Chương 31: Mày là thằng nào

31

Cô bé có vẻ rất thỏa mãn, đôi mắt đưa tình nhìn Sở Thiên, cô bé bò đến ôm chặt lấy hắn, bộ ngực bị đè ép biến dạng làm cho Sở Thiên động lòng, không nhịn được đưa tay ra nắm lấy, mạnh mẽ xoa nắn.

"Cảm ơn anh đã cho em một lần thỏa mãn." Cô bé một bên mặc quần áo, một bên nhẹ giọng nói. Trong ánh mắt có chút u oán.

Sở Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm trên ghế nhìn nàng mặc quần áo. Cô bé này lai lịch thế nào hắn cũng không muốn biết, hai người chỉ giống như tình một đêm mà thôi. Thế nhưng cô bé điên cuồng này để lại cho hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc, cuối cùng Sở Thiên vẫn không nhịn được cất tiếng hỏi "Em tên là gì?"

Cô bé đã mặc quần áo tử tế, đang mở cửa xe đang chuẩn bị rời đi thì nghe Sở Thiên hỏi, nàng xoay đầu lại có chút do dự một chút nhưng vẫn cất tiếng trả lời "Em tên Vương Xảo Xảo! Hi vọng anh có thể nhanh quên đi, bởi vì nó có thể mang đến tai họa cho anh!" Nói xong cô bé bước xuống xe rời đi.

"Con bà nó!" Sở Thiên u ám chửi, biết tên của ngươi có thể mang đến tai họa, ngươi hù dọa ai đấy? Vương Xảo Xảo cái tên nghe rất khả ái Giơ tay nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi Thượng Quan Thiến Thiến chắc cũng đã tan học.

Lúc này một lượng lớn sinh viên tan học tràn ra ngoài. Sở Thiên đứng ngoài cổng trường, ngoại hình hắn khá đẹp trai nên hấp dẫn rất nhiều nữ sinh, có người chỉ chỏ suy đoán hắn là ai. Thậm chí còn có mấy nữ sinh cố ý đến trước mặt Sở Thiên tạo dáng cố ý phô diễn vóc người nóng bỏng.

Con gái thời nay cũng thật điên cuồng quá đi. Sở Thiên bất đắc dĩ cười cười, nếu như không phải là hôm nay đã đánh một pháo. Nếu ko có nhiệm vũ quan trọng phải làm thì chắc anh sẽ chơi với mấy em đó một chút.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy Thượng Quan Thiến Thiến đi ra. Nàng mặc một bộ đồ màu trắng, mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh thuần đáng yêu. Ấn tượng của nàng với Sở Thiên rất tốt, nếu như không phải tại Lý Quyên đáng ghét kia hắn thật không muốn lợi dụng nàng chút nào.

Trong nháy mắt Thượng Quan Thiến Thiến đã bước tới gần cổng, bên cạnh nàng còn có một nam sinh đang khoa chân múa tay gì đó có vẻ như là người đang theo đuổi nàng. Nhìn vẻ mặt Thượng Quan Thiến Thiến có thể nhận ra nàng chẳng có chút hảo cảm nào đối với nam sinh này. Mang theo vẻ mặt chán ghét, Thượng Quan Thiến Thiến bước nhanh về phía chiếc Mercedes đen đang có hai vệ sĩ đứng đợi ở cửa xe, nhìn hai người này Sở Thiên nhận ra là hai tên đã bị hắn giáo huấn trong tiệm quần áo lần trước.

Sở Thiên nhẹ nhàng nở nụ cười cất bước đi tới "Hắc hắc, lẽ nào ngươi không cảm thấy dây dưa một nữ sinh là chuyện rất nhàm chán hay sao?"

"A đại ca ca!" Nghe được thanh âm Sở Thiên, Thượng Quan Thiến Thiến cùng tên nam sinh kia đồng thời xoay đầu lại, hai tên bảo tiêu nhìn thấy Sở Thiên đến gần Thượng Quan Thiến Thiến cũng lập tức chạy tới.

"Đại ca ca! Sao anh lại tới nơi này ?" Thượng Quan Thiến Thiến nhìn thấy Sở Thiên xuất hiện, nàng vô cùng hưng phấn nhào tới ôm lấy Sở Thiên.

Một cảm giác khác thường truyền đi khắp người Sở Thiên. Phải biết rằng Thượng Quan Thiến Thiến tuổi tác mặc dù không lớn lăm, thế nhưng vóc người phát dục rất tốt, y phục của nàng lại có chút thiếu vải. Lúc này Sở Thiên có thể nhìn rõ hai quả núi đang phát triển lúc này gắt gao đè chặt lên tay hắn.

Nhìn thấy Thượng Quan Thiến Thiến thân thiết ôm lấy Sở Thiên, nam sinh kia vô cùng phẫn nộ: "Mày là thằng nào? Lập tức buông Thiến Thiến ra!"

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt, trông người này cũng có chút anh tuấn, chỉ có điều ánh mắt rất hèn mọn bỉ ổi. Sở Thiên cười nhẹ: "Ha ha! Mày là ai? Tao dựa vào cái gì mà phải nghe lời mày?"

Nam sinh kia nghe Sở Thiên nới lập tức trợn mắt há miệng mất nửa ngày mới có phản ứng, hắn xung hăng xông tới: "Ngay cả ta Triệu Đức Hành ta đây mày cũng không nhận ra, mày đi chết đi!"

"Cẩn thận!" Nhìn thấy Triệu Đức Hành tung nắm đấm hướng Sở Thiên lao đến Thương Quan Thiến Thiến biến sắc.

Sở Thiên đương nhiên không để ý, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười đưa tay lên tóm gọn nắm đấm của Triệu Đức Hành. Mới hơi dùng lực một chút mà cái tên Triệu Đức Hành kia liền gào khóc thảm thiết giống như heo bị chọc tiết vậy.

"A đau chết tao mất, mau buông ra! Cha tao là cục trưởng công an! Mày dám đánh tao, ông sẽ tống mày vào ngục! A!"

"Cục trưởng công an? Ha ha nghe có vẻ rất đáng sợ đấy! Xin lỗi để mày thất vọng rồi tao không quan tâm lão ấy là ai! Ha ha!" Sở Thiên cười nói đồng thời buông lỏng cánh tay đang bóp chặt nắm đấm của Triệu Đức Hành.

Triệu Đức Hành lập tức ngồi bệt xuống dưới đất cầm lấy bàn tay bị bóp, liên tục xoa nắn. Việc này đã kéo tới không ít nam nữ sinh kéo đến, họ sôi nổi bàn tán.

- Mau nhìn đi, kia không phải Triệu Đức Hành sao? Làm sao lại bị người ta đánh thế?

- Thực sự là đáng đời! Để xem sau này hắn còn dám hống hách nữa không?

.........

"Xem ra mày cũng chẳng phải là loại tốt lành gì. Hôm nay tao giáo huấn mày đến đây thôi, sau này cấm không được làm phiền Thiến Thiến nữa. Trở về nói lại với lão cha mày tao là Sở Thiên. Còn bây giờ mày có thể cút được rồi!" Sở Thiên cười cười nhìn Triệu Đức Hành dưới đất.

"Được! Mày cứ chờ đấy!" Triệu Thiên Hành biết mình hôm nay đã đá trúng thiết bản nhưng vẫn làm ra vẻ, hắn cố gắng bò dậy sau đó nhanh chóng chuồn mất.

Sở Thiên dẫn theo Thượng Quan Thiến Thiến rời đi. Hai vệ sĩ luôn theo sát phía sau, có vẻ đối với Sở Thiên, họ rất không yên tâm, thế nhưng lại không có biện pháp gì, ai bảo bản lĩnh Sở Thiên lại khủng bố như vậy.

Thượng Quan Thiến Thiến vẫn ôm lấy cánh tay Sở Thiên, nàng ríu tít như một chú chim nhỏ "Sở Thiên ca ca! Anh thật là lợi hại! Mà tại sao hôm nay anh lại đến đây vậy, có phải là đến vì em không?"

"Anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Tiện thể trông thấy em nên đến chào hỏi chút thôi!" Sở Thiên nhẹ nhành xoa đầu Thượng Quan Thiến Thiến, khẽ cười nói.

"Hì hì! Sở Thiên ca ca, chuyện lần trước ở tiệm quần áo anh đừng để ý, tính khí chị dâu em là như vậy đấy!" Thượng Quan Thiến Thiến nhớ tới việc lần trước xảy ra, nàng vội vàng giải thích.

Sở Thiên cười cười lắc đầu, nếu như để cô bé này biết hôm nay mình tới đây chính là vì muốn đối phó với chị dâu của em, không biết em ấy có còn đối xử với mình như vậy không? Nghĩ tới đây Sở Thiên mở lời: "Thôi cũng đã muộn anh phải đi rồi. Em cũng nên trở về đi thôi!"

"Mới vừa gặp anh đã đòi đi rồi sao?" Thượng Quan Thiến Thiến chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không tình nguyện chút nào.

"Em không trở về sẽ làm người nhà lo lắng đấy! Lần khác anh lại tới mà!" Nói xong Sở Thiên quyết tâm rút cánh tay trong ngực Thượng Quan Thiến Thiến ra.

"Tốt lắm lần sau nhất định anh phải tới nữa đấy! Nào, ngoéo tay!" Thượng Quan Thiến Thiến vừa nói vừa ngúc ngoắc ngón tay út, vẻ mặt đầy chờ mong.

Sở Thiên bất đắc dĩ cười cười ngoắc tay với Thượng Quan Thiến Thiến, nha đầu này cũng thật là đáng yêu quá đi mà.

"Được rồi, em về đây lần sau nhất định anh phải tới đấy!" Thượng Quan Thiến Thiến ngồi vào trong xe, nàng ló đầu ra hướng Sở Thiên vẫy tay tạm biệt.

"Ừ, tạm biệt!" Sở Thiên cũng vẫy tay lại đáp lại.

Nhìn Thượng Quan Thiến Thiến cùng hai vệ sĩ lái xe rời đi, Trương Long không biết từ nơi nào chạy đến: "Ông chủ! Sự tình ngài giao chúng tôi đã làm xong!"

Sở Thiên nhận lấy những bức ảnh từ Trương Long. Hắn lập tức mỉn cười: "Ha ha! Thượng Quan Vân Long ta xem ngươi còn biện pháp gì! Trương Long ngày mai cậu giúp tôi đặt một cuộc hẹn với Thượng Quan Vân Long!"