Chương 20: 20:

Lúc này đám người Sở Thiên đang núp ở bụi cỏ trong sơn trang Trương Sinh, một đêm tối mịt không trăng quả là điều kiện thuận lợi để bọn hắn ẩn nấp.

- "Mọi người đã chuẩn bị xong hết chưa?" Sở Thiên hạ giọng hướng về phía Vương Cương hỏi.

- "Lão bản yên tâm chúng ta đều đã chuẩn bị xong! Các huynh đệ đều có!" Nói xong Vương Cương vỗ vỗ thùng nước phía dưới.

- "Ừ lát nữa phải cẩn thận không được lỗ mãng tất cả phải dựa theo kế hoạch mà hành sự! Xuất phát!" Sở Thiên ra lệnh một tiếng Long Tổ dưới sự hướng dẫn của hắn từ trong bụi cỏ chậm rãi tiếp cận tầng hai sơn trang, chỉ có mấy người đứng gác trước cửa sổ còn lại đều tuần tra qua lại trong hành lan. Sở Thiên phất tay một cái hai cái bóng đen từ ngoài chớp mắt gọn gàng sạch sẽ giết hết lính gác không tạo một điểm thanh âm nào, Sở Thiên không khỏi âm thầm gật đầu. Còn dư lại chính là bên trong biệt thự sơn trang.

- "Các huynh đệ thời điểm chúng ta trút giận đã đến! Hung hăng mà đánh cho ta!" Sở Thiên đứng lên hô to một tiếng, hắn vừa dứt lời mấy viên hỏa tiễn ầm ầm gầm thét tiến về phía biệt thự. Nhất thời tiếng nổ đinh tai nhức óc vang, trong sơn trang truyền đến từng đợt tiếng gọi ầm ĩ âm thanh gào khóc thế nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại, lập tức tổ chức hướng phía ngoài nổ súng. Nhưng vì đám người Sở Thiên đã chuẩn bị quá đầy đủ, đám thủ hạ Trương Sinh chẳng mấy chốc đã không chống nổi nhanh chóng bị càng quét. Ngay lúc đám người Sở Thiên chuẩn bị xông vào thì hơn mười tiểu hỏa cầu từ cửa sổ lầu hai điên cuồng tuôn ra hướng về chỗ Sở Thiên ẩn thân mà tới, hắn biết rõ ràng đây chính là Lý Dĩnh thả ra hỏa cầu công kích vội hô to một tiếng: "Các huynh đệ mau mau lấy thứ đã chuẩn bị ra, đây chính là lúc nó phát huy tác dụng!" Mười mấy hỏa cầu đổ ập xuống hướng về đám người Sở Thiên mà đến, bầu trời sáng rực hẳn lên, Sở Thiên vung tay lập tức từ phía sau hơn mười người trong tay cầm thùng nước nhìn về phía hỏa cầu ném đi. Trong thùng chính là huyết cẩu mà Sở Thiên lệnh người chuẩn bị, huyết cẩu chính là khắc tinh của hỏa cầu chạm vào lập tức sẽ hóa thành từng luồng khói biến mất. "Ư!" Mọi người mừng rỡ như điên quát to lên. Thế nhưng chưa được bao lâu thì mười mấy hỏa cầu lại từ cửa sổ lao tới tựa hồ so với lúc trước càng thêm mãnh liệt.

- "Lão bản cứ tiếp tực như vậy không phải là biện pháp, huyết cẩu chúng ta mang theo hữu hạn chẳng mấy chốc sẽ dùng xong!" Vương Cương nhìn huyết cẩu còn dư lại không nhiều vẻ mặt lo lắng hướng về phía Sở Thiên nói.

- "Ừ." Sở Thiên sắc mặt cũng trầm xuống suy tính biện pháp đối phó biện pháp. Nếu như không thể đem Lý Dĩnh tiêu diệt thì tối hôm nay sẽ dữ nhiều lành ít.

- Ai phóng chuẩn? Đem gian phòng kia tạc đi cho ta!" Sở Thiên chỉ chỉ về cửa sổ tầng hai oán hận nói.

- "Lão bản! Ta tới!" Nói chuyện là cái tiểu thành viên lần trước, đem ống phóng rốc-két gác ở trên vai híp mắt cẩn thận nhắm về phía cửa sổ bóp cò, hỏa tiễn nhanh chóng phóng tới đem gian phòng kia bạo tạc đi.

"Không hổ là nhân sĩ chuyên nghiệp đánh đúng là chuẩn!" Sở Thiên ở trong lòng thầm than. "Cái tiện nhân này xem ngươi còn không chết?" Ngay tinh thần mọi người phấn khởi chuẩn bị xông vào thì lại làm bọn hắn giật mình chính là mười mấy hỏa cầu lại từ gian phòng khác phóng ra. Thành viên Long tổ vì bất ngờ mà lập tức vài cái bị bỏng cũng may là thương thế không phải quá nghiêm trọng.

- "Mẹ kiếp như vậy mà ngươi vẫn trốn được!" Sở Thiên mắng to một tiếng, "áp dụng kế hoạch B!" Mọi người lập tức tâm thần lĩnh thần gật đầu. Chứng kiến mọi người chuẩn bị sẵn sàng Sở Thiên tụ tập được chân khí toàn thân hướng về phía sơn trang hô to một tiếng: "Lý Dĩnh ngươi là người tu chân khi phụ những người này thì tài cán gì, có bản lĩnh xuống đây đấu cùng ta! Lão tử chờ ngươi đứng đây chờ ngươi xuống! Ngươi không xuống chính là cẩu tử!" Bởi vì Sở Thiên vận dụng chân khí nên thanh âm bên trong tiếng huyên náo vẫn vô cùng rõ ràng truyền tới bên trong biệt thự thế nhưng tựa hồ không có đưa đến tác dụng gì nhưng lại làm bại lộ vị trí ẩn thân làm cho mưa đạn bay đến dày đặc hơn. Đám người Sở Thiên không thể làm gì khác hơn là áp người nằm rạp trên mặt đất nhắm về phía biệt thự một trận điên cuồng oanh tạc. Khoảng chừng hai phút tiếng súng dần dần biến mất Sở Thiên vươn tay bảo đám người Vương Cương đình chỉ nổ súng sau đó lẳng lặng nhìn. Bỗng nhiên đại môn sơn trang phịch một tiếng bị hai hỏa cầu hung hăng đập tới bay đến năm thước ở xa bốc cháy.

- "Đến!" Sở Thiên hưng phấn kêu một tiếng hướng về sau phân phó, "Chuẩn bị sẵn sàng cho ta!" Sau đó đứng lên hướng về phía biệt thự đi đến. Một cái nử nữ vẻ mặt kiều diễm từ trong cửa chậm rãi đi ra, đôi mị nhãn chăm chú nhìn chằm chằm Sở Thiên.

- "Ngươi chính là Sở Thiên? Còn là một suất ca nếu không phải là bởi vì khối ngọc kia ta thực sự không đành lòng giết ngươi đâu ha hả thẳng thắn ngươi đem khối ngọc đưa ra hai chúng ta song túc song phi thế nào?

- "Hắc hắc!" Sở Thiên cười lạnh một tiếng, "Bác gái ngươi năm nay đều đã hơn năm mươi tuổi chẳng lẽ còn muốn trâu già gặm cỏ non nha cũng không nhìn lại một chút gương mặt bản thân a!" "Gái điếm thúi ngươi thiêu bỏng mặt Chu Địch thủ bút này cũng nên trả lại, dám tổn thương nữ nhân của ta ngươi đi chết đi!" Nghĩ vậy Sở Thiên đi về phía trước hai bước. "Kỹ nữ không nên ở nơi này khoe khoang, sử xuất bản lĩnh của ngươi a! Chính là tiểu hỏa cầu cũng không thể làm gì ta? Lẽ nào liền không còn pháp thuật lợi hại nào?"

- "Ngươi!" Lý Dĩnh sắc mặt đỏ bừng dĩ nhiên bị lời nói Sở Thiên làm tức giận rồi, hắng giọng trong ánh mắt để lộ sát cơ. "Hảo tiểu tử đây chính là ngươi buộc ta giết ngươi! Tiếp chiêu đi!"

Lý Dĩnh nói xong hai tay đưa tới trước ngực hai cái hỏa cầu liền xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, ngọn lửa xuy xuy rung động nhưng lại không đả thương Lý Dĩnh nửa phần. Sở Thiên đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm động tác Lý Dĩnh biết Lý Dĩnh chuẩn bị sử dụng Phích Lịch Hỏa trong lòng nói thầm "Tử kỳ của ngươi đã đến!" Sau đó chợt vung tay lên. Đám người sau lưng vội vàng phóng hơn mười đầu hỏa tiễn hướng về phía Lý Dĩnh, nàng thật không ngờ Sở Thiên lại đê tiện như vậy nhân lúc mình thôi động pháp thuật mà đánh lén mình vì quá bất ngờ nàng chỉ có thể vận hộ thân chân khí để bảo hộ. Một hố thật lớn xuất hiện trước mặt, Lý Dĩnh vì có hộ thân chân khí nên cũng không bị thương, quần áo rách nát ngất ở dưới.

- "Hả hả ta ngu hay sao mà cùng ngươi đơn đấu mốt bây giờ là phải dùng mưu kế hiểu không? Bất quá ngươi quả thật có chút bản lĩnh dưới đạn tạc như vậy vẫn không chết bất quá bây giờ ngươi chỉ có thể mặc cho ta bài bố!" Sở Thiên đưa ngón tay giữa ra khoa tay múa chân một cái đem nàng mang về! "Chuyện còn lại giao cho các ngươi! San bằng nơi này cho ta!"