Sở Thiên mỉm
cười quan sát Lý Quyên đang quỳ dưới đất nhẹ nhàng dùng miệng chậm rãi ra vào mệnh căn của mình, thỉnh thoảng Lý Quyên còn ngước lên ném cho hắn những ánh mắt mê đắm.
"Ả điếm này! Cuối cùng cô cũng có ngày hôm nay! Hừ tôi sẽ từ từ dày vò cho cô biết thế nào nhục nhã!" Sở Thiên trong lòng đầy oán hận nghĩ.
Lý Quyên đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo những gì Sở Thiên sai bảo, đúng là đại tiện nghi cho tên lưu manh này. Chỉ thấy Sở Thiên thoải mái rên rỉ, lâu sau hắn đưa tay giữ chặt lấy đầu của Lý Quyên gầm lên một tiếng thỏa mãn.
Tội nghiệp cho Lý Quyên lúc này, lâu như vậy Sở Thiên mới chịu đầu hàng, ắt hẳn miệng cô đã rất tê dại. Cô ta vội vàng lấy ra khăn giấy lau đi vết tích còn dính trên khóe miệng sau đó hỏi: "Sở Thiên! Tôi đã làm theo những gì cậu nói! Bây giờ cậu có thể buông tha cho Vân Long được chứ?"
"Buông tha Vân Long? Hình như tôi không nói là sẽ đáp ứng cô chuyện này thì phải!" Sở Thiên cười khểnh nhìn Lý Quyên, cảm giác vẫn còn có chút lâng lâng. Lý Quyên này công phu bằng miệng thật đúng là kiến người khác thỏa mãn.
"Cậu! Cậu dám đùa bỡn tôi!" Lý Quyên mở to hai mắt sửng sốt. Ngày hôm nay vì đi cầu xin Sở Thiên mà cô đã lừa Thượng Quan Vân Long, thậm chí còn không ngần ngại mà vứt cả tự trọng cùng với liêm sỉ của bản thân. Vậy mà.....
"Đùa bỡn cô thì sao? Ở trong mắt tôi cô vốn đã chỉ con điếm mà thôi. Đừng quên, hôm nay là cô tự mình đưa đến tận cửa, chuyện này chẳng thể trách tôi được!" Sở Thiên cực kì vô sỉ trả lời.
"Cậu...Cậu....! Tốt lắm tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!" Lý Quyên cực kì tức giận khuôn mặt giống như là muốn giết người. Cô chỉ vào Sở Thiên mà rít lên sau đó xoay người chạy ra ngoài.
"Ê quay lại mặc quần áo vào đi đã. Cô cứ chạy ra ngoài thế thì nên kiếm tờ báo che lại, kẻo người ta lại bảo nơi này là ổ mại dâm mất. Ha ha!" Sở Thiên có chút buồn cười nhìn Lý Quyên cứ trần truồng như vậy mà chạy đi.
Nghe thấy lời nói của Sở Thiên, Lý Quyên mới phát hiện ra trên người mình không một mảnh vải che thân. Cô vội vã quay lại nhặt quần áo mặc vào, sắc mặt biến đổi liên tục lúc trắng lúc xanh lúc lại đỏ. Sở Thiên ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy người nào lại có sắc mặt biến hóa như vậy.
"Ha ha! Hình như khóa quần vẫn chưa được kéo lên!" Sở Thiên buồn cười nhìn Lý Quyên vội vàng mặc quần áo nhưng lại quên mất kéo khóa quần, hảo ý nhắc nhở. Lý Quyên không chịu nổi nhục nhã nữa, cô ngồi bệt xuống đất khóc òa lên .
Lúc này cô đã thực sự hối hận, hối hận tại sao trước đây cô lại chọc phải cái tên Sở Thiên trước mặt này, để rồi hết lần này đến lần khác chịu đựng lăng nhục từ hắn. Càng nghĩ Lý Quyên càng nghẹn ngào, tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn hơn.
"Được rồi! Cô lại đây!" Đợi cho Lý Quyên không thể khóc hơn được nữa, Sở Thiên mói chịu cất tiếng.
Lý Quyên xoay người lại, trong mắt cô lúc này tràn ngập sự phẫn nộ và nước mắt. Lý Quyên hoàn toàn không ngờ Sở Thiên lại là một kẻ hèn hạ, vô sỉ lật lọng như vậy. Nếu ánh mắt có thể giết được người thì lúc này cô đã giết Sở Thiên một nghìn lần, không phải, là một vạn lần mới đúng...
"Cô đang rất ủy khuất đúng không? Thế nhưng tôi phải nói cho cô biết, đây chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cái thói kiêu ngạo của cô thôi. Chuyện công ty giải trí Vân Long đến đây chấm dứt, các người giải quyết nó cho tốt. Hy vọng cô nhớ lấy bài học này, nếu sau này còn chuyện tương tự xảy ra thì lúc đấy đừng trách tôi hạ thủ vô tình. Tôi nói xong rồi cô thể rời khỏi đây! Hãy nhớ lấy!" Sở Thiên nhẹ nhàng nói, ngón tay trỏ đều nhịp gõ xuống bàn. Sở Thiên làm người cũng không muốn đuổi cùng giết tuyệt kẻ khác.
Lý Quyên vẫn giống như không hiểu, ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu mới có phản ứng. Cô đứng dậy chỉnh sửa lại bộ quần áo xộc xệch của mình, ánh mắt phúc tạp nhìn Sở Thiên sau đó xoay người rời đi.
"Đã xem xong rồi còn không đi ra đi!" Nhìn Lý Quyên đã đẩy cửa rời đi, Sở Thiên quay lại nhìn vào cách cửa mật thất nói.
Vừa dứt lời Vương Tuyết mặt đỏ bừng đi ra, trên tay cầm theo một chiếc camera, ánh mắt u oán nhìn Sở Thiên, tức giận nói: "Anh đúng là rất biết chiếm tiện nghi người khác!"
Thật ra Vương Tuyết cũng không cố ý nhìn lén, chỉ là lúc Sở Thiên chưa tới đây Vương Tuyết đang có chuyện trong mật thất, mà lúc mọi việc xảy ra cánh cửa vẫn chưa được đóng kĩ, vẫn có một cái khe hở đủ để quan sát hết sự việc bên ngoài.
"Tiểu Tuyết! Cái này không thể trách anh được, là cô ta tự mình đưa đến tận cửa. Anh đã kịch liệt phản kháng...thế nhưng vẫn bị đánh bại!" Sở Thiên ủy khuất nói.
"Ha ha! Anh là bị ép buộc! Được rồi, anh là con trai vẫn còn trinh được chưa? Anh có muốn tôi lập đền thờ cho anh không?" Vương Tuyết bật cười liếc mắt nhìn Sở Thiên.
"Hắc hắc! Tuy anh bị Lý Quyên ép buộc thế nhưng cô ta cũng trả lại một cái giá không nhỏ. Vương Tuyết em cho người mang những bức ảnh mới chụp tới chỗ Thượng Quan Vân Long, để xem phản ứng của hắn như thế nào!" Sở Thiên cười đểu, nụ cười cực kì bỉ ổi.
------------------------------------
Bốp! Thượng Quan Vân Long tặng cho Lý Quyên một cái tát, tức giận gầm lên: "Khốn kiếp! Cô dám làm chuyện ấy với thằng chó Sở Thiên. Cô cút đi cho tôi! Cút!"
Khóe miệng Lý Quyên có máu chảy xuống, cô nức nở nói: "Anh đánh em? Em làm chuyện này còn không phải vì anh vì công ty hay sao? Lẽ nào anh cho rằng em muốn như vậy lắm sao?"
"Cô còn dám nói..." Thượng Quan Vân Long cực kì tức giận, gân xanh nổi lên trên mặt. Anh ta lao tới. Lý Quyên sợ hãi xoay người muốn chạy đi, thế nhưng Thượng Quan Vân Long không cho cô bất cứ cơ hội nào. Hắn ta từ phía sau tóm được Lý Quyên sau đó ném lên bàn làm việc. Vân Long giống như nổi điên, hắn điên cuồng xé quần áo của Lý Quyên. Vân Long vừa mạnh bạo nhét tiểu đệ vào trong miệng Lý Quyên vừa điên cuồng chửi bới.
Lý Quyên đau đớn, nước mắt chảy xuống như mưa. Cô cố gắng phản kháng thế nhưng một người phụ nữ yếu đuối như cô làm sao đủ sức ngăn cản chuyện này, sự chống cự của cô lúc này càng làm bộc phát thú tính của Thượng Quan Vân Long.
"Mày là đồ đĩ! Con điếm này, hôm nay tao phải làm chết mày!" Nhìn Thượng Quan Vân Long càng lúc càng thêm điên cuồng, trong mắt Lý Quyên tràn ngập sợ hãi, cô biết chuyện gì sắp xảy ra.
Hai mắt Thượng Quan Vân Long lúc này đã đỏ ngầu như muốn nhỏ máu. Gần đây hắn chịu quá nhiều áp lực, công ty bị chén ép tới mức phá sản, vợ của mình thì đi mút kem cho thằng khác. Nội tâm đã uất nghẹn đến cực điểm, lúc này đang tìm chỗ phát tiết.
"Không được! Cầu xin anh dừng lại đi!" Lý Quyên khóc lóc cầu xin tha thứ, hy vọng Thượng Quan Vân Long có thể tỉnh táo lại. Thế nhưng thời khắc này Thượng Quan Vân Long đã hoàn toàn mất đi lý trí, hắn tức giận tát mạnh một cái lên mông Lý Quyên, lập tức năm ngón tay hiện rõ nổi lên.
Lý Quyên không dám phản kháng nữa, chỉ có thể nín nhịn chảy nước mắt.
Tiếng khóc, tiếng quát tháo, tiếng va chạm cơ thể hòa vào nhau. Thế giới xung quanh cũng bắt đầu trở nên điên cuồng...
Một lúc lâu sau Thượng Quan Vân Long đã mặc quần áo chỉnh tề, hắn chẫm rãi châm một điếu thuốc. Nhìn Lý Quyên vẫn khóc thút thít, Thượng Quan Vân Long tức giận mắng: "Cô không phải muốn như vậy sao? Thế nào, thoải mái chưa?"
"Thượng Quan Vân Long! Ông là đồ súc sinh chỉ biết hành hạ vợ mình. Nếu có bản lĩnh sao không đến mà tìm Sở Thiên!" Lý Quyên ngừng khóc ngẩng lên, trong ánh mắt tràn ngập oán hận.
"Cô nói cái gì?" Thượng Quan Vân Long tức giận giơ cánh tay lên. Lý Quyên sợ hãi nhắm chặt hai mắt, thế nhưng một lúc sau vẫn không thấy Thượng Quan Vân Long đánh mình. Lý Quyên không nhịn được khẽ hé mắt ra quan sát.
Thượng Quan Vân Long giống như đang nỗ lực khắc chế tâm trạng của mình, nhìn Thượng Quan Vân Long lúc này đang thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ gay, trông rất đáng sợ.
"Tuy việc tôi làm đúng là nhục nhã nhưng là vì bảo vệ cái công ty này, vậy mà anh còn trách tôi. Anh thật đúng là không có lương tâm. Biết trước như vậy tôi đã bỏ mặc cho nó phá sản!" Nói xong Lý Quyên lại khóc.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Long trở nên tái nhợt, rất lâu sau anh ta mới từ từ bình tĩnh trở lại. Sắc mặt dần trở lại bình thường, cuối cùng Thượng Quan Vân Long cũng đem cách tay thu lại thở dài nói: "Haizz! Việc này cũng không thể trách em được! Muốn trách thì phải trách tên Sở Thiên kia quá khốn nạn! Một ngày nào đó tôi nhất định đem tên khốn kiếp ấy băm thành trăm mảnh, rửa sạch nỗi nhục này!"
Lý Quyên chậm rãi lau nước mắt đứng dậy, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Lý Quyên nói: "Vân Long! Hình như em thấy bên người Sở Thiên có một con rồng làm bằng ngọc, nhìn nó rất giống với khối ngọc Thanh Long mà anh đã từng nói!"
"Cái gì? Lý Quyên em vừa nói cái gì cơ? Ngọc Thanh Long? Có đúng là khối ngọc Thanh Long kia không?" Thượng Quan Vân Long lao nắm lấy vai Lý Quyên, dồn dập hỏi.
"Đúng vậy! Nhìn nó rất giống với khối ngọc Thanh Long mà lần trước chúng ta đã nhìn thấy!" Lý Quyên khẳng định gật đầu.
"Hắc hắc! Hay lắm, cái này đúng là trời giúp chúng ta rồi. Bây giờ không cần lo lắng nữa, sẽ có người thay chúng ta đối phó với tên khốn kiếp Sở Thiên kia. Em cho người chuẩn bị xe ngay lập tức, anh cần phải đến nói với Thanh gia chuyện này!" Thượng Quan Vân Long nở một nụ cười âm hiểm.