Sở Thiên để Chu Địch ở lại bên mình, hắn không dám để nàng về nhà sợ rằng Trương gia ngay lập tức bắt nàng để uy hiếp hắn. Phân phó Maria bảo hộ bên cạnh Chu Địch, Sở Thiên sai người thông báo cho Trương Sinh đem ngọc thạch đến chuộc Trương Bưu. Vấn đề bây giờ là Trương Sinh có chịu cầm khối ngọc thạch kia đến đổi con hắn về không, có câu "Hổ dữ không ăn thịt con" chắc hắn sẽ đổi thôi. Sở Thiên đang suy nghĩ miên man, Vương Tuyết cầm điện thoại tiến đến.
- "Thiên ca! Trương Sinh muốn nói chuyện với ngươi!" Bởi vì Sở Thiên không cho phép Vương Tuyết gọi hắn là lão bản nên Vương Tuyết hiện tại chỉ có thể bắt đắc dĩ gọi hắn là Thiên ca.
- "Này ta là Sở Thiên ..."
- "Con mẹ mày vương bát đản! Con mẹ nó tao không cần biết mày là ai, mày biết mày đang nói chuyện với ai không ? Lập tức thả con tao ra ngay. Ngay cả Điền Đại Lôi cũng không dám đối với tao như vậy. Cẩn thận tao đem sòng bạc các ngươi đập nát." Sở Thiên còn chưa nói xong thanh âm tức giận lôi đình của Trương Sinh đã truyền đến, tiếng hét chói tai khiến Sở Thiên không còn cách nào khác bất đắc dĩ để điện thoại cách xa tai một chút.
- "Cút mẹ mày đi! Trong vòng một tuần, nếu không cầm khối ngọc kia đến vậy ngươi hãy chờ nhặt xác con trai ngươi đi!" Nói xong, Sở Thiên "Ba " một tiếng ném điện thoại xuống bàn.
- "Thiên ca bây giờ phải làm sao ?"
- "Làm sao bây giờ ? Hừ kêu thủ hạ chặt ngón út Trương Bưu đóng gói, gửi qua cho lão cha hắn! Hắn đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà."
- "Ừ biết rồi..." Vương Tuyết đáp lại một tiếng rồi ra ngoài, mỗi ngày đi theo bên cạnh Sở Thiên nàng cũng bắt đầu thay đổi, cứng rắn hơn với địch nhân. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình, đạo lý như vậy nàng cũng hiểu. "Đinh ..." Điện thoại lại vang Sở Thiên không thèm để ý là ai gọi đã bắt máy.
- "Tiểu tử là ta! Vừa rồi Trương Sinh gọi điện thoại cho ta nói ngươi bắt cóc con hắn cái này có phải đúng thế hay không! Ngươi tại sao phải làm vậy? Lẽ nào ngươi không biết làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào không? Ngươi..." Bên tai truyền đến giọng oang oang đặc biệt của Điền Đại Lôi.
- "Khà khà thật ra cũng không có việc gì lớn, ngươi cũng đừng quản cứ để ta giải quyết được rồi! Nước Mỹ thế nào, nữ nhân ở đó rất được phải không?" Sở Thiên đổi chủ đề .
- "Ngươi giải quyết? Tốt lắm! Ngươi hiện tại giỏng tai mà nghe cho kĩ đây, Trương Sinh không phải là một nhân vật đơn giản đâu, thế lực của hắn tại Macao hắc bạch lưỡng đạo đều đủ cả, là nhân vật hiện tại ngay cả chính phủ cũng không dám bắt, ngươi như thế nào lại dám bắt cóc con hắn ? Ngươi cần phải coi lại mình một chút xem ngươi có bao nhiêu phân lượng đừng để đến lúc chết như thế nào cũng không biết, đến lúc ấy đừng để ta thay ngươi đi nhặt xác!"
- "Ừ ?" Mấy câu nói của Điền Đại Lôi quả thực làm Sở Thiên có chút ngoài ý muốn, hắn thật không
ngờ thế lực Trương Sinh lại lớn như vậy xem ra chính mình đã có chút khinh địch, xem ra cần phải sửa lại kế hoạch mới được.
- "Lão bản ngươi yên tâm đi, ta sẽ chú ý!" Sở Thiên cũng là người tu chân trọng sinh mười kiếp, có chuyện gì mà chưa từng trải qua.
- "Ài ta mới vừa rời khỏi mà nhanh như vậy người đã gây nên một rắc rối lớn như thế, xem ra ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó với những hành động sắp tới của Trương Sinh. Thuận tiện nhắc nhở ngươi một chút nếu mà có thắng thì dẹp luôn thế lực của hắn đi, đừng để lại hậu họa! Ta đi trước, có việc quan trọng hãy báo cho ta biết!" Nói xong Điền Đại Lôi cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống bàn Sở Thiên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ những lời nói vừa rồi của Điền Đại Lôi. Nếu quả thật như Điền Đại Lôi nói, như vậy bây giờ mình khẳng định không phải là đối thủ của Trương Sinh, bằng vào lực lượng của bản thân có thể tự bảo vệ mình thế nhưng sòng bạc làm sao bây giờ? Vương Tuyết, Chu Địch, Maria bọn họ phải làm sao đây? Trương Sinh nhất định sẽ không bỏ qua cho các nàng! Quan trọng bây giờ phải biết bước hành động kế tiếp của Trương Sinh là gì? Biết người biết ta mới có thể trăm trân trăm thắng. Làm sao để biết được đây? Đang lúc buồn bực Sở Thiên hai mắt lóe sáng chợt nhớ tới một người, cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
- "Trương Long Trương Hổ sắp tới có thể sòng bạc sẽ phát sinh một số việc, sòng bạc tạm nghỉ ngơi một tuần, bảo thủ hạ bảo vệ an toàn cho Vương Tuyết cùng Chu Địch, lúc cần thiết thì dẫn các nàng đi trước! Hiểu chưa?"
- " Đã rõ thưa lão bản!" Hai người trả lời rất dứt khoát, nghiêm chỉnh không hổ là xuất thân bộ đội đặc chủng.
- "Ừ tốt vậy các ngươi lui xuống đi!" Sở Thiên khoát tay.
- "Lão bản ta còn có chút việc muốn nhờ." Hai người ngẩng đầu nhìn Sở Thiên nói. Sở Thiên gật đầu đồng ý.
- "Lão bản cũng biết chúng tôi làm lính sau khi xuất ngũ rất khó tìm công việc, hiện tại tôi có một ít chiến hữu về hưu muốn tới đây cùng nhau đi theo ngài. Lão bản thấy có được không ?" Trương Long nhìn sắc mặt Sở Thiên thận trọng nói.
- " Tốt "! Mắt Sở Thiên sáng ngời bộ đội xuất ngũ thân thủ đều rất mạnh, hiện tại đúng thời điểm mình cần người, nếu như có một nhóm người đã được huấn luyện chuyên nghiệp đến giúp mình đúng là không thể tốt hơn! Nghĩ vậy Sở Thiên lập tức gật đầu. "Không thành vấn đề ngươi bảo bọn họ dù có qua đây bao nhiêu cũng được, để bọn họ sau này đi theo các ngươi đi!"
- "Cám ơn lão bản!" Trên mặt hai người tràn ngập cảm kích xoay người lui ra ngoài.
- "Thiên ca Vương Lực đến rồi!" Có lẽ là hai ngày nay có nhiều sự tình khiến Sở Thiên mệt mỏi, không biết lúc nào đã ngủ quên trên ghê sofa, lúc Vương Tuyết đánh thức hắn thì trời đã tối.
- "Ừ biết rồi, Tiểu Tuyết ngươi qua đây!" Sở Thiên kéo Vương Tuyết ngồi vào lòng mình, nhìn trên mặt nàng có chút lo lắng Sở Thiên cười đùa:
- "Xú nha đầu mi sầu khổ làm cái gì? Có phải là sợ làm quả phụ không?" Mỗi lần có Vương Tuyết bên cạnh, Sở Thiên trong lòng luôn một cảm thấy ấm áp nhịn không được muốn trêu đùa.
- "Tới địa ngục đi!" Vương Tuyết giùng giằng đứng lên sắc mặt trở nên đỏ hồng "Già rồi mà không đứng đắn, Vương Lực dường như có chuyện trọng yếu ngươi nhanh đi gặp hắn đi!"
Vương Lực chính là một trong tứ đại hộ vệ của Trương Bưu, vốn là người của Sở Thiên. Hiện tại Sở Thiên muốn hắn trở lại bên Trương Sinh thám thính tin tức. Không dám thờ ơ Sở Thiên lập tức đứng dậy đi vào mật thất. Vừa vào mật thất liền chứng kiến Vương Lực mặt đầy bất an đi tới đi lui, vừa nhìn thấy Sở Thiên lập tức hô lên:
- "Thiên ca việc lớn không tốt!"