Khi Sở Thiên chạy xuống tới nơi thì tình cảnh đập vào mắt hắn là một đám nhân viên công ty đang tụ tập phía trước.
Chỉ bằng vài cái liếc mắt, Sở Thiên đã đem đám người lắm chuyện này lập tức giải tán. Phía trước chỉ còn lại Vương Tuyết, Chu Địch, vài thành viên Long Tổ cùng với một cô gái mặc quân phục. Thấy Sở Thiên đang tiến lại gần cô gái mặc phục kia dùng ánh mắt hiếu kì đánh giá hắn.
Vương Tuyết đứng đó dùng một tay che đi nửa bên mặt, đôi mắt ngấn lệ, Chu Địch đang đứng bên cạnh an ủi nàng. Nhìn thấy Sở Thiên, Chu Địch vội vàng đem sự việc sảy ra nói lại cho hắn.
Sở Thiên không dễ dàng mới nghe ra nguyên nhân sự việc. "Vừa nãy hai người Vương Tuyết và Chu Địch đang đi lại trong đại sảnh thì bất ngờ thiếu nữ mặc quân phục kia xuất hiện, cô ta lớn tiếng đòi gặp Sở Thiên. Vương Tuyết thấy vậy mới tiến đến ngăn lại, hỏi cô ta có chuyện gì cần gặp Sở Thiên. Kết quả cô gái kia chẳng thèm nói lời nào đã tát Vương Tuyết một cái. Vương Tuyết không muốn nói thân phận của mình, nàng sợ nếu nói ra có thể hù chết thiếu nữ mặc quân phục kia. Vì vậy Vương Tuyết đành phải nín nhịn sai Vương Cương báo việc này cho Sở Thiên."
- Tiểu Tuyết, em không cần khóc. Để anh giúp em giải tỏa cục tức này.
Sở Thiên nhẹ nhàng nắm lấy tay Vương Tuyết an ủi, sau đó mang theo khuôn mặt tươi nhìn nữ binh phía trước. Hắn không cho phép bất kì kẻ nào động đến nữ nhân của mình, cho dù kẻ đó có là Thiên Vương lão tử đi chăng nữa. Càng không cần phải nhắc tới cái cô nữ binh ngang ngược trước mặt này.
Cô gái mặc quân phục đang đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý nhìn Sở Thiên. Cô không tin Sở Thiên sẽ đối phó với một người phụ nữ xinh đẹp như mình.
Đa phần cánh đàn ông chắc chẳng có ai lại mất mặt đi đánh phụ nữ, chắc chỉ ngoại trừ Sở Thiên.
- Xin hỏi tiểu thư tên gì?
Sở Thiên cười híp mắt hỏi. Cái con bé ngang ngược này không biết từ đâu chạy đến đây gây chuyện! Phải cho cô ta nếm chút hậu quả của việc này!
- Tôi là Lưu Kiều! Anh là Sở Thiên đúng không?
Cô gái mặc quân phục này chính là Lưu Kiều con gái của Lưu Thanh. Hôm nay nàng khoác quân phục lên mình, mang theo tư thế hiên ngang trả lời câu hỏi của Sở Thiên.
- Đúng vậy! Tôi chính là Sở Thiên mà cô muốn tìm. Xin hỏi tại sao cô lại đánh nàng?
Sở Thiên chỉ vào Vương Tuyết hỏi.
- Đánh cô ta thì sao? Tôi muốn đánh thì đánh...
"Bốp!" một âm thanh thanh thúy vang lên. Lưu Kiều còn chưa nói hết Sở Thiên đã đem năm ngón tay của hắn in lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Lưu Kiều sửng sốt, ngơ ngác đứng đó nhìn Sở Thiên. Nàng không ngờ Sở Thiên thật sự dám đánh mình, phải nửa ngày sau nàng mới phản ứng lại, lắp bắp nói:
- Anh...anh dám đánh tôi! Anh biết tôi là ai không...bởi vì con tiện nhân kia sao?
"Bốp!" lại một âm thanh thanh thúy nữa vang lên. Sở Thiên tiếp tục in thêm năm ngón tay lên mặt nàng, chỉ khác lúc trước là má bên trái lần này là má bên phải. Khuôn mặt của Lưu Kiều lúc này hai bên đều nổi lên năm ngón tay, nhìn qua có thể thấy phi thường cân đối.
- Tôi ghét nhất những kẻ nói câu này trước mặt mình! Tôi không cần biết cô là ai! Tôi chỉ cần biết kẻ nào dám đánh phụ nữ của tôi, tôi nhất định không khách khí với kẻ đó.
Sở Thiên vẫn mỉm cười, chỉ có điều ngữ khí của hắn rất lạnh lùng làm cho Lưu Kiều không nhịn được mà rùng mình một cái.
"Trong nụ cười của người đàn ông này có ẩn giấu sát khí! Nếu như mình là đàn ông...có khi hắn có thể giết luôn cũng nên." Lưu Kiều không dám nghĩ tiếp, người đàn ông trước mắt này càng ngày càng làm nàng thêm hiếu kì.
Thế nhưng Lưu Kiều không quên mục đích lần này tới đây.
- Sở Thiên, tôi liều mạng với anh.
Theo tiếng hét Lưu Kiều mang theo bộ dạng khóc lóc lao vào Sở Thiên, nàng đưa tay cầm lấy cổ áo của hắn kéo mạnh làm lộ ra bộ ngực rắn chắc.
Sở Thiên không nghĩ rằng cô gái này lại dã man như thế, hắn tóm lấy tay nàng ném về phía Trương Long nói:
- Đem cô ta tống ra ngoài.
Vừa nãy Trương Long do không biết thân phận của cô gái này nên có chút e ngại. Thế nhưng Sở Thiên đã nói như vậy, hắn không cần biết cô ta là người như thế nào, đem nàng vác lên vai đi ra ngoài.
- Thả ta ra! Các người là một lũ khốn kiếp.
Lưu Kiều chân đạp tay đấm ra sức chống cự, thế nhưng chẳng có chút hiệu quả nào.
Trương Long ném Lưu Kiều xuống đường, sau đó quay trở về. Việc này làm rất nhiều người đang đi lại hiếu kì chạy đến xem kịch vui.
Lưu Kiều xoa xoa cái mông bị bỏng rát, oán hận đứng dậy. Nàng đứng đó chửi bới vài câu rồi cũng bỏ đi, mục đích lần này đã đạt được nàng nhanh chóng chạy về báo lại cho Lưu Thanh.
- Bố, con đã về!
- Kết quả thế nào? Có đúng ngọc Thanh Long ở trên người Sở Thiên hay không? A, mặt con bị làm sao thế này? Kẻ nào dám đánh con?
Lưu Thanh đang đọc báo thì nghe được tiếng của Lưu Kiều, lão vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp hai bàn tay đang hằn lên trên mặt con gái.
- Bố, con không việc gì.
Lưu Kiều lắc đầu trả lời, sau đó chuyện sảy ra nói cho Lưu Thanh biết.
- Bố! Lúc con xé áo của hắn, con đã thấy trên người Sở Thiên có một khối ngọc! Nhìn nó giống hệt với khối ngọc Thanh Long mà lần trước người Nhật Bản đã cho chúng ta xem.
- Nếu nói như vậy thì ngọc Thanh Long đúng là đang ở trên người Sở Thiên.
Lưu Thanh cau mày nói.
- Con thử nói xem chúng ta nên đối phó như thế nào với Sở Thiên. Theo bố thấy cái người tên là Sở Thiên này cũng có chút bản lĩnh.
- Bố! Tại sao chúng ta không nói cho người Nhật Bản kia biết, để hắn tới tìm Sở Thiên?
Lưu Kiều có chút thắc mắc hỏi.
- Không được! Khối ngọc Thanh Long này khẳng định rất quan trọng với người đó, nếu chúng ta có thể trao tận tay cho hắn mới có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu bọn họ trợ giúp Thanh Bang trở thành bang hội số một tại Macao. Nếu để bọn họ tự mình ra tay thì kết quả lại không giống nhau.
- Bố! Rốt cuộc người Nhật Bản kia có lai lịch thế nào? Tại sao người này lại có thể giúp Thanh Bang chúng ta trở thành bang hội số một?
Lưu Kiều có chút tò mò hỏi.
- Thế lực của người này rất lớn, con không nên biết thì hơn. Nếu chẳng may biết được, con tuyệt đối không được để lộ ra ngoài nghe chưa? Chuyện này có quan hệ rất lớn đối với sự tồn vong của Thanh Bang. Con hiểu chứ!
Lưu Thanh cẩn thận nhắc nhở.
- Vâng! Con biết rồi. Bố định chuẩn bị lấy ngọc Thanh Long như thế nào đây?
- Ừ, việc này bố cũng đang tính. Thế này đi con cho người hẹn Sở Thiên chiều nay gặp mặt. Bố muốn xem hắn rốt cuộc là người như thế nào.
Trong mắt Lưu Thanh hiện lên hung quang.
Lúc này trong phòng Vương Tuyết...
- Tiểu Tuyết, không đau chứ! Em cười chút đi, hay để anh bắt con mụ điêu ngoa kia đến đây quỳ lạy em một trăm lần nhé? Không, phải một nghìn lần!
- Cút! Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!
Nhìn Sở Thiên miệng thì luôn mồm an ủi, tay thì liên tục mó máy. Vương Tuyết không nhịn được đẩy hắn ra, thế nhưng trong lòng cô cao hứng vô cùng. Sở Thiên đã vì cô mà bỏ qua cả danh dự tát người đàn bà kia, việc này giúp cho cô nhận ra trong lòng hắn nàng quan trọng như thế nào.
- Sở Thiên! ...
Vương Tuyết nhẹ nhàng gọi Sở Thiên. Trong lòng cô rất băn khoăn không biết có nên đem bí mật của bản thân nói cho hắn biết hay không.
Sở Thiên cũng cảm thấy Vương Tuyết có gì đó không đúng, cho rằng cô vẫn còn thương tâm chuyện lúc trước Sở Thiên bèn ôm lấy Vương Tuyết vào lòng.
- Tiểu Tuyết! Sau này anh tuyệt đối không để em chịu bất kì tổn thương gì. Anh xin thề! Em có tin anh không?
Vương Tuyết dường như muốn thoát ra khỏi vòng tay Sở Thiên. Cô ngẩng lên ánh mắt mang theo chút phức tạp nhìn Sở Thiên.
- Em biết! Thế còn Chu Địch thì sao?
Vương Tuyết từ lâu đã biết quan hệ giữa Sở Thiên và Chu Đich. Cứ mỗi lần nhìn thấy hai người họ quấn quýt vui là trong lòng cô lại đau nhói. Vương Tuyết đã nhiều lần cố gắng xóa đi hình bóng Sở Thiên trong trái tim, nhưng cô càng cố gắng bao nhiêu tình cảm của cô với Sở Thiên càng thêm sâu đậm, hình bóng của hắn đã không thể xóa nhòa trong trái tim cô. Lúc này, khi đang ở trong lồng ngực của Sở Thiên cô không khỏi có chút đắn đo.
Quan hệ giữa cô và Chu Địch càng ngày càng trở nên thân thiết, bây giờ hai người giống như một đôi tỉ muội ruột vậy. Nếu để Chu Địch cùng chia sẻ người đàn ông với cô, liệu nàng có thương tâm hay không.
Sở Thiên đã hiểu cảm giác của Vương Tuyết lúc này, hắn mỉm cười ôm chặt hơn, lời nói trở nên nhẹ nhàng:
- Tiểu Tuyết, em quá lo lắng rồi. Hai người các em ai cũng quan trọng với anh! Anh thà mất đi tất cả, chứ không bao giờ để mất đi bất kì một người nào trong hai em. Còn về phần Chu Địch, em biết không? Nha đầu ngốc nghếch ấy còn cổ vũ anh đi bắt em! Thật là...
Vương Tuyết không nói gì nữa, cô nhẹ nhàng gật đầu rồi yên lặng nằm trong lòng Sở Thiên. Chỉ có ở bên cạnh người đàn ông này, cô mới có cảm giác an toàn.
Sở Thiên rất kích động, mọi lần Vương Tuyết đều ra sức chống cự hắn, lúc này cô lại im lặng như vậy phải chăng là đã ngầm đồng ý?
Hắn thầm nghĩ. Không biết có nên tiến thêm một bước hay không? Nếu mình liều lĩnh làm bừa, liệu tình cảm của Vương Tuyết có còn như trước? Tình huống này đúng thật làm làm hắn không cam lòng.
Đắn đo suy nghĩ rất lâu, Sở Thiên quyết định không thể bỏ qua cơ hội trước mắt, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng tìm đến đôi môi Vương Tuyết.