Thượng Quan Vân Long nhìn chằm chằm Sở Thiên. Hắn đã suy nghĩ nát óc nhưng vẫn không hiểu tại sao hôm nay Sở Thiên lại hẹn gặp mình.
Sở Thiên bình thản ngồi xuống, quan sát khuân mặt tái nhợt có chút thiếu ngủ của Thượng Quan Vân Long, Sở Thiên không nhịn được cười thầm. Xem ra mấy ngày qua Vân Long đã bị dằn vặt không ít! Điều này có thể trách ai bây giờ. Ai bảo cái con tiện nhân dám sỉ nhục nữ nhân của Sở Thiên này lại là lão bà của hắn chứ!"
"Thượng Quan Vân Long! Xin hỏi ngài dùng bộ mặt như vậy với tôi để định hù dọa ai vậy? Ngài cứ làm như tôi thiếu thiếu tiền của ngài không bằng vậy. Hôm nay tôi hẹn gặp là có chuyện chính sự cần bàn với ông." Sở Thiên cười nói.
"Chính sự! Nói thẳng vào vấn đề luôn đi!" Thượng Quan Vân Long tuy cùng tức giận nhưng hắn vẫn biết kiềm chế bản thân, không cãi vã với Sở Thiên làm gì. Sở Thiên từ chỗ mình đào đi không ít minh tinh, hơn nữa sự việc mấy ngày nay của Quỷ Thành chắc chắn là do tên khốn kiếp này làm chứ làm gì có ai có gan như thế.
"Tôi hôm nay mời ngài đến là muốn bàn về chuyện Quỷ Thành. Dạo gần đây tôi nghe nói Quỷ Thành luôn xảy ra hỏa hoạn? Việc này chắc hẳn đã ảnh hưởng không ít tới lượng người thăm quan, cũng như kế khạch quay phim đúng không?"
"Chuyện này mắc mớ gì đến cậu?" Nghe Sở Thiên nhắc đến chuyện Quỷ Thành, cơn tức trong bụng Vân Long lại bùng lên, giọng nố vô cùng lạnh lùng gay gắt.
"Ông không nên tức giận! Theo tôi được biết để xây dựng Quỷ Thành, tập đoàn Vân Long hầu như đã dốc toàn bộ vốn liếng, đáng tiếc lại không thể sử dụng. Hiện tại tập đoàn Vân Long chắc chắn đang gặp vấn đề không nhỏ về kinh tế. Vậy thì cần gì phải phùng má giả làm người béo đậy? Thẳng thắn mà nói tôi gia giá năm trăm triệu, ông đem Quỷ Thành bán lại cho tôi."
"Cái gì? Năm trăm triệu? Ngươi nằm mơ đấy à. Để tạo ra nó tôi đã chi đến hơn một tỷ vậy mà cậu bảo năm trăm triệu. Mặc kệ cậu có trả bao nhiêu tiền tôi nhất định không bán!" Thượng Quan Vân Long bật dậy khỏi ghế.
Đoán trước được Thượng Quan Vân Long sẽ nói như vậy, Sở Thiên chỉ cười lạnh trả lời: "Tôi khuyên ông nên suy nghĩ cho cẩn thận. Theo tôi được biết Quỷ Thành được xây dựng trên khu đất không có giấy phép. Khả năng chỉ mấy hôm nữa thành phố sẽ ra quyết định, mạnh mẽ dỡ bỏ nó không chừng. Đến lúc đó đừng nói là 500 triệu cho dù năm đồng cũng chả ai dám mua!"
"Làm sao cậu lại biếu chuyện này?" Thượng Quan Vân Long kinh ngạc thế nhưng ông ta lập tức lấy lại bình tĩnh "Xem ra việc này hẳn do mày giở trò, thảo nào cái lão cáo già Uông Hải kia vẫn đang trì hoãn. Sở Thiên! Mày điên rồi! Cho dù Quỷ Thành có bị dỡ bỏ, yên tâm, không đời nào tao bán nó cho mày!"
"Ha ha! Việc này có vẻ làm ông mất bình tĩnh nhỉ? Vân Long ạ! Hôm nay tôi muốn nói cho ông biết, Quỷ Thành này ông không muốn bán cũng phải bán!" Nói xong Sở Thiên từ trong túi áo ngực rút ra một xấp ảnh ném lên mặt bàn.
Thượng Quan Vân Long cầm lên, sau khi nhận ra nội dung của các bức ảnh kia ông ta có chút ngây người. Trong những tấm ảnh này đều là hình Sở Thiên cùng em gái Thượng Quan Thiến Thiến, có thể dễ dàng nhận ra quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
"Tại sao mày lại đi cùng Thiến Thiến. Mày định thế nào em gái tao?" Thượng Quan Vân Long nhìn Sở Thiên với ánh mắt phức tạp.
"Ha ha! Định thế nào còn chưa biết! Nhưng nếu ông không đem Quỷ Thành bán cho tôi, lúc ấy ông sẽ biết tôi làm gì với em gái ông! Tôi cho ông thời gian một tuần suy nghĩ. Nếu sau một tuần mà ông vẫn nhất quyết không chịu bán Quỷ Thành cho tôi, đến lức đó đừng trách Sở Thiên này tâm thủ ngoan lạt!" Nói xong Sở Thiên xoay người rời đi mặc cho Thượng Quan Vân Long vẫn đứng đó ngơ ngác.
.........
"Sở Thiên! Nếu như Thượng Quan Vân Long không đồng ý, anh định ra tay với Thiến Thiến thật sao?" Chu Địch đang bóc vỏ nho, nhẹ nhàng cho từng quả vào miệng Sở Thiên.
"Vân Long nhất định sẽ đồng ý! Anh đã cho điều tra, Vân Long với Thiến Thiến hai anh em họ từ nhỏ đã không có cha mẹ, hai anh em họ đều dựa vào nhau mà sống, tình cảm anh em họ rất tốt. Thượng Quan Vân Long chắc chắn sẽ không để em gái mình bị bất kì tổn thương gì. Vì vậy chắc chắn hắn sẽ làm theo thôi!" Sở Thiên vừa ngậm nho vừa nói, thanh âm có chút quái dị.
"Anh đúng là một tên đại bại hoại đại lưu manh!" Chu Địch cầm một quả nho nhét nhét mạnh nho vào miệng Sở Thiên.
"Ha ha! Điều này cũng không thể trách anh được! Có trách thì trách Lý Quyên kia kìa, ai bảo ả tiện nhân này lại dám đắc tội với Chu Địch của anh cơ chứ!" Sở Thiên khẽ cười ôm lấy Chu Địch vào lòng, hai tay từ từ tiến đến ngọn núi đôi hùng vĩ trên ngực Chu Địch.
"Tại sao hai hôm nay anh không gặp Vương Tuyết vậy? Không biết trốn đâu rồi nữa?" Sở Thiên đình chỉ động tác tay có chút nghi ngờ hỏi.
"Em không biết, Vương Tuyết mấy hôm nay theo Vương Cương tập luyện cái gì đó, nói là để giảm béo!" Chu Địch nằm trong ngực Sở Thiên, đôi tay của nàng không có đình chỉ động tác, nhẹ nhàng cởi áo Sở Thiên ra. Sở Thiên vuốt ve đã khơi dậy dục hỏa trong người Chu Địch.
"Ừ! Nếu em gặp Vương Tuyết thì nói cho cô ấy biết mấy ngày tới nên cẩn thận một chút. Anh sợ Thượng Quan Vân Long chó cùng dứt dậu sẽ gây bất lợi cho các em. Tuy rằng đã có bọn người Vương Cương bảo vệ thế nhưng cẩn thận chút vẫn tốt hơn!" Bị Chu Địch tóm lấy tiểu Sở Thiên nhạ nhàng lên lên xuống xuống hắn đã hết chịu nổi. Lập tức đem Chu Địch đặt xuống dưới thân.
"Ông chủ! Bên ngoài có người tự xưng là Lý Quyên muốn gặp ngài!" Đúng vào thời khắc quan trọng bên ngoài lại truyền vào một tràng gõ cửa.
"Mẹ! Không sớm không muộn lại đến đúng vào lúc này!" Sở Thiên đầy oán hận quát: " Ta tới ngay đây! Hừ ta muốn xem tiện nhân này hôm nay đến đây là có việc gì! Chu Địch, em cứ ở đây chờ một lát, đợi anh thu thập xong ả tiện nhân này sẽ quay lại tìm em! Sở Thiên đứng lên, trước khi đi hắn còn không quên bóp nhẹ đôi tiểu bạch thỏ trắng mịn của Chu Địch.
.............
Sở Thiên ngồi tựa lưng vào ghế, miệng ngậm một điếu xì gà bình thản quan sát Lý Quyên trước mặt. Lý Quyên hôm nay trang điểm có chút sơ sài thế nhưng đôi mắt và môi của ả được chau chuốt rất tỉ mỉ, đôi mắt màu tím nhạt còn môi lại đỏ chót nhìn rất yêu mị.
"Là Thượng Quan Vân Long bảo cô tới! Có rắm gì thì phóng nhanh đi, lúc này tôi rất bận!" Sở Thiên vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn, cười lạnh nói.
Lý Quyên không hề tức giận khi nghe thấy lời nói của Sở Thiên. Đôi môi mền mại khẽ nhếch lên, Lý Quên khẽ lắc lư thân hình giống như xà mỹ nhân từ từ tiến về phía Sở Thiên. Một tay lơ đãng đặt lên đùi Sở Thiên, hai chân hơi tách nhẹ ra làm cảnh xuân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Lý Quyên lúc này mới cất tiếng: "Sở Thiên, hôm nay tôi qua thăm anh một chút! Tại sao anh lại nỡ đối xử thế với một người yếu đuối như tôi vậy!"
Ta kháo! Nghe mà buồn nôn quá đi mất! Lớn hơn mình đến mấy tuổi mà vẫn gọi mình là anh. Nếu không phải gần đây tôi cảm thấy tẻ nhạt muốn cùng Vân Long và cô vui đùa một chút, thì lão tử đã sớm cho công ty Vân Long của mấy người phá sản lâu rồi. Lúc đó cô làm gì còn có thể khỏe mạnh mà đứng ở đây nói chuyện với tôi như bây giờ! Sở Thiên thầm nghĩ như vậy, thế nhưng mặt vẫn tươi cười đôi mắt đảo khắp thân thể Lý Quyên nói: "Ha ha! Có chuyện gì thì nói thẳng đi! Tôi không có thời gian!"
"Nếu anh đã không muốn dài dòng thì tôi cũng nói thẳng. Chuyện lần trước trong tiệm quần áo là tôi không đúng. Hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi anh. Mong anh đừng để bụng chấp nhặt kẻ tiểu nhân như tôi. Xin hãy bỏ qua cho Vân Long!" Lý Quyên đem thân thể dựa hẳn vào Sở Thiên, đôi bạch thỏ khổng lồ nhẹ nhàng cọ sát vào cánh tay của hắn làm cho Sở Thiên có thể dễ dàng cảm nhận da thịt mát lạnh bên trong.
"Được thôi! Buông tha công ty Vân Long của các người không phải là chuyện khó. Vấn đề cô định làm gì để tôi có thể đáp ứng chuyện này?" Sở Thiên có chút hứng thú nhìn Lý Quyên.
"Nếu như anh có thể buông tha Vân Long tôi sẽ làm theo tất cả những gì anh yêu cầu! Tất cả!" Nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Sở Thiên, những ngón tay của Lý Quyên chậm rãi di chuyển khắp người Sở Thiên.
"Ha ha! Nói thật nhé! Kì thực tôi không muốn buông tha cho Vân Long, có điều nếu như biểu hiện của cô tốt nói không chừng chuyện này có thể xảy ra!" Sở Thiên cười cười thế nhưng ánh mắt rất nghiêm túc không giống cười chút nào nhìn Lý Quyên. Vừa nãy Sở Thiên bị Chu Địch khiêu khích làm cho dục hỏa trong người vẫn âm ỉ chư được phát tiết. Đúng lúc này Lý Quyên lại có ý định mua bán thân thể với Sở Thiên, tuy rằng cô ta có chút lớn tuổi thế nhưng nhan sắc vẫn chấp nhận được. Nếu như lúc này mà Sở Thiên không xơi thì đúng là đại nghịch bất đạo.
Lý Quyên rất rõ ràng ý của Sở Thiên. Cô ta có chút do dự nhìn Sở Thiên, trong lòng lúc này đang kịch liệt đấu tranh. Tuy rằng đã biết trước chuyện này sẽ sảy ra thế nhưng Lý Quyên vẫn có chút không tình nguyện.
Cuối cùng Lý Quyên cũng cắn răng đem quần áo trên người cởi xuống. Bên trong không có đồ lót, xem ra lúc đến đây cô ta đã có chuẩn bị.
Lúc trên người Lý Quyên không còn một mảnh vải, Sở Thiên không thể không thán phục 'người phụ nữ này quả thật là một cực phẩm'.
Cực phẩm trước mắt làm cho Sở Thiên hô hấp trở nên dồn dập, cuối cùng hắn cũng không kiềm chế được nữa, đứng bật dậy...