Chương 16: Đổi ngọc lấy người

Sáng sớm ngày hôm sau tất cả báo chí cùng TV Macao hầu như đều đưa tin sự kiện tập kích tối hôm qua, trong buổi họp báo cục trưởng Triệu Chấn Quốc thở dài tuyên bố: " Bởi vì hiện trường bị phá hủy nên bây giờ không có cách nào tìm được manh mối có giá trị, cảnh sát hoài nghi đây là hành động trả thù của xã hội đen, mong người dân yên tâm cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ toàn lực điều tra phá án và bắt giam những phần tử này, hy vọng mọi người ai có thông tin về vụ tập kích này xin vui lòng gọi vào đường dây nóng của cảnh sát!"

Sở Thiên cười lạnh một tiếng tắt TV, đám người ăn thịt không nhả xương này lừa gạt quần chúng quả là thần thông quảng đại, ai sẽ nghĩ vũ khí dùng cho hành động tập kích đêm qua chính là từ vị Triệu Chấn Quốc, Triệu đại cục trưởng đạo mạo nghiêm trang này cung cấp đây? Haizz, những người lương thiện thủy chung không bao giờ biết rõ nội tình chân chính.

Cửa phòng mở ra, Maria vẫn mặc đồ ngủ cơ thể nóng bỏng leo lên người Sở Thiên. "Hai ngày hôm nay sao không đến tìm ta, nhân gia nhớ ngươi sắp phát điên rồi." Động tác của Maria làm thân thể Sở Thiên bắt đầu phản ứng, một cỗ nhiệt khí bắt đầu dâng lên. Sở Thiên trong lòng không khỏi than thở, yêu tinh này thật biết hại người mà. Không biết từ lúc nào Vương Tuyết đã đứng ở ngoài cửa, mặt nàng đỏ tới mang tai. Maria vào mà không đóng cửa nên Vương Tuyết có thể nhìn thấy rõ ràng mọi việc đang diễn ra trong phòng. Tiếng rên rỉ của Maria mỗi một câu đều hung hăng xoáy vào tai nàng khiến nàng sắp không nhịn được nữa rồi. Nàng muốn chạy đi thật nhanh, thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại tiến vào phòng.

Vương Tuyết tựa hồ không kiềm chế được bản thân, ôm lấy Sở Thiên từ phía sau. Kỳ thực lúc Vương Tuyết vừa đến cửa phòng thì Sở Thiên đã biết rồi nên hắn cố gắng ra sức, hắn muốn dùng Maria triệt để đánh nát một tia xấu hổ trong lòng Vương Tuyết. Nữ nhân là không chống nổi mê hoặc. Kết quả hắn đã làm được, Vương Tuyết rốt cục không cảm thấy thẹn mà chủ động đi tới. Cũng có lẽ bởi vì Vương Tuyết ở bên nên Sở Thiên hôm nay đặc biệt hung mãnh, mặc dù đã chén xong Maria thế nhưng Sở Thiên còn chưa tận hứng, xoay người đè Vương Tuyết xuống dưới thân. Vương Tuyết đã hoàn toàn mất đi ý thức, Sở Thiên thở hổn hển nhìn nàng hai mắt khép hờ, gương mặt phiếm hồng, y phục bên ngoài cùng với một đôi song phong đúng là thiêu cháy dục vọng con người mà.

Ngay khi thời điểm Sở Thiên chuẩn bị tiến thêm một bước thì điện thoại trên đầu giường lại không biết điều vang lên làm Vương Tuyết trong cơn trầm mê tỉnh táo lại, trong ánh mắt tràn ngập hoảng loạn. "Không! Không thể!" Vương Tuyết vừa nói vừa chỉnh sửa lại y phục chạy ra ngoài.

- "Ai vậy? Mẹ kiếp, tên khốn nào lại điện thoại vào lúc này, nếu như không cho ta một lý do hợp lý ta nhất định cắt tiểu đệ đệ của hắn!" Sở Thiên giận đùng đùng cầm điện thoại lên. Là Vương Cương.

- "Lão bản có một người nhận mình là Trương Sinh muốn gặp ngươi, hắn nói đồ đã mang đến! Hiện tại đang ở tầng hai chờ ngươi!"

Sở Thiên mỉm cười nhìn Trương Sinh trước mặt, lúc đầu hắn còn cho rằng Trương Sinh là một lão giả phong độ, nhanh nhẹn, không gì là không thể làm. Thế nhưng khi gặp được thì lại làm hắn có chút thất vọng, Trương Sinh trước mặt là một người có tướng mạo của một tiểu lão đầu, thân thế gầy gò, ánh mắt rất vô tình.

- "Sở Thiên! Chúng ta không cần dài dòng, vật ta đã mang đến ngươi cũng nên tuân thủ lời hứa thả con ta ra!" Nói xong Trương Sinh nổi giận đùng đùng từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ sẫm ném lên bàn.

Một cỗ lực lượng thần kỳ từ trong hộp tràn ra ngoài dường như có một loại thanh âm đang gọi Sở Thiên, làm cho hắn có một loại xung động muốn cầm lấy ngay. Đây nhất định chính là Ngọc Thanh Long đã phong ấn tu vi của ta, Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ.

- "Lão gia tử không nên tức giận chuyện gì đều có thể thương lượng, ta lập tức cho người mang con trai ngươi tới! Mong rằng sau này các vị có thể thường xuyên tới đây chơi!"

Nhìn Trương Sinh thở phì phò, rên một tiếng không nói gì, Sở Thiên nội tâm cố nén tiếng cười. "Trương lão gia tử mấy ngày qua đã làm phiền, Trương Bưu ngươi tùy thời có thể mang đi, hy vọng sau này hắn không nên làm tiếp chuyện thương thiên hại lý a bằng không lão thiên gia sẽ để cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn."

Nói xong hướng về sau vung tay, Vương Cương dẫn theo Trương Bưu xanh xao vàng vọt đi tới, Trương Bưu lạch cạch một tiếng té xuống mặt đất. Hắn cùng với nữ nhân hoạt động mấy ngày mấy đêm, nghĩ một chút cũng biết cũng sẽ trở thành cái bộ dạng gì rồi. Hai người thủ hạ Trương Sinh vội vàng chạy đến đem Trương Bưu nâng lên. Trương Bưu thật vất vả mới mở được mắt, chứng kiến Trương Sinh trước mặt mà nước mắt chảy xuống.

- "Cha...Cứu con!" Trương Sinh trong ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng phẫn nộ, hận không thể đem Sở Thiên phanh thây, hàm răng nghiến chặt. "Tốt! Tốt! Sở Thiên ngươi hãy đợi đấy!" Nói xong liền mang theo Trương Bưu rời đi.

- "Lão bản muốn hay không !" Vương Cương đưa tay làm động tác cắt cổ, hắn đối với loại cạn bã xã hội này hận thấu xương.

- " Không cần! Trương Bưu nửa đời sau đã không có hy vọng gì, còn Trương Sinh thì cho hắn sống lâu thêm hai ngày nữa! Ta cũng không muốn hắn chết nhẹ nhành như vậy, lần trước vợ chồng bọn họ thiếu chút nữa đã đem ta nướng chín món nợ này ta còn chưa tính đâu."