Chương 193: Hết mọi nghi ngờ

Tới tiểu viện của Ngọc Nhi, giống mọi khi cùng nàng chạy quanh sân trước, Ngọc Nhi thấy sắc mặt y rất kém, nên không nói gì cả, được chừng sáu bảy vòng thì ngoài có tiếng nha hoàn báo:

- Nhị gia, Ngọc di nương, Thiên thiếu gia tới rồi?

Ngọc Nhi dừng bước nhìn Đường Kính chi thắc mắc.

- Xem đầu óc của ta kìa, không ngờ lại quên béng mất chuyện này.

Vì tâm tình không vui, Đường Kính Chi quên chuyện nhờ Ngọc Nhi dạy võ cho Đường Thiên, vỗ đầu nói vọng ra ngoài:

- Vào đi.

- Vâng!

Nha hoàn bên ngoài đáp lời, tiếp đo mở cửa ra đi vào, có điều trừ Đường Thiên và nha hoàn, không ngờ còn có Chu Quế Phương.

Chẳng nói cũng biết Chu Quế Phương không yên tâm cho nhi tử tới đây tập võ một mình.

Nếu đổi lại là trước kia, Đường Kính Chi nhất định sẽ bảo Chu Quế Phương về, mẹ hiền làm hư con, có nàng đứng bên cạnh, Ngọc Nhi làm sao mà dạy bảo Thiên Nhi được, nhưng nhớ chuyện tối qua Lâm Úc Hương nói, thấy mẹ con nàng thật tội nghiệp, cho nên mở miệng ra rồi chỉ thở dài, cuối cùng không nói gì cả.

- Nhị gia chuyện này là sao?

Ngọc Nhi nhíu mày lạnh lùng hỏi, nàng thích yên tĩnh, không quen bao nhiêu người xông vào địa bàn của mình như thế, nhất là nàng lại chẳng biết gì.

Đường Kính Chi cũng hiểu tính tình tự do cô độc của nàng, không muốn ràng buộc lằng nhằng, cho nên cũng không nắm chắc thuyết phục được Ngọc Nhi dạy Đường Thiên, phẩy tay bảo nha hoàn lui ra ngoài trước, thầm tính xem có cách gì để Ngọc Nhi chấp nhận thu Đường Thiên làm đồ đệ.

Đường Thiên chạy vào tiểu viện, vui sướng reo lên hai chữ Nhị thúc, rồi ôm lấy Đường Kính Chi làm nũng, dáng vẻ đáng yêu đó làm người ta chỉ muốn bế nó lên thơm một cái.

- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.

Vì hôm qua Đường Kính Chi không cho nàng đưa con tới, cho nên Chu Quế Phương nắm chặt tay, tỏ ra rất câu nệ.

- Đứng dậy đi.

Đường Kính Chi định xòe bài ngay nên quay sang phía Ngọc Nhi.

Thấy Đường Kính Chi không bảo mình đi, Chu Quế Phương thầm thở phào, nàng lo nhi tử của mình không chịu được khổ.

- Ngọc Nhi, hôm nay ta bảo Thiên Nhi tới là muốn trao đổi với nàng, xem nàng có thể nhận nó làm đồ đệ, dạy nó võ nghệ không.

Ngọc Nhi muốn từ chối, võ nghệ của nàng không thể tủy tiện truyền ra ngoài được.

Chỉ nhìn ánh mắt của Ngọc Nhi là Đường Kính Chi biết nàng đang khó chịu, trước khi nàng lên tiếng từ chối, vội nói:

- Ngọc Nhi, nàng cũng biết đấy, hiên Quế Phương đã chuyển vào trong tiểu viện của ta rồi, không bao lâu nữa sẽ kết hôn, lúc đó Thiên Nhi là con ta, cũng là con nàng.

Thực phải nói ngược lại mới đúng, tiểu thiếp lấy về chỉ đề sinh con, có luật mà tới giờ gần như chẳng còn ai bận tâm nữa đó là nam nhân ngoài 40 không có nhi tử mới được nạp thiếp, con tiểu thiếp sinh ra là con của chính thê, nhiều khi chính thê không có con thường lấy con tiểu thiếp nuôi coi như con đẻ của mình, tiểu thiếp không có quyền lợi gì.

Trong trường hợp này Ngọc Nhi còn phải gọi Đường Thiên là Thiên thiếu gia chứ không được gọi là Thiên Nhi, còn Đường Thiên gặp Ngọc Nhi không phải hành lễ.

Cho nên Đường Kính Chi nói câu này là đề cao thân phận của Ngọc Nhi rất nhiều, Chu Quế Phương tính tình hiền hòa thân thiện cũng không nói gì, hiện nàng còn đang nghĩ cách tiếp xúc với mấy thê thiếp của Đường Kính Chi, nên cũng vui vẻ lập giao tình với Ngọc Nhi.

Trong mắt thoáng qua chút ngạc nhiên, Ngọc Nhi không sinh ra trong hào môn, nhưng nàng đi nhiều biết rộng nên hiểu rõ điều này, nuốt lời định nói vào, bảo Đường Kính Chi thả Đường Thiên xuống trước, đi tới nắn bóp tay chân nó một lượt, lúc sau lắc đầu:

- Cốt cách của nó quá bình thường, cho dù khổ luyện từ bây giờ thì tương lai cũng chẳng có thành tựu gì lớn.

Nghe thế Chu Quế Phương chẳng giận mà còn mừng, nàng còn đang nghĩ cách cho con khỏi học võ, chỉ đọc sách, lấy công danh mới có tiền đồ.

Đường Kính Chi thì than đáng tiếc, có một vị sư phụ tốt như vậy mà bị lãng phí:

- Không sao, Thiên Nhi học được bao nhiêu thì được bấy nhiêu, dù sao tương lai nó phải đọc sách thi lấy công danh, ta muốn Thiên Nhi học võ là vì có sức khỏe tốt, thi cử đúng là chuyện dày vò đầy đọa người ta, hơn nữa sau này Thiên Nhi cũng phải ra ngoại tỉnh rồi lên kinh thi, ra ngoài có võ nghệ vẫn an toàn hơn.

Ngọc Nhi hiểu ý y, nói:

- Thiếp dạy nó võ công, nhưng không thu nó làm đồ đệ đâu.

Chu Quế Phương vẫn đứng ngây ra, không ngờ tính toán của Đường Kính Chi lại tính toán như vậy, còn muốn bồi dưỡng nhi tử của nàng thành người văn võ toàn tài.

Vậy là mình lại hiểu lầm y rồi, nam nhân này thực sự coi nhi tử của nàng thành thân sinh nhi tử của y.

Nhìn Đường Kính Chi, nàng bỗng thấy bóng dáng hơi mảnh khảnh ấy cao hơn nàng nghĩ, đột nhiên nhớ lại lời Đường lão thái quân nói, lấy được y là mình hưởng lợi rồi, Chu Quế Phương thấy tim đập bồi hồi, sau này sẽ không nghi ngờ lòng dạ của y nữa.

- Được, không thành vấn đề.

Đường Kính Chi cười, không có ý kiến gì, chỉ cần nàng dạy là được, xưng hô ra sao cũng không quan trọng, kéo Đường Thiên tới, bảo:

- Đây là Ngọc di nương, mau gọi di nương đi.

- Thiên Nhi thỉnh an di nương.

Đường Thiên ngoan ngoãn khom người thi lễ:

Ngọc Nhi dùng mũi "ừm" một tiếng, nói:

- Mặc dù tập võ càng sớm càng tốt, nhưng Thiên Nhi chưa tới năm tuổi, xương cốt quá mềm, không thể chịu được khổ cực, nếu không sẽ để lại mầm bệnh sau này, trước sáu tuổi thiếp chỉ đào tạo cho nó cơ sở luyện công thôi, không dạy nó võ công.

- Được, nàng là sư phụ, nàng nói sao thì là như vậy.

Đường Kính Chi nói xong, Ngọc Nhi bảo cả hai chạy bộ theo nàng, Đường Thiên còn nhỏ, trước kia lại được chiều chuộng quen, cho nên chẳng chạy được bao lâu mặt đã đỏ bừng, há mồm thở hồng hộc.

- Thiên Nhi, chạy theo Nhị thúc nào, không được dừng lại.

- Cháu làm được mà, đuổi theo ta đi.

Mỗi khi vượt qua Đường Thiên một vòng Đường Kính Chi lại cổ vũ nó, tính cách của Đường Thiên khá là kiên cường, cứ như thế nó chạy quanh vườn tới tám vòng, tới khi không nhấc chân lên được nữa ngã sấp mặt xuống.

Thấy con thở cả bằng mũi lẫn mồm, mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, Chu Quế Phương thấy tim nhói đau từng cơn, hận không thể đem toàn bộ khổ cực của nhi tử chuyển lên người mình, lúc này thấy nhi tử ngã, nàng vội chạy tới đỡ.

Có điều đã có người đi trước một bước, bế Đường Thiên vào trong lòng.

Đó chính là Ngọc Nhi, Ngọc Nhi thấy Đường Thiên còn nhỏ đã cứng cỏi như thế trong lòng rất tán thưởng, nói không chừng cần cù bù khả năng, đứa bé này trên con đường võ học cũng có thành tựu không tệ.

Bế Đường Thiên lên, Ngọc Nhi đi tới giữa sân, đặt nó xuống đất, gạt chân nó, ấn xuống, vì còn nhỏ xương mềm, đàn hồi tốt, lại chạy hồi lâu làm nóng người, Ngọc Nhi chẳng cần ấn mạnh lắm đã khiến Đường Thiên xoạc thẳng chân ra.

Dù hai đùi thấy không dễ chịu lắm, Đường Thiên cũng không khóc.

Lúc này Đường Kính Chi và Chu Quế Phương cũng đi nhanh tới gần.

Ấn Đường Thiên xuống rồi, Ngọc Nhi đỡ lấy nó, đưa chân dẫm nhẹ lên đùi sau của Đường Thiên, được một lúc, bế nó lên, đổi chân trước sau, tiếp tục lặp lại động tác đó.

- Thiên Nhi, con có đau không?

Cuối cùng không nhịn được, Chu Quế Phương khẩn trương hỏi:

Nếu nói không đau chút nào thì đó là chuyện không thể, có điều Nhị thúc từng nói với nó, nam tử không được tùy tiện rơi lệ, cho nên Đường Thiên không khóc, nó mím môi thật chặt, lắc đầu.

Đường Kính Chi mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.

Mắt Đường Thiên cong vui như vầng trăng, cười toét miệng.

Ngọc Nhi giúp Đường Thiên làm độc tác co dãn người một lúc rồi cho nó đứng dậy:

- Tiếp theo ngươi muốn chơi trò gì ta cũng không quản, nhưng nhó một điều, không được nằm nghỉ ngơi, nếu không đừng bao giờ tới đây nữa.