Một tiếng nổ kinh thiên vang lên mang theo khói lửa mù mịt, biệt thự Trương Sinh rung chuyển như muốn sụp đổ, bên trong truyền tới những tiếng kêu gào thảm thiết. Tiếng nổ mạnh còn chưa dứt Sở Thiên đã nhanh chân chạy vào biệt thự, hắn có chút khẩn trương, sự tình phát sinh mấy hôm nay cứ không theo ý muốn làm nội tâm hắn cực kỳ khó chịu, ngay bây giờ hắn cần phải xả một chút. Sau lưng thành viên Long Tổ cũng theo sát mà tiến vào biệt thự, tiếng súng,tiếng khóc tiếng la hét vang lên không dứt.
Mục đích chủ yếu là cứu Chu Địch và tìm kiếm khối Thanh Long chi ngọc kia, Chu Địch chỉ cần có trong ngôi biệt thự này thì bọn Vương Cương nhất định sẽ đem nàng cứu ra ngoài, vấn đề này không cần lo lắng, thế nhưng khối Ngọc Thanh Long kia thì khó nói, nếu như vợ chồng Trương Sinh đem giấu bên trong biệt thự thì cũng nhất định sẽ giấu tại một địa phương bí mật, có thể tìm được hay không phải xem vận khí rồi.
Thủ hạ Trương Sinh tập trung bên trong biệt thự ít cũng có hơn một trăm người, bằng vào số lượng có thể chống trả lại một thời gian nhưng vì nhóm người Sở Thiên tập kích quá bất ngờ, không kịp phản ứng nên bị nhóm người Vương Cương tiêu diệt gần một phần ba càng làm bọn họ thêm khủng hoảng, hỗn loạn một lúc lâu những người còn lại phục hồi tinh thần bắt đầu tổ chức phòng thủ đánh trả lại, chiến đấu ở mức giằng co. Thế nhưng thành viên Long Tổ dù sao cũng chịu qua khảo nghiệm sinh tử ở chiến trường không phải những tên côn đồ ngoài chợ, hơn nữa trong tay tất cả đều là súng ống tự động thậm chí còn có hoả tiễn, riêng về vũ khí thì đã chiếm ưu thế rất lớn nên chiến đấu từ từ biến thành tàn sát. Sở Thiên lúc này cũng không nhàn rỗi, kiểm tra từng phòng một tìm kiếm khối Ngọc Thanh Long kia, hơn một trăm gian phòng nếu muốn lục soát toàn bộ căn bản là không thể, thế nhưng lần trước Sở Thiên do thám Trương gia biết được khối ngọc kia khi đến gần bản thân có thể cảm nhận được, vì vậy mà Sở Thiên chỉ cần đi dọc theo hành lang là được.
Tầng một không có! Sở Thiên tiến thẳng lên tầng hai. Trên tầng hai thỉnh thoảng có vài tên thủ hạ từ trong phòng lao ra, bọn họ căn bản không kịp nổ súng đã bị dao găm trong tay Sở Thiên rạch một đường trên cổ, máu phun ra nhuộm đỏ cả y phục Sở Thiên. Hắn cứ như vậy lẳng lặng mà đi phảng phất như một ác quỷ đến từ địa ngục; từng người một ngã xuống dưới dao găm của hắn. Sở Thiên biết rõ rạch yết hầu có thể tính là một trong thủ đoạn giết người tốt nhất, bởi vì người bị giết sẽ không thể nào tạo ra bất kỳ âm thanh gì chỉ có thể trơ mắt cảm giác mình đang chết đi, đồng thời làm cho đồng bạn bọn họ trong lòng sản sinh sợ hãi. Thời gian từ từ trôi qua chiến đấu đã gần kết thúc, thỉnh thoảng chỉ nghe vài tiếng tiếng súng lẻ tẻ cùng với tiếng rên la của những kẻ nằm trên mặt đất. Sở Thiên đã đi hết toàn bộ biệt thự thế nhưng vẫn không có phát hiện ra khối Ngọc Thanh Long kia.
"Chết tiệt! Chắc chắn Trương Sinh đã mang theo khối ngọc kia trên người!" Đúng lúc Sở Thiên đang buồn bực thì Trương Long chạy tới báo cáo đã tìm được Chu Địch trong tầng hầm ngầm, hiện tại nàng đang được đưa về sòng bạc. Đúng là tin tốt cũng xem như là hoàn thành được mục tiêu đề ra, Sở Thiên có chút vui vẻ nhìn lên đồng hồ đeo tay, nửa giờ đã qua Triệu Chấn Quốc cũng sắp đến rồi. Nghĩ vậy Sở Thiên hướng Long Tổ ra lệnh rút lui. Theo mệnh lệnh tất cả mọi người rút khỏi biệt thự, chứng kiến mọi người đã đi xa Sở Thiên liền cầm cây đuốc ném vào biệt thự, lửa cháy rất lớn trong nháy mắt đã bao phủ cả căn biệt thự, nhìn về ngọn lửa hừng hực trên mặt hắn cười lạnh. "Người đã đắc tội với ta thì trước giờ chưa một ai sống tốt! Trương Sinh! Chờ xem ta sẽ còn tới!" Tiếng còi cảnh sát truyền đến ầm ĩ Sở Thiên khẽ cười nhảy qua tường vây biến mất trong đêm tối mờ mịt.
Trở lại sòng bạc thành viên Long Tổ đã tập trung đông đủ, bên trong có mấy người đang băng bó vết thương, Vương Tuyết cùng Maria chứng kiến Sở Thiên trở về liền chạy tới.
- "Thiên ca ngươi không sao chứ?"
- "Sở Thiên ngươi không bị thương chứ?"
- "Ha ha hai nha đầu ngốc ta mà có chuyện thì bây giờ có thể đi lại nghênh ngang như vậy sao ?" Sở Thiên cười cười vỗ nhè nhẹ vai hai người. Vương Cương cũng đi tới.
- "Lão bản! Cuộc chiến hôm nay có bốn huynh đệ bị thương, may mắn là chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là hoạt động lại bình thường! Tiểu thư được cứu về kia quá kinh sợ, tôi đã cho người mang nàng lên lầu ba nghỉ ngơi.
- "Ừ tốt!" Sở Thiên gật đầu, chiến đấu lớn như vậy mà chỉ bị thương nhẹ bốn người quả nhiên không hổ là quân nhân chuyên nghiệp.
- "Trời không còn sớm nữa ngươi mang theo các huynh đệ đi nghỉ ngơi đi! Mấy ngày sắp tới không nên để xảy ra chuyện gì tránh đánh động đến cảnh sát!" Dàn xếp xong Sở Thiên mang theo Vương Tuyết cùng Maria lên lầu ba. Mấy ngày nay Chu Địch khẳng định chịu không ít đau khổ. Cửa phòng mở ra chứng kiến Chu Địch ngủ trên giường chỉ là chân mày nàng co rút, mặt nàng tái nhợt khẳng định nàng đã rất sợ hãi. Sở Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Chu Địch mà trong lòng chua xót. Chu Địch là một tiểu thư khuê các vậy mà cuộc đời nàng cho tới bây giờ đã chịu không ít khổ cực. Haizz. Sở Thiên thở dài.
- "Sở Thiên là anh thật sao?" Có lẽ là cảm giác được có người ở bên Chu Địch chậm rãi tỉnh lại, thấy được Sở Thiên nàng lập tức nhào tới khóc nức nở.
- "Đừng khóc, đừng khóc không có chuyện gì nữa rồi, em khóc trông xấu lắm đấy biết không, sắp biến thành lão thái bà rồi" Sở Thiên đưa tay lau nước mắt trên mặt Chu Địch.
- "Ừ.." Chu Địch ngưng khóc lẳng lặng ghé vào ngực Sở Thiên. "Thiên ca em không cần khối ngọc gia truyền kia nữa, hiện tại có thể bình an cùng anh là tốt rồi! Có anh bên cạnh em cái gì cũng không muốn!"
- "Ừ anh biết. Tiểu Địch sau này mỗi ngày anh hứa sẽ ở bên cạnh em, nhất định sẽ không để em chịu ủy khuất, ta xin hướng về phía song phong của em mà thề!" Sở Thiên nhìn chằm chằm cặp tiểu song phong vểnh lên của Chu Địch nhịn không được đưa tay ngắt một cái.
- "Tới địa ngục đi!" Nghe ra chế giễu trong lời nói Sở Thiên, Chu Địch hung hăng nhéo lên người Sở Thiên một cái. Có lẽ bởi vì có Sở Thiên bên cạnh, cảm thấy được an toàn nên Chu Địch dựa vào ngực Sở Thiên chốc lát đã ngủ thiếp đi. Sở Thiên lắc đầu khẽ cười, lúc đầu nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân sau đó liền chiếm chút lợi lộc nhưng bây giờ chứng kiến Chu Địch tiều tụy như thế thực sự trong lòng hắn không đành lòng, Sở Thiên thận trọng đặt nàng lên giường, hôn một cái lên trán nàng sau đó tắt đèn lui ra ngoài. Hai ngày này hắn ăn không ít đau khổ, phải hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt được.
"Mẹ kiếp ! Trương Sinh chết tiệt. Xem lão tử thu thập ngươi thế nào! Hiện tại thu thập không được ngươi, ta đành thu thập Trương Bưu thay ngươi!" Sở Thiên trong lòng mắng thầm xoay người đi về phía mật thất nơi Trương Bưu bị giam giữ. Mật thất được xây trong một cái ngách nhỏ ở lầu ba, người ngoài không biết thì rất khó phát hiện. Nhập xong mật mã Sở Thiên một cước đá văng cửa mật thất đi vào, tên thủ hạ đang canh gác thấy hắn đi vào vội vã đứng lên.
Trong góc mật thất, trên chiếc giường Trương Bưu đang nằm, xung quanh là bốn đến năm lão bà nương đang thay phiên nhau nhún nhảy trên người hắn, mấy khối thịt béo không ngừng run rẩy kich liệt một người trong đó còn không ngừng lẩm bẩm một nghìn khối, một nghìn khối. Sở Thiên đã nói nếu để Trương Bưu phóng một lần thì sẽ thưởng cho các nàng một nghìn, vì vậy mấy ngày qua các nàng gần như hút cạn tinh hoa của hắn, đùa bỡn Trương Bưu cứ lấy mỗi giờ một lần, thân thể của hắn hiện tại đã gần giống một cổ thây khô.
- "Được rồi! Bảo bọn họ xuống đi chớ đem tiểu tử này giết chết, mặt khác nhất định phải chặn miệng bọn họ lại không được tiết lộ nửa điểm phong thanh!"
- "Dạ!" Nghe Sở Thiên phân phó, hai người thủ hạ đem mấy người phụ nhân ra ngoài, một người trong đó còn lưu luyến làm bộ đáng thương nhìn Sở Thiên. "Hắn sắp phóng rồi. Có thể cho ta thêm năm phút được không? Ta muốn..." Bất quá lời còn chưa nói hết liền bị hai người thủ hạ cứng rắn đưa đi. Nhìn Trương Bưu trước mắt trong lòng Sở Thiên sảng khoái.
- "Trương Bưu chớ có trách ta tâm ngoan thủ lạt đều tại lão cha ngươi thôi, dám bắt cóc nữ nhân của lão tử."
- " Ngươi đến chặt ngón tay út của hắn sau đó đem đến cho Trương Sinh, thuận tiện nói cho hắn biết trong một tuần lễ nếu như hắn còn không đem đồ vật kia tới thì bảo hắn chờ nhặt xác cho con đi!"