Chương 192: Hiểu được nguyên nhân

Vào gian trong, như mọi ngày Đường Kính Chi tới thẳng ghế nằm, muốn ngủ sớm, tránh hai người không biết nhìn mặt nhau ra sao, có điều hôm nay Lâm Úc Hương lại không lập tức về giường ngay, mà đi theo giúp y thay quần áo.

- Nhị gia, sáng sớm người thường tới cho Ngọc Nhi tập võ phải không?

Lâm Úc Hương không biết phải bắt đầu từ đâu cho nên mới kiếm bừa một chủ đề nói:

- Ừ.

Đường Kính Chi cởi thắt lưng, để Lâm Úc Hương giúp cởi áo ngoài, y biết kiều thế nhất định có chuyện quan trọng muốn nói, lần nào nàng cũng thế, cô vợ này tuy đáo để cũng có cũng mặt ngây thơ một cách đáng yêu.

Lâm Úc Hương cầm trường sam ra cửa, giũ cho sạch bụi, nói:

- Võ nghệ Ngọc Nhi cao lắm, Thiên Nhi theo muội ấy tập võ sau này thành tựu không thể đo đếm được.

- Đúng thế, ta rất hâm mộ bản lĩnh cao cường của Ngọc Nhi, nàng chưa được thấy đâu, bức tường cao năm mét mà Ngọc Nhi tung mình đạp mấy cái đã bay lên được rồi, không khác gì một cách én. Còn cả công phu ám khí rất cao minh nữa, ôi tiếc rằng Ngọc Nhi nói tuổi ta quá cao rồi, thành tựu sau này sẽ rất hạn chế.

Đường Kính Chi hôm nay chỉ sửa lại xe kéo một hồi, mặc dù phần lớn việc nặng nhọc y sai Ngọc Nhi hoặc hạ nhân làm, nhưng với gân cốt mong manh của y hiện nay thì rất mệt, nên ngồi xuống ghế nằm xuống, lười biếng định dùng chân nọ cởi giày chân kia.

Không nghĩ Lâm Úc Hương đi tới ngồi xuống, ôm lấy hai chân y, chu đáo giúp y cởi giày cởi tất:

- Nhị gia, hôm nay người làm việc gì vất vả để chân ra nhiều mồ hôi như thế, để thiếp thân rửa chân cho người nhé.

Ấn tay xuống mặt ghế, Đường Kính Chi đột nhiên ngồi bật dậy, làm Lâm Úc Hương giật bắn mình, có điều ngồi dậy rồi y không có động tác gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt kiều thê khiến nàng bối rối, rồi cuối cùng uể oải nằm xuống:

- Bỏ đi, nàng muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.

Lâm Úc Hương đầu cúi xuống, hôm nay nàng có chuyện muốn nói với Đường Kính Chi, nhưng không phải là lấy lòng y trước rồi xin xỏ y như trước kia.

Đột nhiên cảnh Chu Quế Phương khoác tay Đường Kính Chi lại hiện ra rõ rệt trước mặt ..

Nàng không biết vì sao cảnh đó cứ quấy nhiễu nàng, làm nàng không thoải mái, không nói gì cả, lặng lẽ cời tất cho Đường Kính Chi, thu dọn xong rồi ra gian ngoài.

Một lúc sau bên ngoài có tiếng nước chảy rào rào.

Lâm Úc Hương quay trở lại gian trong, hai tay bê một chậu nước, cánh tay còn vắt một đôi giày, một đôi tất sạch, nước trong chậu khẽ lay động trong chậu, nàng dừng bước lại ngồi xuống, còn có mấy giọt nước bắn lên, tất cả đều lọt vào mắt Đường Kính Chi.

- Hôm nay thiếp thân không chuẩn bị nước thuốc, Nhị gia dùng tạm vậy, để thiếp thân bóp bàn chân cho người, giảm bớt mệt nhọc, giúp ngủ ngon.

- Không cần nữa đâu, hôm nay nàng bận rộn an bài chỗ ở cho Quế Phương lại còn mới bắt đầu luyện thuốc cũng vất vả rồi, ta chỉ cần rửa qua qua là được, nàng đi ngủ sớm đi.

Có điều Lâm Úc Hương không nghe lời y, trước tiên rửa sạch hai chân y, rồi xoa bóp, tay nàng nhỏ nhắn mềm mại, lực ngón tay vừa đủ, làm chỉ một lúc Đường Kính Chi thoải mái rên hừ hừ như mèo bệnh, thiếu chút nữa lại bị nàng đánh lạc hướng làm phân tán chú ý, hít một hơi nói:

- Úc Hương, nàng có chuyện gì cứ nói đi, nhưng muốn rời phủ là không được đâu, ta nói chuyện thiên tai ở phương bắc rồi đấy, trong thành sẽ loạn lắm, để nàng ra đường ta không yên tâm chút nào.

Y nói rất nhẹ nhàng, tự nhiên như đôi vợ chồng lâu năm bàn việc bình thường trong nhà vậy.

Tay Lâm Úc Hương dừng lại thoáng chốc rồi tiếp tục xoa bóp, tới giờ nàng vẫn chù chừ không biết có nên nói chuyện đó ra hay không?

Nói thực lòng, hiện nàng cũng không quen việc lấy lòng Đường Kính Chi trước rồi mới nói điều mình muốn rồi.

Việ này làm nàng cảm giác như mình đang lợi dụng Đường Kính Chi vậy, không thoải mái chút nào.

Có điều chuyện Tri Thu không thể trì hoãn được nữa, nếu không ngày mai y nhớ ra tra xét, tới lúc đó có muốn nói gì thì cũng muộn rồi, nàng cắn răng nói:

- Nhị gia, thiếp thân có chuyện muốn nói với người, có điều trước khi nói, thiếp thân hi vọng Nhị gia hứa sẽ không giận.

- Được, không vấn đề gì.

Đường Kính Chi đồng ý rất sảng khoái, có gì cùng thương lượng, sao phải giận, nếu Lâm Úc Hương đưa ra yêu cầu quá đáng, cùng lắm là không đồng ý, như chuyện nàng muốn rời phủ, không đồng ý thì thôi.

Có điều tới lúc Lâm Úc Hương nói ra, sắc mặt y thức thì đại biến.

- Nhị gia, kỳ thực điều thiếp thân muốn nói liên quan tới chuyện Tri Thu bị đánh, là thế này, ngày hôm đó ...

Lâm Úc Hương thấy Đường Kính Chi hứa không giận thì yên tâm hơn nhiều, tiếp đó vừa bóp chân cho y vừa khai báo chi tiết chuyện xảy ra hôm đó.

Chân trong tay nàng cứng đờ, tiếp đó rụt mạnh về, còn Đường Kính Chi mặt lạnh lùng ngồi dậy.

- Nàng nói thật cả chứ? Tri Thu ăn gan gấu tim báo dám nhạo báng Quế Phương nên mới bị lão thái quân kiếm cớ đánh cho một trận.

Lần đầu tiên Lâm Úc Hương thấy Đường Kính Chi có sắc mặt đáng sợ như thế, làm nàng giật mình lùi lại, thân hình không vững, mông nện bịch xuống mặt đất lạnh, hai tay siết chặt vào nhau, sợ hãi gật đầu:

- Nhị ... Nhị gia, thiếp thân không dạy bảo Tri Thu tới nơi tới chốn, mới khiến nó cả gan làm bậy, xung đột với chủ tử ...

Lâm Úc Hương ấp a ấp úng nói được một nửa thì bị Đường Kính Chi cắt ngang:

- Được rồi, chuyện này ta đã hiểu, Tri Thu cũng bị đánh đòn, bị trừng phạt rồi, ta sẽ không phạt nó nữa.

Y cũng không đỡ Lâm Úc Hương dậy mà bực bội phất tay, bảo nàng lui ra, rồi kéo chăn đắp lên người.

- Tạ ... Tạ ơn Nhị gia.

Sự lạnh nhạt của y làm Lâm Úc Hương cảm thấy chua xót, vành mắt đỏ lên, mấy giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nàng tủi thân lau sạch nước mắt, cố gắng không để giọng thay đổi, nói một tiếng tạ ơn.

Đường Kính Chi không đáp lời, giống như đã ngủ rồi vậy.

Vì chuyện của Lý Trung, y hận thấu xương đám nô tài ỷ thế bắt nạt người khác, nhưng không ngờ Tri Thu cũng ở trong hàng ngũ đó, nếu chẳng phải y cũng có tình cảm với Tri Thu, biết chuyện này y sẽ không nể mặt Lâm Úc Hương, dù không cho người đánh Tri Thu một trận cũng nhất quyết không để nó ở lại phủ.

Đám điêu nô ỷ thế ức hiếp người khác này thật đáng ghê tởm.

Hơn nữa Chu Quế Phương còn là nữ nhân của y, không nam nhân nào chấp nhận được việc nữ nhân của mình bị người ta ức hiếp.

Im lặng mím môi lau nước mắt, Lâm Úc Hương chống tay ngồi dậy, không phủi bụi đi mà lặng lẽ bê nước ra ngoài.

Rời phòng những giọt nước mắt lớn đua nhau tràn ra không sao kiềm lại được nữa, mũi cũng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, dáng vẻ bực mình khó chịu của Đường Kính Chi khiến nực nàng như bị tắc, nàng bỗng thấy khoảng cách hai người trở nên xa hơn rất nhiều.

Nàng không biết mình chú ý tới tình cảm của Đường Kính Chi với mình từ bao giờ.

Đêm hôm đó cả hai người đều không ngủ được, nhất là Đường Kính Chi cứ trằn trọc lăn qua lật lại, chẳng sao ngủ được, sáng hôm sau tỉnh lại vành mắt hơi thâm đen.

Tri Đông đã dậy trước đó rồi, cẩn thận rửa mặt mặc áo cho Đường Kính Chi, nó nhìn ra tâm tình của Nhị gia rất tệ, cho nên lòng run sợ bồn chồn.

Những người hiền lành một khi nổi giận càng đáng sợ hơn những người nóng tính, riêng nhìn sắc mặt y đủ khiến ai cũng phải sợ run lên, huống hồ Tri Đông chỉ là tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi.

Rửa ráy xong Đường Kính Chi đi thẳng, mà không nói với Tri Đông câu nào, cũng không bảo nó đừng quấy rầy Lâm Úc Hương ngủ như mọi ngày.