Chương 39: Bắt đầu hành động!

Từ lúc rời khỏi trang viên, Sở Thiên vẫn luôn suy nghĩ về chuyện ngọc Thanh Long. Trong ba khối ngọc Thanh Long, hắn giữ một khối, hai khối còn lại thì đến giờ vẫn chưa có tin tức.

Lưu Thanh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến mình, hơn nữa hắn còn quan sát rất kĩ ngọc Thanh Long. Chẳng lẽ hắn cũng biết bí mật bên trong khối ngọc này?

Suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Sở Thiên đành phải gạt bỏ những suy nghĩ này sang một bên, hắn lúc này chỉ muốn trở về thật nhanh. Nghe ngữ khí của Lưu Thanh, nếu không có được ngọc Thanh Long lão chắc chắn không để yên chuyện này. Cần phải trở về sắp xếp cho mấy người Vương Tuyết, tuyệt đối không để các nàng bị tổn thương.

Mọi chuyện đã được an bài hết thảy, vậy mà liên tục ba ngày sau vẫn không thấy Lưu Thanh có chút động tĩnh này. Chẳng lẽ lão lại từ bỏ đơn giản như vậy sao? Không, nhất định là lão cũng đang chuẩn bị! Nhìn màn đêm dần buông xuống, Sở Thiên thầm nghĩ.

Lúc này đã là nửa đêm, bốn phía lặng lẽ im lìm, chỉ thỉnh thoảng truyền tới tiếng còi xe ở phía xa xa. Sở Thiên đang đứng trên tầng ba biệt thự, đôi mắt nheo lại nhìn vào khoảng không yên tĩnh tối tăm, sau lưng hắn là Vương Tuyết.

Trong tòa biệt thự to lớn này chỉ còn có hai người mà thôi.

Chu Địch đã được Sở Thiên đưa về nhà bố cô, mặc dù nàng nhất quyết muốn ở lại bên cạnh Sở Thiên. Thế nhưng Vương Tuyết không đồng ý, cô cho rằng "cả hai người ở lại chỉ làm Sở Thiên thêm phân tâm mà thôi. Hai người đã không giúp được hắn chuyện gì, lại còn gây thêm gánh nặng, vậy tốt nhất nên nghe lời Sở Thiên tạm thời về nhà tránh đi một thời gian."

Chu Địch nghe xong không biết nói gì, cô biết những lời của Vương Tuyết không sai. Vì vậy Chu Địch chỉ có thể gạt nước mắt, dặn dò Sở Thiên tuyệt đối không nên để mình bị thương, sau đó rời đi.

Sở Thiên nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ mà trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót. "Tiên giới" đã gần ngay trước mắt, vậy mà mình vẫn vô duyên không thể đặt chân lên được! Tạo hóa cho mình mười lần trọng sinh, thế nhưng đã có lần nào được sung sướng đâu! Tất cả rồi cũng như hạt cát biến mất trong sa mạc mà thôi!

Ta muốn có được một cuộc sống bình thường! Ta muốn có được những thứ thuộc về mình. Ta không muốn chết một cách ngu ngốc như vậy nữa! Trong lòng Sở Thiên trở nên u ám.

Đúng lúc này điện thoại trong tay vang lên, là Vương Cương gọi tới. Xem ra cuối cùng bọn chúng cũng tới rồi! Sở Thiên thở dài bấm nút nghe, thanh âm Vương Cương trong điện thoại có chút hưng phấn:

- Ông chủ bọn chúng tới rồi! Vì trời qua tối nên tôi nên tôi không nắm rõ được là có bao nhiêu người, nhưng ít nhất cũng phải đến mấy chục tên được trang bị vũ khí.

- Ừ, tôi biết rồi! Mấy người cứ đúng theo kế hoạch mà hành động.

"Bộp" Sở Thiên cúp điện thoại, sau đó mỉm cười quay sang Vương Tuyết.

- Có phải em đang rất lo lắng đúng không?

- Sở Thiên! Chúng ta nhất định phải giết người hay sao?

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Sở Thiên khẽ lắc đầu. Người phụ nữ này của hắn tâm địa còn quá thiện lương, nàng vẫn chưa hiểu được những chuyện hắc ám của xã hội bây giờ, những chuyện bẩn thỉu của những kẻ có tiền, có quyền lực. Hắn muốn nàng nhận ra cái bản chất thực sự của thế giới này, đây cũng là nguyên nhân vì sao Sở Thiên lại để cho Vương Tuyết ở lại.

- Tiểu Tuyết! Không phải chúng ta muốn giết người, mà là người muốn giết chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho bọn chúng xâu xé hay sao ? Chúng ta chỉ có phản kháng mới có thể có đường sống! Xã hội này chính là như vậy, ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết ngươi. . .

- Còn việc này nữa... Mấy ngày trước trên ti vi có đưa tin có một người chết rất ly kỳ. Anh đã cho điều tra việc này, người chết ly kỳ đó chính là một Tu Chân Giả, do hấp thụ quá nhiều Tinh Nguyên mà bị phản phệ. Lát nữa khi Lưu Thanh cho người tấn công, anh sợ trong số bọn chúng có những kẻ Tu Ma kia, vạn bất đắc dĩ anh có thể sử dụng kĩ năng Tu Chân. Lúc đó em tuyệt đối không được đứng gần anh. Nhớ chưa?

- Vâng, em biết rồi.

Vương Tuyết mặc dù không có hiểu lắm thế nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Cái gọi là Tu Ma ở đây, chính là những Tu Chân Giả do không có cách nào tu luyện theo đúng quy tắc. Vì vậy bọn họ liền mạnh mẽ hấp thụ Tinh Nguyên người khác để tăng cường thực lực cho mình. Những người này được gọi là Tu Ma Giả.

Những Tu Ma Giả này đều là kẻ thù của Tu Chân Giả. Rất nhiều năm về trước, giới Tu Chân đã tổ chức mở một cuộc càn quét quy mô rất lớn những Tu Ma Giả kia. Vốn tưởng rằng bọn chúng đã bị diệt hoàn toàn, thật không ngờ trong lớp tro tàn lại xuất hiện ngọn lửa đang âm ỉ cháy.

Bởi vì Tu Ma Giả nghịch thiên hút lấy Tinh Nguyên người khác, cho nên chỉ trong vòng mấy năm, chúng có thể dễ dàng đạt tới trình độ mà người khác tu luyện mấy chục hay mấy trăm năm, thậm chí chỉ trong vong có mấy ngày…

Sở Thiên quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này trong sân đã có rất nhiều ngoại nhân lẻn vào. Bốn phương tám hướng biệt thự đều bị bao vây, đi đầu đám người này là một tên mặc bộ đồ màu đen dáng vẻ rất cao to.

Tên chỉ huy đám người kia cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng không đúng ở chỗ nào thì hắn không nhận ra. Đã tới đây thì không thể quay trở lại được nữa, hắn chỉ huy mọi người lao vào bên trong biệt thự.

- Cường ca! Tại sao em thấy biệt thư này quá yên tĩnh? Bên trong giống như không có người nào vậy.

Đúng lúc này, một tên tiểu đệ bên cạnh nhắc nhở làm hắn tỉnh táo.

Yên tĩnh? Cả biệt thự đúng là im lìm không một tiếng động! Tên chỉ huy cả kinh, hăn trộm nghĩ "Chẳng lẽ Sở Thiên đã biết trước việc này, hắn chỉ đợi mình đến rồi cho vào tròng? Không được..."

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đúng lúc này ánh đèn chiếu thẳng xuống, xung quanh tiếng còi xe cảnh sát hú lên chói tai. Tất cả những việc này đều do Sở Thiên sắp đặt từ trước.

- Không xong rồi! Các anh em, mau rút vào bên trong biệt thự.

Tên mặc đồ đen đi đầu chỉ huy đám người tiến vào bên trong biệt thự.

- Alo! Những phần tử quá khích bên trong nghe đây, cảnh sát yêu cầu các người lập tức buông vũ khí đầu hàng! Nhắc lại một lần nữa...

Tiếng loa của cảnh sát vang động của một vùng. "Ha ha!" Sở Thiên cười gằn, cảnh sát dùng chiêu này đối phó với loại côn đồ bình thường còn được, còn đối với một nhóm tội phạm có tổ chức có vũ khí thì chỉ tốn nước bọt mà thôi.

Quả nhiên một tràng súng liên thanh vang lên, tiếng loa phóng thanh im bặt, thay vào đó là những tiếng lác cách lên đạn.

Sức chiến đấu của nhóm người kia rất mạnh, bọn chúng dựa vào địa thế biệt thự, liên tiếp chống lại được ba lần tấn công của cảnh sát. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Triệu Chấn Quốc vô cùng tức giận. Lúc này lão đang quát tháo đám thủ hạ.

- Mẹ kiếp! Bọn chúng sao lại có nhiều vũ khí hạng nặng như vậy? Chẳng lẽ là tổ chức khủng bố? Lập tức cho người liên lạc với đội Phi Hổ, yêu cầu bọn họ tới hỗ trợ.

- Chờ chút!

Triệu Chấn Quốc xoay người lại, phát hiện chủ nhân của giọng nói kia chính là Vương Cương - thủ hạ của Sở Thiên.

- Cục trưởng Triệu! Lão bản chúng tôi đã biết trước việc này, nên đã cho chúng tôi đến hộ trợ ngài. Bây giờ ông mới tìm hỗ trợ thì không biết họ lúc nào mới đến được đây?

Mặt già nua của Triệu Chấn Quốc đỏ lên, cũng may lúc này đang là ban đêm nên không ai nhìn thấy. Trong lòng lão tuy không phục nhưng lại chẳng có lý do nào để phản bác, thủ hạ của lão đối phó với mấy tên côn đồ đạo tặc bình thường thì còn được, còn bảo đối phó được với đám người trong kia thì đúng là chuyện khó tin. Đám thủ hạ này của Sở Thiên, chỉ trong một giờ đã làm bay hơi biệt thự Trương Sinh, không thể coi thường sức chiến đấu của bọn họ được.

- Nếu nói như vậy thì phiền mấy người các cậu rồi.

Triệu Chấn Quốc mỉm cười với đám người Vương Cương, sau đó quay lại hướng thủ hạ của mình quát to:

- Mấy người chuẩn bị, sẵn sàng khi có lệnh là xông vào bên trong.

Vương Cương không để ý tới Triệu Chấn Quốc nữa, vung tay ra hiệu cho hơn ba mươi người Long Tổ đang đứng xếp hàng chỉnh tề sau lưng, Trương Long lập tức tiến lên ném hai quả bom khói vào bên trong sau đó quay về hàng.

- Mọi người nghe tôi nhắc nhở đây! Khi tiến vào bên trong, gặp kẻ nào chống cự lập tức giải quyết nhanh nhất nếu có thể. Nhớ kỹ, lão đại và tiểu thư Vương Tuyết vẫn đang ở trên tầng ba, chúng ta cần chú ý bảo vệ an toàn cho họ. Bắt đầu hành động!

Vương Cương vừa dứt lời, lập tức có hai quả hỏa tiễn được bắn vào bên trong.