Chương 21: 21:

Trương Sinh cùng bọn thủ hạ của hắn nhìn thấy Lý Dĩnh bị bắt dễ dàng như vậy không khỉ ngây ngẩn căn bản đã mất đi năng lực chống đở, bọn họ cũng chưa từng trải qua lớn chiến đấu quy mô lớn như vậy, trong mắt bọn hắn đám người Vương Cương không khác gì tử thần chuyên môn gặt hái mạng người. Trương Sinh thần tình khủng hoảng lớn tiếng quở trách thủ hạ thế nhưng lúc này còn ai mà nghe hắn nữa, bọn thủ hạ đều chen lấn chạy trốn nhưng mà bên ngoài đã bị vây quanh bọn họ còn có thể chạy đi nơi đâu đây? Xong xuôi mọi chuyện Vương Cương một cây đuốc đem đốt sạch hết. Còn Trương Sinh thì đã sớm hóa thành tro bụi. Thương cảm vị phú hào Macao này, phong quang mấy chục năm kết quả kết quả cũng chỉ còn một nắm tro tàn quả thật là ứng với một câu -- ác giả ác báo! Chiến đấu rất nhanh kết thúc Sở Thiên cứ như vậy ngơ ngẫn đứng nhìn sơn trang rực cháy, nghĩ lại sự việc mấy ngày qua làm tâm lý có chút mờ mịt hắn không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, hắn không biết mà cũng chẳng muốn biết. "Mặc kệ đúng hay sai nếu ai dám thương tổn người của ta thì đây chính là kết cục của hắn!" Hung hăng chửi một câu Sở Thiên xoay người ly khai sơn trang, bóng lưng tại ngọn lửa hừng hực chiếu rọi xuống càng kéo càng dài.

Trở lại sòng bạc đám người Vương Cương cũng đã sớm rút về, thành viên Long Tổ cũng bị thương năm người nhưng cũng may là không nghiêm trọng chỉ cần băng bó kỹ nghỉ ngơi hai ngày là được. Vương Tuyết cùng Chu Địch cũng đều đứng chờ ở bên trong đại sảnh nhìn thấy Sở Thiên trở về Vương Tuyết thở ra một hơi thật dài, sắc mặt lại bình tĩnh trở lại còn Chu Địch thì nhào vào ngực Sở Thiên ôm chặt nước mắt theo vết sẹo trên mặt nàng chảy xuống.

- " Thiên ca, đều là ta không tốt đều là ta không tốt!"

- "Nha đầu ngốc! Ta không phải không có việc gì sao? Hảo đừng khóc sau này ai dám khi dễ ngươi liền nói cho ta biết! Ta nhất định sẽ cho hắn hối hận!" Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Chu Địch ánh mắt liếc liếc Vương Tuyết bên cạnh. Vương Tuyết có thể từ mắt Sở Thiên biết được ý tứ của hắn nếu như là ta hắn cũng sẽ làm như vậy đấy! Nghĩ vậy khóe miệng khỏi nàng khỏi mỉm cười xoay người đi lên lầu. Sở Thiên thu xếp ổn thỏa Chu Địch, tìm người gọi Vương Cương vào phòng làm việc.

- "Vương Cương ngày mai ngươi xử lý một chút rồi sòng bạc mở cửa trở lại! Ta gần đây tương đối mệt mỏi muốn nghỉ ngơi ăn chơi vài ngày, mấy ngày đó sòng bạc giao lại cho người quản lí." Sở Thiên thần tình uể oải nằm dài trên sofa nhỏ giọng phân phó.

- "Ừm!" Vương Cương đáp một tiếng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, "Lão bản còn nữ nhân kia thì xử lí như thế nào?"

- "Hừ! Đem nàng mang đến phòng sủng vật cho ta!" Mắt Sở Thiên hiện lên một tia hung quang hung hãn nói: "Lý Dĩnh cái tiện nhân này hại ta cùng Chu Địch ăn nhiều đau khổ như vậy nhất định phải hảo hảo dằn vặt nàng bằng không thật có lỗi với bản thân." Phòng sủng vật một đầu đại lang cao hơn một thước đang ôn thuận liếm liếm tay Sở Thiên ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn đến nữ nhân xa lạ phía trước. Lý Dĩnh bị trói gô trên ghế đã sớm tỉnh lại trừng mắt nhìn Sở Thiên trước mặt.

- "Sở Thiên! Ngươi rốt cuộc muốn đem lão nương như thế nào đây? Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi dám đụng đến một sợ lông trên người ta nhất định ngươi sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây!"

- "Chết không toàn thây? Ha ha." Sở Thiên cười lớn một tiếng từ từ đi đến trước mặt nàng, "Tiện nhân? Ngươi cảm thấy ngươi còn cơ hội đó sao?"

- "Không! Sở Thiên van cầu ngươi buông tha cho ta, nếu như ngươi thả ta ra ta nguyện ý cả đời đều ở bên cạnh ngươi, ngươi bảo ta làm cái gì đều được chỉ cầu ngươi không giết ta!" Lý Dĩnh rốt cục nhịn không được mà khóc lớn cầu xin tha thứ bởi vì nàng đã cảm thụ được mùi vị của tử vong.

- "Bỏ qua ngươi? Ngươi hại lão tử ăn bao nhiêu đau khổ? Nhất là ngươi dám thương tổn nữ nhân của ta còn dám bảo tha thứ?" Sở Thiên lớn tiếng nói nhưng mắt lại liếc lên xuống thân thể mấy lần. "Bất quá dù sao trước khi chết dù sao ta cũng sẽ cho ngươi hưởng thụ thế nào gọi là nam nhân cường trán! Mấy người các ngươi lại xem người nữ nhân này như thế nào?" Sở Thiên quay đầu hướng mấy tên thủ hạ hỏi.

- "Lão bản người nữ nhân này ngược lại coi như là có chút tư sắc?" Một tên thủ hạ ánh mắt dâm dục nhìn từ trên xuống dưới Lý Dĩnh mà đánh giá. Đám người Vương Cương sớm đã đi nghỉ ngơi cơ bản mấy tên thủ hạ đều là mấy tay già đời trong sòng bạc đả đả sát sát không những thế đối với mấy món ăn chơi gái gú đều tinh thông. Bọn họ nói không sai tuy là Lý Dĩnh đã sắp bốn mươi nhưng vì là người tu chân nên da thịt bảo dưỡng phi thường tốt, vóc người bốc lửa ngay cả Sở Thiên nhìn cũng muốn kích động không thôi bất quá nữ nhân như vậy hắn sẽ không đụng đến nên đưa cho thủ hạ cũng là một biện pháp không tệ.

- "Ha ha! Các ngươi đã thích vậy thì nên hưởng thụ một chút đi a!" Sở Thiên cười lớn nói. "Xong việc thì giết đi tùy tiện tìm một chỗ nào đó chôn là được, ngàn vạn lần không để bị phát hiện!" Nói xong hắn liền xoay người đi phía sau truyền đến vài tiếng cười dài cùng chó sủa. Sự tình Trương Sinh cuối cùng cũng xong, làm Sở Thiên kỳ quái chính là phát sinh chuyện lớn như vậy dĩ nhiên không có một nhà truyền thông nào tiến hành đưa tin, cảnh sát cũng lơ đi không nhắc đến không biết có phải hay không là Triệu Chấn Quốc đã ra tay. Sở Thiên cũng không có nghĩ nhiều liền bỏ ra sau đầu.

Thời gian cứ như vậy bình bình đạm đạm trôi qua, sinh ý sòng bạc lại tăng cao Sở Thiên lại có thể trốn trong phòng giám sát mà nhìn lén mỹ nữ. Vương Tuyết đối với hắn lạnh nhạt như trước bất quá trong mắt thỉnh thoảng cũng hiện lên tia ôn nhu còn Chu Địch thì càng thêm ỷ lại hắn hận không thể mỗi ngày đính vào bên người của hắn thế nhưng Sở Thiên mỗi lần chứng kiến vết sẹo trên mặt Chu Địch trong lòng có chút đau lòng, nhưng mà hắn cũng không có cách nào nếu như tu vi của hắn đạt được Bồi Nguyên cảnh thì có thể lợi dụng chân khí hệ mộc để trị liệu vết sẹo trên mặt nàng thế nhưng chân khí trong đan điền chân khí hấp thu tốc độ chậm như vậy thì không biết còn đợi đến ngày tháng nào. Cuộc sống bình thản như vậy cũng có chút buồn bực, Chu Địch rãnh rỗi lại nhìn tới vết sẹo trên mặt mà có chút rầu rĩ không vui. Để giải khuây cho Chu Địch Sở Thiên đề nghị đi dạo phố để thả lỏng tầm tình một chút, Chu Địch thì không có ý kiến gì nhưng Vương Tuyết không lại không muốn đi, cuối cùng dưới hai người hợp lực khuyên bảo Vương Tuyết cũng đồng ý thế nhưng ai ngờ được rắc rối lại xảy ra.