Sở Thiên dẫn theo Chu Địch cùng Vương Tuyết đi dạo trên đường phố Paris, bởi vì muốn giải sầu nên họ thống nhất không ngồi ô tô mà cùng nhau đi bộ ngắm cảnh. Một nam nhân đẹp trai dẫn theo hai mĩ nhân xinh đẹp cùng đi trên con đường tình nhân dễ làm cho người ta phải chú ý. Nhất là hai vị mĩ nữ kia, nam nhân nào trông thấy các nàng đều ngây người sửng sốt, thật giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm vậy, thật khó có thể dấu được dục vọng chinh phục trong ánh mắt.
Chỉ có điều khi chứng kiến vết sẹo trên khuân mặt không tì vết của Chu Địch, bất kì ai cũng đều thở dài đầy tiếc hận. Vết sẹo kia ngay dưới mắt trái, mặc dù khá nhỏ hơn nữa còn được trang điểm rất kĩ thế nhưng vẫn không thoát những ánh mắt thưởng kia. Cũng may Chu Địch đã quen với những ánh mắt như vậy, dọc theo đường đi nàng vẫn cùng Sở Thiên cười cười nói nói, mà Sở Thiên cũng không thèm để ý. Vương Tuyết bên cạnh thi thoảng cũng chen vào vài câu làm cho bầu không khí trở nên vô cùng vui vẻ.
Tại Paris có một con đường vô cùng phồn hoa tráng lệ, sở dĩ như vậy là vì ở đó có rất nhiều các công ti trang phục nổi tiếng trên thế giới mở cửa hàng tại đây. Con đường này được rất đông các phú bà, tiểu thư xinh đẹp yêu thích. Hai vị mĩ nhân đang sôi nổi thảo luận về các y phục hàng hiệu trên thế giới. Sở Thiên thì vẻ mặt nhàn nhã đi theo các nàng, ánh mắt hắn không ngừng đảo qua đảo lại đánh giá mĩ nữ xung quanh.
-" Sở Thiên! Chúng ta tới cửa hành Dream Paris phía trước mua chút quần áo chứ? Chúng ta lâu rồi không mua y phục, hiện tại y phục em đang mặc đã quá hạn rồi đấy. Em nghe Vương Tuyết nói Dream Paris là một tiệm bán quần áo nổi tiếng chuyên kinh doanh hàng hiệu, trang phục vải vóc ở đó tương đối khá. Hơn nữa nó còn là cửa hàng được một thương nhân ở Macao mở đấy!" Chu Địch bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn Sở Thiên nói.
- "Ha ha! Không thành vấn đề các em muốn đi đâu liền đi đó, muốn mua gì anh cũng mua cho các em." Sở Thiên ngẫm lại đoạn thời gian trước thực sự quá bận lúc này cũng nên để các nàng sắm sửa chút y phục. Vậy nên hắn lập tức gật đầu.
" Sở Thiên anh thật tốt!" Chu Địch quát to một tiếng lập tức nhào tới ôm hôn Sở Thiên. Mặc dù bị rất nhiều ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào mình nhưng Sở Thiên cứ mặc kệ mà hưởng thụ. Các người thích ý kiến thì lại đây! Ta sẽ cho các ngươi được biết cảm giác được bay là như thế nào!
Mấy người Sở Thiên cao hứng đi đến Dream Paris. Trước mặt họ là một tòa nhà cổ kính nhưng hề kém vẻ xa hoa tráng lệ. Chu Địch phi thường vui vẻ bước tới đẩy cửa đi vào. Bất ngờ một nữ nhân viên đi ra đưa tay ngăn cản Chu Địch. " Xin lỗi các vị! Hôm nay cửa hàng chúng tôi hiện không bán hàng. Mong các vị thứ lỗi hôm khác hãy quay lại." Nữ nhân viên khẽ cúi người thái độ rất cung kính.
- " Tại sao lại không bán hàng? Thật vất vả chúng ta mới tới được đây, chẳng lẽ cửa hàng lại để chúng ta ra về tay không sao?" Chu Địch vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục năn nỉ.
- "Thôi bỏ đi! Chu Địch chúng đi chỗ khác mua" Sở Thiên có không quan tâm nói."Thế nhưng..." Ánh mắt Chu Địch có chút tiếc nuối không đành lòng.
-"Các người không phải nói là không kinh doanh sao? Tại sao ta vẫn thấy bên trong có người đang chọn quần áo?" Vương Tuyết chỉ vào bên trong, nhẹ nhàng hỏi nữ nhân viên kia. Hai người Sở Thiên cùng Chu Địch nhìn theo, quả nhiên bên trong có một đám người đang chọn y phục.
- "Ta hy vọng các ngươi có thể giải thích! Tại sao các nàng có thể đi vào còn chúng ta thì không? Lẽ nào ngươi cho bọn ta là kẻ không có tiền sao?" Sở Thiên hướng nữ nhân viên kia gay gắt hỏi.
- "Tiên sinh ta không có ý này! Xin ngài không nên hiểu lầm, các nàng là khách quý của bổn tiệm. Thân phận bọn họ so với các ngươi không thể so sánh" Thanh âm nữ nhân viên có chút khinh bỉ nói với Sở Thiên. Cũng khó trách nữ nhân viên kia bởi vì mấy người Sở Thiên gần đây xảy ra không ít chuyện nên y phục trên người trông có chút rẻ tiền.
- "Lão tử hôm nay muốn xem bên trong rốt cuộc là ai! Bằng vào ngươi đừng hòng cản được lão tử!" Nữ nhân viên bán hàng kia nói mấy câu làm Sở Thiên vô cùng tức giận. Đối với loại người chuyên ỷ thế hiếp người Sở Thiên vô cùng coi thường vì vậy lời còn chưa nói xong hắn đã phi vào bên trong.
- "Tiên sinh ngài không thể...!" Người bán hàng kia không ngờ rằng Sở Thiện lại xông vào nhanh như vậy, ngơ ngác một lúc rồi cũng đuổi theo. Có lẽ người bên trong cũng nhận ra động tĩnh ngoài cửa, lập tứ hai đại hán to lớn mặc âu phục màu đen chạy ra cửa, nhìn cước bộ của bọn họ có thể dễ dàng nhận ra họ đã luyện qua công phu. Nội tâm Sở Thiên thầm mắng một tiếng "Cái loại ỷ thế hiếp người này hôm nay xuất môn còn mang theo bảo tiêu, được lắm xem ta thu thập ngươi thế nào!"
-"Tiên sinh! Xin hãy dừng bước, nơi này hôm nay đã được chúng ta bao tất cả! Mong ngài vui lòng lui ra ngoài!" Chỉ chớp mắt hai gã đại hán kia đã đứng trước mặt Sở Thiên, một gã đặt tay lên vai hắn nói.
Khóe miệng Sở Thiên khẽ nhếch lên: "Hắc hắc! Chẳng lẽ các ngươi bao được còn ta thì không? Các ngươi bao nơi này bao nhiêu tiền ta sẽ trả gấp đôi! Bây giờ mời các ngươi ra ngoài!"
Hai vị đại hán sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó quay sang nói với Sở Thiên: "Nếu tiên sinh đã cố tình gây sự vậy thì đừng trách chúng ta khách khí!" Hai người vung tay lên định tóm lấy Sở Thiên ném hắn ra ngoài. Sở Thiên đương nhiên không để bọn dễ dàng thực hiện như vậy, chỉ thấy hắn vai hắn khẽ động một cái đã đơn giản thoát khỏi hai đại hán kia, thuận tiện luồn ra phía sau vỗ nhẽ vào hông hai người. Hai vị đại hán lúc này đã nằm trên mặt đất, hoàn toàn bị bất ngờ với thân thủ của Sở Thiên.
- "Thiên ca vậy mới tốt chứ!" Đám người Chu Địch thấy vậy liền hô to lên nhằm trợ uy cho Sở Thiên.
- "Hắc hắc! Hai người quá coi thường Thiên ca rồi đấy, đối phó hai người này với ta chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi!" Sở Thiên vô liêm sỉ liếc mắt đưa tình với hai người, hắn còn thuận tay ném ra một nụ hôn gió. Hai gã đại hán mất hết mặt mũi, nghiến răng bật dậy lao tới Sở Thiên.
Kì thực hai người võ nghệ cũng không kém, quyền cước luôn nhắm vào những chỗ yếu hại mà đánh tới, động tác rất chi thuần thục hẳn là đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Nhưng thật đáng buồn cho họ vì đối thủ lại là Sở Thiên. Sở Thiên không hề sử dụng pháp thuật tu chân, hắn chỉ sử dụng quyền cước hoàn toàn bình thường, cho dù là một chấp hai thế nhưng vẫn không bị rơi vào thế hạ phong. Cho dù là không đánh chỉ đơn giản nếu hắn sử dụng tốc độ hai đại hán kia cũng hoàn toàn không thể chạm được vào người Sở Thiên.
- " Ra quyền nhẹ quá về đánh lão bà còn được! Quyền này sao yếu thế? Đòn này phải dùng toàn lực vào như vậy mới tôn trọng đối thủ!" Hai vị đại hán kia cùng Sở Thiên so đấu mà giống như đệ tử được sư phụ chỉ dạy vậy. Phanh... Sở Thiên bất ngờ đánh trúng một vị đại hán, mặc dù đã thủ hạ lưu tình thế nhưng người kia vẫn bay ra ngoài năm thước, trên khuân mặt chữ điền của hắn bê bết máu chảy xuống kèm theo mấy cái răng được nôn ra. Người còn lại thấy tình huống không ổn liền lập tức rút khẩu súng lục ra nhắm vào Sở Thiên.
- "Thiên ca cẩn thận!" Vương Tuyết cùng Chu Địch sợ hãi thét lên. -"Nếu ngươi đã động sát tâm thì đừng trách ta sát nhân!" Sở Thiên không hề hoảng loạn chỉ cười cười nhìn vị đại hán kia.
-"Ta không tin ngươi có thể nhanh hơn súng! Có bản lĩnh thì tới đi!" Đại hán kia ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Sở Thiên
. -"Dừng tay!" Trong nháy mắt lúc Sở Thiên định ra tay thì một tiếng quát yêu kiều cất lên.