Theo tiếng bước chân vang lên, mười mấy người mặc bộ đồ màu đen tiến về phía Sở Thiên trên tay cầm theo can nhựa, đi đầu nhóm người này là Trương Long.
"Ông chủ, toàn bộ những người canh gác đã bị chúng tôi giải quyết. Bọn họ tuy phái ra khá nhiều người nhưng đều thuộc loại bình thường, hoàn toàn không thể phản kháng!" Trương Long tiến về phía Sở Thiên báo cáo.
"Tốt! Các ngươi nghe đây! Bốn góc phía trong Quỷ Thành này đều chất đống một ít vật liệu bằng gỗ. Mấy người dùng xăng đốt chúng, phải nhớ không được để lửa cháy quá to, nếu không việc chúng ta đến đây làm là công cốc. Rõ chưa?" Sở Thiên gật gù tán thưởng, Long Tổ xuất thân là bộ đội đặc chủng mấy tên bảo vệ quèn làm sao có thể làm khó được họ.
Nghe xong Sở Thiên phân phó mười mấy người nhanh chóng tản đi. Chỉ một lát sau bốn góc Quỷ Thành xuất hiện ánh lửa, ánh lửa cứ dần dần lớn lên, bên ngoài lập tức truyền vào tiếng la hét, đoán chừng là của người đi đường phát hiện được.
Sở Thiên cười lạnh một tiếng biến mất trong đêm đen. . . .
Thượng Quan Vân Long tức giận ném chiếc gạt tàn vào hai thủ hạ đang quỳ dưới đất quát: "Khốn kiếp tại sao vẫn để xảy ra hỏa hoạn hả?"
Hai tên thủ hạ chỉ có thể ủ rũ cúi đầu không dám trả lời. Quỷ Thành liên tục ba ngày nay đã xảy ra hỏa hoạn, mặc dù Thượng Quan Vân Long đã cho tăng cường số lượng người tuần tra, thế nhưng hỏa hoạn vẫn đều đặn xảy ra không thể khống chế nổi. Tuy rằng lửa chỉ làm cháy một ít vật liệu không quan trọng, hoàn toàn không gây tổn thất gì đáng kể. Nhưng việc Quỷ Thành thường xuyên gặp hỏa hoạn đã ảnh hưởng tới lượng người đến đây, đồng thời làm cho kế hoạch quay phim bị gián đoạn.
"Nhất định là do tên khốn kiếp Sở Thiên kia dở trò. Chỉ có hắn mới dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó với mình." Thượng Quan Vân Long mạnh mẽ chửi thầm.
"Các ngươi cho người tăng cường tuần tra. Hừ! Nếu hôm nay còn để xảy ra hỏa hoạn mấy đứa tốt nhất là chuẩn bị hậu sự đi!" Thượng Quan Vân Long không có biện pháp, chỉ có thể đem sự tức giận chút lên thủ hạ. Hắn đã tìm Triệu Chấn Quốc nhờ phái người đến hỗ trợ. Vậy mà lão cáo già này lại nói rằng dạo gần đây xảy ra nhiều vụ án, bên lão còn đang thiếu người, việc này làm cho Thượng Quan Vân Long càng thêm phiền muộn.
Hai tên thủ hạ xui xẻo không biết nói gì, chỉ có thể vâng một tiếng rồi nhanh chóng chuồn đi.
"Khốn kiếp! Sở Thiên, một ngày nào đó ngươi nhất định phải hối hận!" Thượng Quan Vân Long tức giận ném chén trà trên tay xuống đất.
Lúc này Sở Thiên đang nhàn nhãn ngồi trong phòng làm uống cà phê, hai chân đặt ở trên bàn, trong miệng hắn thỉnh thoảng còn hừ hừ vài câu, sự tình tiến triển rất thuận lợi vì vậy tâm tình của hắn lúc này rất tốt.
"Ông chủ! Người xem tối hôm nay chúng tôi có cần tiếp tục đến Quỷ Thành phóng hỏa không?" Trương Long đứng phía trước Sở Thiên có chút hưng phấn hỏi. Chuyện phóng hỏa đốt nhà như vậy hắn ở quân đội chưa làm bao giờ, lần này làm liên tục ba ngày dĩ nhiên cảm thấy rất kích thích, tự nhiên lại có cảm giác nghiện trò này.
"Ha ha! Trương Long chú nghiện phóng hỏa rồi hả? Thôi hôm nay không đi, chắc giờ trong Quỷ Thành đã không còn nhiều thứ để đốt. Nếu như lại tiếp tục phóng hỏa coi như Thượng Quan Vân Long không đau lòng, thì ta cũng đau lòng lắm chứ." Sở Thiên cười mắng.
"Vâng!" Trương Long có vẻ có hơi thất vọng.
"Không phải thất vọng, qua mấy ngày nữa còn có thể có trò hay hơn. Ngươi nói lại cho mấy anh em nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa sẽ có việc quan trọng cần họ làm!" Sở Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn Trương Long, trong lòng có phần buồn phiền, Trương Long cùng với những người kia vốn đều là anh em đồng chí tốt từ trong quân đội mà ra. Làm sao có thể theo ta giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm đây.
........
Sở Thiên hai tay đút túi bước vào một quán ăn ven đường. Hôm nay hắn tới đây để gặp mặt Thượng Quan Thiến Thiến, nhưng hỏi ra mới biết còn hơn một tiếng nữa Thượng Quan Thiến Thiến mới tan học. Sở Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ gọi một bát mì và một lon nước lạnh ngồi trong quán chờ đợi.
Một mình quạnh quẽ trong quán, Sở Thiên tùy ý ăn uống đồng thời lên kế hoạch cho các mấy việc sắp tới. Đang cẩn thận suy nghĩ thì một thanh âm dễ nghe truyền vào tai hắn "Tiên sinh, tôi ngồi đây được chứ?"
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lên. Chủ nhân của giọng nói là một cô gái chừng hai mươi tuổi vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ đồng phục sinh viên, mái tóc có chút rối tung trên bờ vai nhưng nhìn qua vẫn rất thanh thuần đáng yêu.
Quay đầu nhìn khắp quán không có lấy một người, Sở Thiên có chút khó hiểu tại sao cô bé này lại muốn ngồi với mình? Thế nhưng từ chối một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy thì thật bất lich sự. Sở Thiên đương nhiên sẽ không từ chối, mỉn cười khoát tay ý mời cô bé cứ tự nhiên.
Cô bé kia không khách khí kéo ghế ngồi xuống đồng thời gọi phục vụ mang tới cho mình một ly nước trái cây.
"Tiên sinh có muốn cùng em chơi một trò chơi kích thích hay không?" Cô bé ngẩng đầu nhìn Sở Thiên giọng nói nhỏ nhẹ.
"Kích thích?" Sở Thiên sững sờ, hắn có chút không hiểu lời cô bé này là có ý gì? Thế nhưng chỉ trong chốc lát đã phản ứng lại, chẳng lẽ vị này trước mặt chính là...
Sở Thiên còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên cảm giác chân giữa của hắn có phản ứng. Cúi đầu nhìn xuống mới hiện cô bé kia đã đem chân đặt lên bắp đùi của mình, hơn nữa còn đang dùng ngón chân khiêu khích mệnh căn của hắn.
"Hóa ra là một kĩ nữ!" Sở Thiên cười lạnh một tiếng. Nếu như không nghe những lời cô bé này vừa nói, chắc chẳng ai ngờ trong vỏ bọc sinh viên hoàn hảo kia lại là một kĩ nữ. Chỉ có điều Sở Thiên đối với kĩ nữ hoàn toàn không có một chút thú tính, bằng không nếu để nhiễm phải bệnh gì đó vậy không phải xong đời hay sao?
Cô bé kia nhìn ra thái độ của Sở Thiên, cái miệng nhỏ của nàng chúm chím khinh thường nói: " Nói thật cho anh biết tôi là một nữ sinh. Ngày hôm nay thất tình, ra ngoài chỉ là muốn tìm chút kích thích, không nghĩ tới lại đụng phải cái tên đầu gỗ như anh. Lão nương đúng là xui xẻo mà! Đệt!" Nói xong cô bé kia xoay người muốn rời đi.
Sở Thiên sững sờ "Con bà nó! Thời đại này nữ sinh không quá điên cuồng như vậy chứ? Đã được tặng miễn phí thì tội gì mình không lấy! Ngươi dám coi thường ta ư?" Sở Thiên liền trả tiền đồ uống, sau đó vội vàng kéo cô bé lên xe của mình.
Sở Thiên hôm nay lái một chiếc xe việt dã, chỗ ngồi phía sau cực kỳ rộng rãi hơn nữa cửa kính màu đen vì thế người bên ngoài nhìn vào chắc chắn không biết chuyện gì xảy ra bên trong.