Có một số chuyện Vương Tuyết chưa nói cho Sở Thiên. Thế nhưng trong lòng nàng, cái tên nam nhân xấu xa này đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Mặc kệ tất cả, Vương Tuyết nhắm đôi mắt lại và chờ đợi...
Lần này Sở Thiên không gặp bất cứ sự cản trở nào nữa. Hắn đã cảm nhận được đôi môi ướt át mềm mại của Vương Tuyết.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng tách hàm răng của Vương Tuyết ra tiến vào bên trong, nước miếng của nàng làm Sở Thiên cảm giác giống như nước suối Cam Lộ vậy.
Đây là nụ hôn đầu tiên Vương Tuyết, nàng có chút gượng gạo. Nhưng dưới sự dẫn dắt của Sở Thiên, Vương Tuyết bắt đầu phản công lại. Đầu lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, tựa như không gì có thể tách rời.
Sáng hôm sau.
Sở Thiên đang cùng hai người phụ nữ của mình dùng điểm tâm thì bất ngờ Trương Long gọi điện đến nói "Lão đại của Thanh Bang! Lưu Thanh cho người đưa thiệp mời tới, hẹn Sở Thiên chiều nay gặp mặt có chuyện cần thương lượng."
Cúp điện thoại xong Sở Thiên cau mày. Hắn từng nghe qua lão đại Thanh Bang này, thế nhưng giữa hai người cũng không có chút quan hệ nào, thế nhưng giữa hai người không hề có quen biết. "Không biết người này tìm mình rốt cuộc có chuyện gì đây?" Sở Thiên thầm nghĩ.
- Sở Thiên! Lưu Thanh này vốn là nhân vật số một, số hai của giới xã hội đen. Hắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, tốt nhất là anh đừng đi!
Vương Tuyết có chút bận tâm nhắc nhở Sở Thiên, cô sống tại Macao đã được một thời gian, những chuyện như vậy cô biết rõ hơn Sở Thiên nhiều.
- Ha ha! Nếu lão đã có lời mời thì chúng ta cũng nên cho lão chút mặt mũi. Em yên tâm, với bản lĩnh của lão, anh không tin lão có thể có thể làm gì được anh.
Sở Thiên mỉm cười nói. Hắn rất tự tin vào bản thân, trên phương diện tu hành, cả quốc gia chắc cũng ít có người có thể đạt đến trình độ như hắn, về phương diện dị năng thì lại càng không phải nói, Sở Thiên mà chạy thì chẳng ai có thể bắt được hắn.
Chiều hôm đó, Lưu Thanh cho người lái xe tới Thiên Sở Ngu Nhạc đón Sở Thiên. Sở Thiên không mang theo một ai lập tức bước vào.
Chiếc xe chậm rãi hướng ngoại thành phóng đi,những tòa nhà cao tầng hai bên đường dần trở nên thưa thớt, thay vào đó là những lùm cây xanh tốt.
Không khí yên tĩnh bên ngoài làm Sở Thiên có giác buồn ngủ, mi mắt chậm rãi nhắm lại.
Lúc Sở Thiên tỉnh dậy cũng là lúc chiếc xe dừng lại. Trước mắt hắn là một trang viên vô cùng rộng lớn. Cây cối ở đây um tùm, chim chóc véo von, bên kia còn có một sân golf khá rộng với nền cỏ xanh mượt. Sở Thiên thầm nghĩ hôm nào phải thưởng thức cái tròcủa giới thượng lưu này.
Xe dừng lại ở cổng trang viên, ngay lập tức có một chiếc xe điện chạy đến. Sau khi Sở Thiên ngồi lên, chiếc xe điện liền hướng bên trong phóng đi.
Lần này đến đây, Sở Thiên đúng là được mở rộng tầm mắt. Bên trong cái gì cũng có, nào là hồ nước, hòn giả sơn, chuồng thú,...những thứ này đều được sắp xếp xây dựng, bố cục vô cùng tỉ mỉ.
Cũng may là Sở Thiên đã gặp qua rất nhiều cảnh tượng kinh ngạc, bằng không nếu là người bình thường vào đây, có thể đã bị cảnh tượng xung quanh dọa cho sợ hãi.
Xe điện chạy mất gần hai mươi phút cuối cùng cũng dừng lại, trước mắt Sở Thiên là một tòa nhà ba tầng được xây dựng theo phong cách phương tây, nhìn rất cổ kính.
Lưu thanh đang đứng trước cửa tòa nhà, có vẻ như sau khi được báo lại, lão đã tự mình đích thân ra đón Sở Thiên, thái độ của lão lúc này vô cùng nhiệt tình.
Sau khi đã yên vị chỗ ngồi, Lưu Thanh cẩn thận quan sát Sở Thiên. Sở Thiên cũng mỉm cười nhìn lão, ánh mắt hắn không chút yếu thế.
- Ha ha, Sở huynh đệ quả nhiên là người có bản lĩnh. Sau này có khi Lưu Thanh tôi còn có lúc phải đến nhờ cậy cậu mất.
- Lưu gia, ngài quá khen! Trước mặt ông tôi chỉ như cậu học trò đang đi học mà thôi, làm sao dám để ông đề cao như thế! Sau này Sở Thiên tôi còn mong ngài chiếu cố nhiều hơn!
Sở Thiên khẽ cười lắc đầu. Lúc này hắn rất băn khoăn, "không biết lão cáo già này bắt mình ngồi trên ô tô hai tiếng để đến đây, rốt cục là có chuyện gì?
- Lưu gia, xin hỏi ngài hôm nay mời tôi đến đây là có chuyện gì?
Không tìm ra được nguyên nhân Lưu Thanh mời mình tới đây, Sở Thiên đi thẳng vào vấn đề.
Lưu Thanh có chút kinh ngạc, lão thầm nghĩ "Xem ra tên Sở Thiên này đúng là một kẻ thông minh! Mình phải cẩn thận đối phó hắn mới được!" Nghĩ tới đây Lưu Thanh mỉm cười:
- Sở lão đệ quả nhiên là người thẳng thắn! Đã vậy, xin mời Sở lão đệ vào trong mật thất nói chuyện. Việc này không nên để người ngoài biết thì hơn!
Lưu Thanh đứng dậy đi vào căn phòng phía sau, Sở Thiên cũng đứng dậy đi theo lão.
Sau khi bước vào mật thất, Lưu Thanh kiểm tra một lượt, sau đó nói với Sở Thiên:
- Sở lão đệ! Tôi nghe nói trên người cậu có một khối ngọc Thanh Long. Không biết chuyện này có đúng hay không?
Những lời của Lưu Thanh đã làm Sở Thiên giật mình, nụ cười trên mặt hắn biến mất, nét mặt trở nên lạnh lùng. Chuyện ngọc Thanh Long ở trên người hắn ngoại trừ Vương Tuyết và Chu Địch ra thì căn bản không ai biết. Trước kia thì còn có vợ chồng Trương Sinh, thế nhưng bọn họ đã được Diêm Vương mời đi uống trà rồi. Bây giờ lại mọc ra một tên Lưu Thanh này. Chuyện này đúng là kì quái!
Nếu Lưu Thanh đã hỏi như vậy thì khẳng định lão đã biết rõ chuyện này! Bây giờ mình phủ nhận chuyện này, thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Nghĩ tới đây Sở Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Không sai, trên người tôi đúng là có một khối ngọc Thanh Long. Không biết Lưu gia từ đâu mà có được thông tin này?
Khối ngọc Thanh Long này Sở Thiên vốn là được Chu Địch tặng lại, trên đời này vẫn còn hai khối tương tự. Hắn đã cho người tìm kiếm thông tin hai khối còn lại, nhưng từ trước đến nay vẫn bặt vô âm tín. Chẳng lẽ lão Lưu Thanh này lại biết tung tích của một trong hai khối ngọc Thanh Long còn lại?
- Ha ha! Ở Macao này không chuyện gì có thể dấu được Lưu Thanh tôi. Nếu Sở Lão đệ đã xác nhận chuyện này không biết...Sở lão đệ có thể cho tôi tôi xem qua nó được không?
Sở Thiên cũng không từ chối, hắn đem ngọc Thanh Long đang đeo trên cổ tháo xuống đưa cho Lưu Thanh.
Lưu Thanh cẩn thận tiếp nhận khối ngọc, dưới ánh đèn mờ mờ trong mật thất lão tỉ mỉ quan sát khối ngọc Thanh Long này, sau đó gật gật đầu.
- Không sai, nó đúng là ngọc Thanh Long!
Nói xong, Lưu Thanh đem ngọc Thanh Long trả lại cho Sở Thiên, ánh mắt lão không dấu nổi sự thèm khát.
- Không biết Lưu gia vì sao lại muốn xem khối ngọc này của tôi?
Đem khối ngọc Thanh Long đeo lại lên cổ, Sở Thiên bắt đầu có chút đề phòng Lưu Thanh.
- Sở lão đệ, việc này cậu không nên hỏi nhiều. Tôi hiện giờ muốn mua lại khối ngọc đó, cậu cứ tùy ý ra giá đi!
Lưu Thanh trực tiếp nói ra ý định của mình.
Sở Thiên nở một nụ cười mỉa mai, hắn lắc đầu nói:
- Mua ngọc? Xin lỗi Lưu gia, thật ngại quá, ngọc này tôi không bán.
Câu trả lời của Sở Thiên làm Lưu Thanh sững sờ.
- Không bán? Sở lão đệ, cậu không nên làm khó Lưu Thanh tôi. Có câu "Thất phu vô tội, hoài bích kì tội"(1), tôi khuyên cậu nên bán nó cho tôi, sau đó cậu lại có thể tiếp tục cuộc sống an nhàn của mình.
Nhìn Sở Thiên vẫn lắc đầu, sắc mặt Lưu Thanh trầm xuống. "Bộp" Lưu Thanh tức giận vỗ mạnh xuống bàn, giọng nói trở nên lạnh lùng:
- Ngươi đừng có rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt. Ở Macao này, đồ vật mà Lưu Thanh này đã nhìn trúng thì không bao giờ thoát khỏi tay ta được. Sở Thiên, chẳng lẽ ngươi không sợ có thể không ra khỏi trang viên này hay sao?
"Ha ha" Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Lưu Thanh:
- Lưu gia, có vẻ ngài hơi đề cao mình rồi đầy. Tôi đã dám đem ngọc Thanh Long bên mình thì sợ gì bị cướp. Nếu như tôi đã dám một mình đến đây vậy ngài thử nói xem, liệu tôi có thể thoát khỏi đây hay không. Những điều tôi vừa nói ngài hiểu chứ?
Nhìn Sở Thiên vẫn mỉm cười đứng đó làm Lưu Thanh có chút choáng váng. Lão thật sự không nghĩ được rằng, "Sở Thiên này mền không được mà cứng cũng không xong. Không biết hắn thực sự có bản lĩnh hay là đang đóng kịch?
Lưu Thanh không nắm chắc được phần thắng, vì vậy lão không dám có hành động nào quá đáng, cũng không cho phép đám Lý Cường ở bên ngoài tùy tiện ra tay. Lúc này lão chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Thiên nghênh rời khỏi trang viên của mình.
- Bố! Tại sao lại để hắn dễ dàng rời khỏi như vậy? Tại sao chúng ta lại không nhân cơ hội này đoạt lấy ngọc Thanh Long?
Sở Thiên vừa rời khỏi thì Lưu Kiều từ bên ngoài vọt vào.
- Haiz! Không phải là bố không muốn mà là không nắm chắc được phần thắng. Con cũng biết chuyện bố không chắc chắn thì nhất định không làm. Xem ra bố đã già thật rồi.
Lưu Thanh khẽ thở dài lắc đầu.
- Bố, nếu nói như vậy chúng ta chỉ còn cách phái người bí mật tiêu diệt hắn hay sao?
Nghe Lưu Kiều nói Lưu Thanh trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra cũng chỉ còn cách này thôi! Nếu thành công thì tốt, nếu không thành công thì cũng có thể biết rõ thực lực của Sở Thiên, như vậy có thể thuận tiện cho hành động lần sau! Nghĩ tới đây lão gật đầu nói với Lưu Kiều:
- Ừ, con nói không sai. Lưu Kiều, con nói cho Lý Cương, bảo hắn chuẩn bị người thật kĩ. Ba ngày sau chúng ta sẽ tiến hành đánh lén biệt thự Sở Thiên. Phải nhớ chuyện này không được có bất cứ sai sót nào!
(1) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: ý nói người mang theo vật quý giá dễ dẫn tới tai họa.