Sở Thiên muốn nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách với Vương Tuyết, phải quyết tâm hôn một cái mới được. Thế nhưng tiểu nha đầu này tính tình quật cường nhất quyết không chịu đồng ý, còn chọc cho Sở Thiên dục hỏa bùng lên.
- "Tiểu Tuyết cầu xin ngươi đừng chọc ta nữa. Ngươi sờ một cái xem, ta thật sự không chịu nổi rồi! Lẽ nào ngươi nhẫn tâm để ta chịu dằn vặt vậy sao? Thà rằng ngươi trực tiếp giết ta còn hơn." Sở Thiên có chút bất đắc dĩ cho dù cầu xin thế nào Vương Tuyết cũng không đồng ý, Sở Thiên đối với Vương Tuyết chỉ thể làm nũng.
- "Chuyện này để sau hãy nói đi. Ấn tượng tốt về ngươi sắp bị ngươi phá hư rồi." Vương Tuyết mặt không thay đổi nói. "Hiện tại trên giường không phải còn có Chu Địch đang nằm sao? Hơn nữa sát vách không phải còn có Maria sao? Sao ngươi không đi tìm các nàng đi!"
Thật ra tâm lý Vương Tuyết đã có chút chấp nhận Sở Thiên, thế nhưng trong lòng nàng còn một tia lo lắng, nàng không biết sau khi Sở thiên biết được thân phận chân chính của nàng hắn sẽ phản ứng như thế nào đây. Thường ngày nàng làm việc rất quả quyết thế nhưng lúc này lại do dự.
"..." Sở Thiên triệt để không biết nói gì, ép buộc nữ nhân không phải là tác phong của hắn, tuy ta là lưu manh thế nhưng là một lưu manh có đạo đức. Ài trước mắt không cần quan tâm nhiều, phải mau nhanh tìm một chỗ giải quyết mới được! Vội vàng đưa Vương Tuyết trở về Sở Thiên xoay người đi đến lầu ba, cửa phòng ngủ Maria dĩ nhiên không khóa, hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào. Tình cảnh trước mắt làm cho lòng hắn vui lên một chút. Maria nằm trên giường, bàn tay nàng vẫn còn cầm cái đồ vật xoay xoay kia.
- "Thật là 'dâm đãng' thế nhưng...Ta thích!" Như vậy ngược lại còn tiết kiệm không ít công phu, nghĩ vậy Sở Thiên cũng không đánh thức Maria, thẳng giường mà đến. Đã kiềm nén một buổi tối Sở Thiên trổ hết công phu của mình, trong phòng vang lên khúc nhạc mà ai cũng thích. Nhìn Maria mỉm cười thỏa mãn nằm bên cạnh, một loại cảm giác vui vẻ khó tả xông lên. Đối với Sở Thiên mà nói, một người nam nhân thì có sự tình gì đáng giá để kiêu ngạo so với việc chinh phục nữ nhân? Vào thời khắc ấy mình như một người thống trị cao cao tại thượng, có thể không cố kỵ gì, tự cao tự đại tùy tâm sở dục.
Sở Thiên xoay người ngắm nhìn Maria, bỗng nhiên Sở Thiên chú ý lên lưng của Maria có một hình xăm khá nhỏ ước chừng chỉ một gang tay, hình xăm lại là một con rồng-một trong tứ đại thần thú của Trung Quốc. Con rồng này được xăm khá tỉ mỉ, hai cái râu thật dài, hai mắt màu đỏ, toàn bộ thân rồng uốn lượn rất sinh động dường như có sinh mệnh. Có thể là nàng tùy tiện xăm đùa. Hoặc là kí hiệu tượng trưng của một bang hội nào đó. Nước Mỹ bên kia cũng đâu phải không có bang hội đâu. Sở Thiên âm thầm suy nghĩ, trong lòng cũng không quá để ý.
Chạy đi tắm một cái sau đó quay lại nghỉ trên giường Maria, Sở Thiên cảm thấy thể lực vừa rồi tiêu hao do vận động dữ dội đã hồi phục không ít, nhìn Maria vẫn chưa tỉnh lại, Sở Thiên mặc quần áo hướng phòng mình đi tới. Không biết Chu Địch đã dậy hay chưa, mặc dù nàng tiếp cận là muốn dựa vào mình thu hồi vật gia truyền, thế nhưng cũng phải làm cho nàng toàn tâm toàn ý với mình.
- "Dậy rồi à!" Sở Thiên biết nàng đã tỉnh, nhìn Chu Địch cuộn mình trong chăn có chút sợ hãi, Sở Thiên cười tủm tỉm.
- "Không cần sợ hãi nơi này là địa bàn của anh, sẽ không ai dám làm gì em đâu." Nói rồi Sở Thiên ngồi lên giường ôm Chu Địch vào ngực.
- "Ừ!" thanh âm Chu Địch nhỏ như muỗi, cứ vậy ôm chặt lấy Sở Thiên, không biết vì sao chỉ cần có Sở Thiên bên cạnh nàng có một cảm giác an toàn vô cùng mãnh liệt, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể làm cho nàng bị thương tổn.
- "Nói cho anh chuyện về vật gia truyền của nhà em đi." Sở Thiên rất muốn biết rõ sự tình.
- " Anh... Anh làm sao biết!" Chu Địch giật mình nhưng rất nhanh nàng đã hiểu chuyện này là từ Trương Bưu mà ra.
- " Anh đã biết chuyện này thì em cũng không giấu nữa. Khối ngọc kia đích thật là vật gia truyền chi bảo của Chu gia nhà em, mang hình dạng Thanh Long, nghe cha em nói khối ngọc này là do tổ tiên là Hoàng Đế Chu Nguyên Chương để lại, đã có hơn 700 năm lịch sử. Truyền thuyết nói rằng khối ngọc kia có ma lực phi thường thần kỳ,cũng là bởi vì có nó mà tổ tiên đã đoạt được thiên hạ!" Chu Địch nhìn Sở thiên không có phản ứng gì lại nói tiếp.
- " Lần đấy vào lúc sinh nhật mười tám tuổi của em, cha đã giao nó cho em. Ngoại trừ em và cha ra người khác cũng không biết nhà em có một khối ngọc thạch như vậy, cũng chưa từng để lộ trước ngoại nhân thế nhưng vào lúc xế chiều hai năm trước, trong lúc em đặt khối ngọc trên giường để đi tắm, Trương Bưu đã lẻn vào phòng em lấy đi!"
- " Cha em nói không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy lại khối ngọc kia, thế nhưng vô luận thế nào Trương Bưu vẫn không chịu trả lại cho em. Cha đã muốn dùng toàn bộ gia sản cùng hắn trao đổi hắn cũng không chịu, hơn nữa còn muốn em phải phụng bồi bên cạnh hắn."
- "Tên súc sinh này!" Sở Thiên thầm chửi một tiếng, nhãn quang bắt đầu lạnh xuống. Chu Địch không chú ý tới sắc mặt Sở Thiên đang biến hóa, vẫn tiếp tục nói.
- "Trong hai năm qua nhà em chuyện gì đều nghe theo Trương gia bọn chúng, em mỗi ngày đều phải phụng bồi bên cạnh Trương Bưu, chịu đủ mọi lăng nhục." Nói đến đây Chu Địch đã chậm rãi nghẹn ngào.
Nghe Chu Địch nói xong thần tình Sở Thiên dần dần ổn định lại, trong lòng cũng đã có dự định. Vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuân mặt Chu Địch.
- "Yên tâm đi Tiểu Địch anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng giúp em tìm lại khối ngọc kia."
- "Thực sự ?" Chu Địch ngẩng đầu nhìn Sở Thiên ánh mắt tràn ngập kinh hỉ thế nhưng trong nháy mắt lại chùng xuống, thế lực Trương gia nàng không phải là không biết.
- " Anh còn có thể có biện pháp gì đây? Bọn họ thế lực rất lớn nói không chừng sẽ giết chết anh mất!"
- "Ha hả em không cần lo lắng, nếu quả thật như vậy...Hừ hừ ta chỉ có..." Sở Thiên cười lạnh một tiếng " vậy thì sẽ lấy sát trị sát!"