Đường Sinh không phải không thể đồng ý, trong lòng hắn cũng có tính toán, gọi cậu sang đây, anh không thể làm được việc gì cả. Bên này có hai cô gái xinh đẹp, La Sắc Sắc và Đường Cẩn, buổi tối đều mặc áo ngủ mỏng manh, anh không thể không trêu chọc, có cậu ở bên cạnh, thì nói năng gì cũng không thuận tiện, Tiểu Vĩ à, tha thứ cho anh Sinh nhé, không phải anh ích kỷ, mà là cậu không thể gây trở ngại cho chúng ta…

Cho nên Đường Sinh tránh nặng tìm nhẹ, đem chuyện này giao cho Đường Cẩn, ra vẻ “Anh không quyết được”.

Tiểu Vĩ rất buồn, trừng mắt:

- A…Anh Sinh, anh là thần tượng của em, anh sao có thể sợ con gái chứ.

Lúc cậu ta vừa nói lời này thì Đường Cẩn bước vào, bởi vì cô đi nhẹ nhàng nên không ai biết, nhưng Đường Sinh đã nhận thấy, trên mặt hiện lên nụ cười giả tạo, tiếp tục đùa với Tiểu Vĩ:

- Ai… Tiểu Vĩ, cậu nói với anh, cậu không sợ chị gái à?

- Em sợ chị ấy sao? Chẳng qua chị ấy là chị thôi, đó là em tôn trọng chị ấy, em sợ chị ấy em còn à đàn ông sao?

Đường Sinh há to miệng ra, dáng điệu như thể “xin nghiêng mình”, Đường Cẩn bước tới đá cho em trai một cái vào mông, Tiểu Vĩ kêu to:

- A…

Quay đầu lại thấy chị mình, vẻ mặt hoành tráng ban nãy liền biến mất:

- Anh Sinh, anh trêu em phải không?

- Đâu. Anh chỉ đùa em thôi, em là đứa trẻ không thành thật, không ngờ là người khoác lác, nói cho anh nghe, em có sợ chị không?

- Em… chị, không liên quan đến em, là anh Sinh lừa em, em, em, em sợ chị rồi.

Đường Cẩn không nói gì nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn, Tiểu Vĩ đứng lên chạy mất, chỉ ngốc mới ở lại.

- Ai… Cô gái xinh đẹp, ngay cả trước mặt em trai cũng thể hiện bạo lực, bình thường không thể biết được….

- Người ta chỉ giả vờ hung dữ thôi, Tiểu Vĩ thật sự thích quậy phá, không nghiêm mặt với hắn không được, đúng rồi, ta nói vào việc chính đi…

Đường Cẩn ngồi xuống sô fa, cô vẫn chưa thay quần áo ở nhà, vẫn mặc chiếc quần bò bó chặt lấy đôi chân thon nhìn đã mắt.

Nói nhỏ với Đường Sinh vài câu, cô vội vàng tránh đi, Đường Sinh còn đang suy nghĩ, Lý Quế Trân bước vào.

- Cậu Sinh, cậu đâu rồi, cô tìm cậu có chút chuyện, cậu có thể giúp cô một chút không?

Lý Quế Trân bước vào nhìn quanh, không thấy Đường Cẩn, cô bé này đâu rồi, đi học phải không? Nghĩ thầm vậy rồi ngồi xuống.

Đường Sinh đang nằm úp không tiện, liền xoay mình lại, nghiêng một bên:

- Cô bảo sao ạ?

Thật ra hắn biết bà sẽ nói gì, Đường Cẩn đã nói về chuyện này, đó là về Lý Quế Tường, cậu của Đường Cẩn.

- Cậu Sinh, em của tôi, Lý Quế Tường, cũng là cậu của Đường Cẩn, muốn tham gia vào việc giải phóng mặt bằng của ngõ Lão Đường.

- Ồ, việc này ạ, dì Lý, cháu nói thật với dì, hôm trước cháu và bác Dục có nói qua về vấn đề này, công trình giải phóng mặt bằng lần này phải tiến hành đấu thầu, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất quan tâm, bác Dục chỉ sợ công nhân kém chất lượng, cho nên….

- Như vậy… Cậu Sinh, việc này để nói sau đi, cơm đã được rồi, cháu sang đây ăn cơm đi.

Lý Quế Trân nghe nói thế biết Đường Sinh có ý thoái thác. Lúc nãy, ở bên nhà, em trai và mình đã nhắc đến việc này.

Vừa nói được một chút, xem ra sắc mặt của Đường Cẩn không tốt lắm, đi ra trước một bước, chắc chắn nó đã nói với Đường Sinh việc này, được lắm, thật là nuôi ong tay áo.

Cô liền bước ra, gặp La Sắc Sắc cũng vừa vào cửa, liền thì thầm với cô ta vài câu, cũng là nói chuyện này.

Các cô thân thiết, La Sắc Sắc cũng vì cô là mẹ của Đường Cẩn nên đối với cô cũng thế.

- Dì Lý, việc này tám phần là do Đường Cẩn giở trò rồi.

La Sắc Sắc nói nhỏ.

Lý Quế Trân nghĩ lại cũng đúng, gật gật đầu, bước vào phòng suy nghĩ, con bé chết tiệt này, lúc về mẹ sẽ tính sổ với con.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi