Đi ra là hai cô gái ăn mặc hoa lệ khí chất cao nhã, vây quanh các nàng là mấy người bảo vệ cao lớn đủ để biết thân phận không tầm thường. Một người ước chừng khoảng ba mươi tuổi, dung mạo cực kì yêu mị, nàng có đôi mắt giống như hồ ly tinh vậy. Người còn lại nhỏ hơn chỉ ước chừng khoảng hai mươi tuổi thanh thuần đáng yêu, hai người toát ra khí chất cao quý người làm người khác nhìn vào có thể dễ dàng nhận ra hai nàng là tiểu thư của một gia tộc nào đó. Cô gái nhỏ tuổi nhìn thủ hạ của mình vẫn đang nằm trên mặt đất thi thoảng vẫn thổ ra một ngụm huyết, ánh mắt hiếu kì của nàng quan sát Sở Thiên một lúc sau đó quay sang nói với thiếu phụ lớn tuổi kia:
-"Tẩu tỷ vị ca ca này võ công thật lợi hại, có thể đem cẩu huynh đệ kia đánh cho bò xuống đất! Hơn nữa tướng mạo lại tuấn tú thật đúng với mẫu người ta thích!"
-"Ha ha! Tiểu muội muội đáng yêu, ca ca cũng rất mến ngươi! Ngươi nói xem hai người kia có đáng đánh không!" Trên đời làm gì có nam nhân nào không thích được nữ nhân khen ngợi, Sở Thiên cũng không ngoại lệ cái miệng của hắn cơ hồ sắp rách đến tận mang tai rồi.
-"Nên đánh! Đánh hay lắm, hai người kia cứ cả ngày đi theo ta! Phiền chết đi được, ta đã sớm muốn đánh họ rồi nhưng lại sợ không đủ sức! Đại ca ca hay là ngươi dạy ta võ công đi để ta có thể đánh bọn họ!" Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ kia lộ ra vẻ giảo hoạt.
Ta ngất! Bây giờ vẫn có nữ nhân ngây thơ như vậy! Sở Thiên còn chưa kịp trả lời thì một thanh âm lạnh lùng đã vang lên:" Thiến Thiến ngươi thật hồ đồ! Quần áo mua xong rồi chúng ta trở về thôi. Lần sau không cho phép ngươi cùng người không rõ lai lịch nói chuyện nữa!" Thiếu phụ kia nhìn Sở Thiên ánh mắt đầy khinh miệt.
-"Thật mất mặt! Các ngươi còn không mau đứng dậy!" Thiếu phụ quay sang hai vị đại hán kia giọng nói đầy vẻ tức giận. Hai người chỉ biết xấu hổ cố gắng đứng dậy đi tới sau lưng nàng dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Sở Thiên.
-"Tiên sinh làm ơn tránh đường! Ta có chuyện cần phải rời khỏi đây!" Thiếu phụ kia lạnh lùng nhìn Sở Thiên nói. Sở Thiên cười cười cũng không để ý lui về phía sau hai bước nhường đường cho đám người trước mặt. Lúc thiếu nữ nhỏ tuổi kia đi qua nàng bỗng nhiên quay lại nói với Sở Thiên:
"Đại ca ca! Ta là Thượng Quan Thiến Thiến, nay này nhất định ca ca phải dạy ta võ công đấy!"
-"Thiến Thiến! Tại sao ngươi lại không nghe lời ta? Sau này không được cùng cái loại rác rưởi đó nói chuyện nữa. Vừa nhìn đã biết là loại người không có giáo dưỡng rồi!" Thiếu phụ kia tức giận nắm tay Thiến Thiến kéo đi. Lời vừa thốt ra làm Sở Thiên có chút bực mình. Nữ nhân này tùy tiện sỉ nhục mình hai lần, nếu không phải nể mặt vị muội muội đáng yêu kia ta đã tính sổ với ngươi rồi.
-"Vị thái thái này, ngươi vừa nói ai rác rưởi vậy"? Chu Địch lên tiếng. Tuy là Sở Thiên không chắp nhặt nhưng Chu Địch lại không như vậy, nàng rất ghét những kẻ dám coi thường nam nhân của mình.
-" Thật sự là buồn cười! Ta không nói chuyện với ngươi, cái đồ xấu xí!" Bước chân thiếu phụ kia dừng lại, nàng nhìn Chu Địch cười khỉnh, trong ánh mắt của nàng thì trừ nàng ra tất cả những người ở đây đều là rác rưởi. Lời nói bay tới tai Sở Thiên, nụ cười trên mặt hắn khựng lại. Nhìn đám người nọ đã lên ô tô đi xa hắn thầm nghĩ:" Ngươi dám nói Tiểu Địch của ta xấu xí? Cái con mụ xú kĩ nữ này! Ngươi sỉ nhục ta không quan trọng nhưng nếu ngươi sỉ nhục nữ nhân của ta vậy đừng trách ta tâm thủ ngoan lạt. Đây là do ngươi tự tìm lấy mà thôi!"
-" Chu Đich! Ngươi không nên chấp nhặt với loại người như vậy. Đi chúng ta đi mua quần áo !" Vương Tuyết tiến tới ôm lấy Chu Địch, nàng hiển nhiên lo lắng những lời người thiếu phụ kia làm Chu Địch thương tâm. Chu Địch cũng không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Sở Thiên, nhãn thần bên trong ngập tràn oan ức.
-" Ha ha! Không có chuyện gì, không phải chúng ta đến mua quần áo hay sao! Nơi này hôm nay ta bao. Các em nhanh chọn quần áo đi, chọn xong anh dẫn mọi người đi ăn cơm tây!" Sở Thiên cười cười nhìn hai người. "Được rồi! Đi mua quần áo thôi" Chu Địch gặt gù. Những lời thiếu phụ kia hiển nhiên đã làm nàng thương tâm nhưng nàng vẫn cố kìm nén nước mắt. Nhìn hai người vui vẻ chọn quần áo thế nhưng Sở Thiên không vui chút nào. Xú nữ nhân kia dùng ánh mắt miệt thị và những lời nói kinh bỉ với Chu Địch, nhìn vẻ mặt nàng lúc đấy nội tâm Sở Thiên rất đau lòng.
"Ngươi dám mắng Tiểu Địch! Ta không cần biết ngươi là ai, mặc kệ sau lưng ngươi là ai? Ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá vì những lời nói của mình! Sở Thiên thầm mắng. Đợi nhị nữ mua xong quần áo, Sở Thiên lấy thẻ tín dụng xoay người muốn thanh toán, chợt thấy nữ phục vụ bán hàng vừa nãy đã ngăn cản mình.
-" Này! Các ngươi có muốn đùa một chút không? Cái nữ nhân viên vừa nãy hung hăng ở ngoài cửa đấy!" Sở Thiên gọi Vương Tuyết và Chu Địch lại thấp giọng thì thầm.
"Hay lắm! Nàng vừa nãy đúng là xem thường ngươi! Cũng nên giáo huấn nàng một chút!" Lời Sở Thiên đã gây nên hứng thú. Hai người lập tức tán thành.
-"Tốt lắm, hai người đưa hết tiền mặt trên người cho ta!" Nghe Sở Thiên nói nhị nữ tuy cảm thấy kì quái nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa hết tiền mặt cho Sở Thiên. Sở Thiên đem toàn bộ tiền mặt cất vào túi áo sau đó nghênh ngang đi ra cửa. Nữ phục vụ kia bởi vì vừa nãy đắc tội với mấy người Sở Thiên vân nên nàng vẫn một mực cúi đầu.
"Tiểu muội muội không cần sợ hãi! Xin lỗi vừa nãy bọn ta cũng có chút không đúng nên giờ đến để đưa tiền cho ngươi!" Sở Thiên cười híp mắt vỗ vai nữ phục vụ kia. "Đến đưa tiền?" Nữ phục vụ kia ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, ánh mắt mê man hiển nhiên nàng không hiểu Sở Thiên đang nói gì. " Đúng! Đến đưa ngươi tiền! Ngươi nghe đây chỗ này tổng cộng có đến mấy vạn, nếu như ngươi đem toàn bộ quần áo trên người cởi sạch chỗ tiền này sẽ là của ngươi!"
Nói xong Sở Thiên móc ra một xấp tiền lớn đưa qua đưa lại trước mắt nữ nhân viên kia. Nữ nhân viên kia tựa hồ rất kinh ngạc, mở trừng hai mắt nhìn Sở Thiên, nàng rất muốn mắng lưu manh thế nhưng khi nhìn thấy xấp tiền trong tay hắn lại ực một tiếng. Vương Tuyết cũng hiểu ý Sở Thiên, tuy làm vậy có chút quá đáng thế nhưng người này quá kiêu ngạo. Nàng lập tức đánh tiếng:" Nếu như ngươi làm theo những gì anh ấy nói thì chỗ y phục này sẽ là của ngươi!" Nói xong nàng ném một bộ y phục đã đóng gói vào tay nữ nhân viên kia. Nữ nhân viên kia một lần nữa kinh ngạc. Nhìn bộ quần áo nhạn hiệu mới nhất của Pháp trong tay minh mình, một bộ này cũng phải tương đương với mấy năm tiền lương của mình a. Nghĩ tới đây nàng bắt đầu có chút do dự.
-" Sở Thiên! Làm như vậy có chút hơi quá đáng. Lẽ nào nàng thật sự sẽ cởi sao!" Chu Địch nhỏ giọng oán trách.
-"Ta cũng không dám chắc chắn. Thế nhưng ta muốn xem một nữ nhân có dám vì tiền mà danh dự của mình cũng vứt bỏ hay không? Cái này coi như nàng trả giá về hành vi vừa nãy đi!" Sở Thiên nhỏ giọng nói. Nhìn nữ nhân viên kia còn chút do dự Sở Thiên cười nói:" Ha ha! Nếu như người đã không muốn vậy chúng ta đi!"
-"Không cần đi, ta cởi!" Nữ nhân viên kia thấy Sở Thiên muốn rời khỏi, lập tức không dự đồng ý. Áo khoác bên ngoài rơi xuống lộ ra chiếc áo ngực màu đen cùng quần lót màu hồng.
-"Có thế chứ!" Sở Thiên hào hứng. Nhưng khiến hắn thất vọng là nữ nhân viên kia không có cởi thêm.
-" Đệt! Ngươi cho rằng ta mất mấy chục vạn chỉ để xem đồ lót của ngươi à? Nếu vậy ta thà dùng tiền mua hẳn một xe đồ lót cho xong!" Sở Thiên có chút bực mình. Nữ nhân viên cắn răng một cái đưa tay ra sau lưng... Chỉ chốc lát toàn thân nàng đã thoát sạch sành sanh. Sở Thiên có chút thất vọng, nhìn nàng cũng có chút nhan sắt thế mà da thịt thô ráp, thân hình mập mạp, cắp vú đã bắt đầu sệ xuống. Mấy chục vạn đổi lại không xứng đáng chút nào. Sở Thiên âm thầm vận chân khí theo ngón tay hướng cửa ra vào. Rầm một tiếng chỉ thấy cánh cửa được mở toang ra người bên ngoài được một phen bỏ mắt. Người ngoài xô vào càng lúc càng đông. Thậm chí có kẻ còn quay camera, chụp ảnh. Nữ nhân viên kia nhất thời ngẩn ra không biết làm thế nào, còn quên cả mặc quần áo.
-" Nhanh mặc quần áo vào đi nếu không người ta lại nghĩ nơi này là kĩ viện giờ! Ngươi hãy nhớ kĩ bài học lần này. Đừng dùng mắt chó mà coi thường người khác!" Sở Thiên ném xấp tiền đang cầm vào tay nàng sau đó nghênh ngang dời đi dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Dọc đường đi nhị nữ bàn luận sôi nổi về sự kiện vừa nãy, hai nàng đều nhất trí cho rằng- - - Sở Thiên là một lưu manh, không phải là cực phẩm đệ nhất lưu manh mới đúng. Bình phẩm của hai người làm Sở Thiên buồn bực không thôi. Hắn muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do hợp lý vì vậy đành chấp nhận để cho nhị nữ trêu trọc. Macao. Trở lại sòng bạc Chu Địch kéo Vương Tuyết về phòng hưng phấn muốn thử quần áo mới. Sở Thiên chỉ có thể một mình ở phòng làm việc nghe Vương Cương báo cáo.
-"Lão bản! Sòng bạc chúng ta tháng này thu lời một tỷ đô la. Ước chừng tháng sau có thể là năm tỷ." Vương Cương cầm cuốn sổ trên tay cung kính nói.
-"Tốt! Ngươi cấp cho anh em ba tháng tiền lương đi. Tháng này mọi người cũng cực khổ rồi!"
-" Cám ơn lão bản!" Vương Cương vui vẻ đáp lời đồng thời báo cáo cho Sở Thiên chút sự tình của sòng bạc. Sở Thiên rảnh rỗi ngồi nghĩ đến người thiếu phụ đã sỉ nhục Chu Địch kia trong tâm lý lập tức giận dữ. Ngươi có thể sỉ nhục ta nhưng tuyệt đối không thể gây tổn thương đến nữ nhân bên cạnh ta! Bất luận người nào cũng không được! Ta muốn cho tiện nhân kia phải trả giá thật lớn!
-" Alo! Vương Tuyết, ta muốn ngươi tra tư liệu về người phụ nữ hôm qua! Càng nhanh càng tôt!" Sở Thiên cầm điện thoại lên gọi cho Vương Tuyết.