Sở Thiên nhàn nhã vắt chân ngồi ở trên ghế sofa nhìn Trương Bưu bị sửa chữa sưng cả mặt, khuôn mặt hiện ra vẻ tươi cười hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ nhìn qua phi thường khả ái, không có ai biết Sở Thiên tại sao lại cười, bản thân hắn cũng không biết. Chỉ có Vương Tuyết đứng ở bên cạnh Sở Thiên bỗng nhiên không kiềm hãm được rùng mình một cái. Nàng biết nếu như nam nhân này mà mỉm cười như vậy, nhất định sẽ có kẻ gặp tai ương hơn nữa còn rất thê thảm. Kỳ thực Sở Thiên bây giờ nụ cười nhìn qua rất thuần khiết tựa như nụ cười trẻ nhỏ, trên mặt sạch sẽ không có một tia tạp chất nào, đương nhiên đây chẳng qua đây chỉ là vẻ bề ngoài, Sở Thiên trong lòng bây giờ đang suy nghĩ gì ai cũng không rõ .
- " Được rồi ! Các ngươi lui ra cả đi!" Sở Thiên nhẹ giọng phân phó một câu, mấy tiểu đệ đáp một tiếng theo thứ tự ngay ngắn đi ra ngoài chỉ còn lại Vương Tuyết bên cạnh Sở Thiên.
Sở Thiên cũng không gọi Maria tham gia, dù sao cùng Maria tiếp xúc thời gian quá ngắn có một số việc không cần đến nàng, cẩn thận đến bây giờ đã là bản tính của Sở Thiên. Chứng kiến trong phòng đã không còn người khác Sở Thiên đứng lên, từ từ đến gần Trương Bưu đang khóc thét trên mặt đất, tay phải nhẹ nhàng đặt lên đầu của hắn nói:
- "Trương Bưu ta có chút vấn đề muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời ta! Nếu như ngươi dám nói dối nửa lời đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt hiểu chưa ?"
- "Ngươi hỏi đi chỉ cần ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi ngay! Nhất định!" Trương Bưu đã bị hành hạ chịu nhiều đau khổ, liền liều mạng gật đầu đáp ứng. Sở Thiên rất hài lòng với thái độ Trương Bưu hiện tại, đối đãi với loại người như Trương Bưu không để cho hắn ăn đau khổ chắc hắn sẽ không đàng hoàng thế. Sở Thiên cúi người xuống từ từ đỡ Trương Bưu từ dưới đất đứng dậy.
- "Ha ha sớm như vậy thì có phải tốt hơn không, nhất là có thể không chịu thêm đau khổ. Nói đi, Chu Địch có nhược điểm gì rơi vào tay ngươi."
- "A ". Nghe Sở Thiên nói xong, Trương Bưu rõ ràng cả kinh có vẻ vô cùng khẩn trương thân thể không ngừng run rẩy. "Không có không có nàng không có nhược điểm nào rơi vào tay ta! Thật không có!"
- "Ha hả thật sao?" Dường như nụ cười thuần khiết của Sở Thiên lần thứ hai hiện trên mặt của hắn, "Vậy ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi đối xử với Chu Địch như thế, đánh nàng, mắng nàng, vậy mà nàng vẫn không ly khai ngươi còn muốn cùng với ngươi ở chung một chỗ đây?"
- "Chuyện này... Ta cũng không biết! Là chính cô ta muốn đi theo ta!" Trương Bưu trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Rắc!" một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên.
"A . . ." Trương Bưu lời còn chưa dứt tay trái đã truyền tới cảm giác đau đớn khiến hắn hét ầm lên như heo bị chọc tiết. Vương Tuyết đứng ở bên cạnh sắc mặt cũng sợ hãi đến mức trắng bệch.
- "Trương Bưu tao hỏi mày lại một lần nữa, Chu Địch rốt cuộc có nhược điểm gì rơi vào tay của ngươi ?" Sở Thiên thanh âm lạnh như băng vang lên lần nữa tại. Trương Bưu nghe được cảm giác so với âm thanh ma quỷ còn kinh khủng hơn.
- "Không có, không có, thật sự không có!" Trương Bưu một mực phủ nhận, khuân mặt co rúm lại vì đau đớn.
"Răng rắc!. . ." Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, một tiếng là của Trương Bưu không nhịn được đau đã hôn mê, một tiếng khác còn lại là của Vương Tuyết đứng sau Sở Thiên. Tuy Vương Tuyết đã làm việc tại sòng bạc nhiều năm nhưng cảnh tượng đẫm máu như thế này nàng mới lần đầu nhìn thấy. Sở Thiên quay đầu nhìn Vương Tuyết sắp đứng không vững, trong lòng không khỏi thương tiếc.
- "Tiểu Tuyết nếu như người khác dám khi dễ ngươi, ta sẽ cho hắn nếm trải thủ đoạn hơn gấp trăm ngàn lần như vậy, mặc dù trong lòng ngươi ta chỉ là một lưu manh thế nhưng trong lòng ta ngươi đã là nữ nhân của ta, ta không cho phép người khác khi dễ ngươi!"
- "ừ !" Nhìn ánh mắt chân thành của Sở Thiên, Vương Tuyết trong lòng cảm động không kiềm hãm được cúi đầu, một tia huyết sắc hiện lên trên gương mặt tái nhợt của nàng.
- "Tốt, ngươi đi lấy hộ ta chén nước giúp hắn tỉnh lại!" Sở Thiên nhẹ nhành vỗ vai Vương Tuyết nói.
- "A . . ." Vương Tuyết kinh ngạc nhìn Sở Thiên "Lẽ nào ngươi vẫn muốn tra khảo hắn? Nếu còn tiếp tục không biết Trương Bưu sẽ thành ra như thế nào đây? Liệu như vậy có quá tàn nhẫn không."
- "Hừ hừ ngươi coi nhẹ hắn quá rồi đấy, yên tâm đi khi nào mười ngón tay hắn đứt hết hắn chắc chắn sẽ nói ra thôi!" Sở Thiên lạnh lùng nói.
Bị nước lạnh hắt lên mặt, Trương Bưu chậm rãi tỉnh lại ý thức trở nên mơ hồ, đến khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Sở Thiên mới cảm giác được đau nhức trên tay truyền tới, "A . . . Ta nói ta nói . . . Van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi ." Nước mắt nước mũi hòa vào nhau từ trên mặt Trương Bưu chảy xuống .
- "Chu Địch có một khối ngọc thạch tổ tiên truyền xuống! Khối ngọc kia dường như đối với Chu gia rất trọng yếu, từ khi ta lấy đi khối ngọc thạch kia Chu Địch bắt đầu ngoan ngoãn phục tùng ta, kỳ thực mục đích của nàng chẳng qua là lấy lại khối ngọc kia. Ta nói là sự thật van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!"
- "Khối ngọc kia bây giờ đang ở ở đâu?" Sở Thiên hơi chút suy tư một hồi tiếp tục hỏi.
- "Khối ngọc kia bây giờ đang ở chỗ cha ta, ta cũng không biết ông ấy để chỗ nào. Ta thực sự không biết!" Trương Bưu thần tình uể oải dường như lại muốn ngất đi. Rốt cục sự tình cũng được làm rõ, Sở Thiên thở dài một hơi, tìm khối ngọc kia trở về trả lại cho Chu Địch không phải xong việc sao? Không phải việc gì lớn.
- "Ừ coi như ngươi thức thời bất quá ta còn có một việc.... Sở Thiên quay đầu liếc mắt nhìn Vương Tuyết sau đó thần thần bí bí hề hề tiến đến bên tai Trương Bưu nhỏ giọng, "Chu Địch đối với ngươi tuyệt đối nghe lời, vậy sao đến giờ ngươi vẫn không làm gì nàng?"
- "Lúc trước do ta miệt mài quá độ nên phương diện có chút không thông. Bác sĩ nói trong vòng mấy năm ta không thể đụng vào nữ nhân." Trương Bưu đã đau muốn ngất đi thanh âm nhỏ như muỗi. Thế nhưng Sở Thiên vẫn nghe rất rõ. Bỗng nhiên vỗ bắp đùi một cái. May mà tên này phương diện kia có cản trở bằng không cái loại chuyện tốt này cũng không đến lượt ta.
- "Ha ha nguyên lai là như vậy! Các ngươi mang hắn ra đi!"
Hai tên thủ hạ lên tiếng trả lời đi vào nhấc Trương Bưu lên, "Thiên ca xử trí hắn như thế nào đây ?"
- "Đem hắn nhốt vào mật thất đã! Nói không chừng sau này đối với chúng ta còn có chỗ hữu dụng." Sở Thiên nháy mắt nói tiếp "Đi phụ cận tìm năm mươi lão kỹ nữ hầu hạ Trương công tử, nếu như hắn không được thì cho uống thuốc, nhất định phải thỏa mãn năm mươi mỹ nhân đấy !"
"Dạ!" Hai gã tiểu đệ đáp lại một tiếng, đỡ Trương Bưu đã hôn mê đi ra ngoài.
- "Phi ngươi thật đúng là một tên biến thái đại lưu manh!" Vương Tuyết nghe Sở Thiên nói xong nhỏ giọng mắng .
- "Ha ha ta vốn chính là một tên lưu manh, đối phó với loại người như vậy không cần giảng giải đạo nghĩa nhân từ làm gì cho mệt, ai bảo hắn không biết tốt xấu dám khi dễ nữ nhân của ta!"
- "Thế nhưng ngươi hôm nay mới quen biết Chu Địch, Chu Địch trước vẫn là theo chân Trương Bưu, Trương Bưu đối với nàng chỉ sợ còn kém ngươi xa. Đại lão bản của ta ơi! Ngươi hiện tại chẳng những là tên lưu manh mà còn là một tên vô lại!" Vương Tuyết vung nắm tay nhỏ nhắn lên .
- " Ta mặc kệ, chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp tất cả ta đều muốn, bao gồm cả ngươi!" Sở Thiên bá đạo đưa tay đặt lên eo Vương Tuyết.
Mặt Vương Tuyết hồng lên không biết lấy khí lực từ đâu đẩy Sở Thiên ra, tuy đã có chút hảo cảm thế nhưng ấn tượng trong lòng của Sở Thiên khó có thể lập tức thay đổi được.
- "Trương gia sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, mà bọn họ chắc chắn sẽ không đơn giản bỏ qua ngươi đâu!" Vương Tuyết vẻ mặt chán ghét nhìn Sở Thiên thật không hiểu vào thời điểm này hắn vẫn có tâm tình đừa giỡn.
- "Hừ hừ . . . Bọn họ tốt nhất nên thành thật một chút bằng không ta sẽ bọn họ biết một chút về bản lĩnh của Sở Thiên ta. Tiểu Tuyết vì sao ngươi không thể để ta hôn một cái?" Sở Thiên có chút bất đắc dĩ nói.
- Bởi vì ngươi là tên lưu manh . . . Lý do này đủ chưa." Vương Tuyết vẻ mặt trở lại hờ hững, tuy là hôm nay có thể Vương Tuyết đối với Sở Thiên nhận thức sinh ra một chút chuyển biến, thế nhưng nếu như vậy thay đổi cách nhìn về hắn đó là việc không có khả năng. "Hắc hắc!" Nghe Vương Tuyết nói Sở Thiên cũng không tức giận, tự cười hai tiếng trong lòng thầm nghĩ Vương Tuyết chờ xem một ngày nào đó ngươi chắc chắn cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của ta!
Thuận tay móc điện thoại ra bấm một dãy số " Alo. Huynh đệ ngày hôm nay ta mất hứng, Trương Bưu công tử nhớ phải phục vụ cho chu đáo, tìm cho hắn một trăm lão nữ nhân! Nhớ kỹ ít nhất phải bốn mươi tuổi đấy!"