- "Ngươi thực sự muốn làm như vậy?" Vương Tuyết nhìn vẻ mặt buông lỏng của Sở Thiên thận trọng hỏi, trong ánh mắt lóe lên vẻ lo âu.
- "Ừ kẻ nào đắc tội với ta kẻ đó tuyệt đối sống không được yên ổn! Ngươi cứ yên tâm mọi chuyện ta đều đã an bài xong, chưa biết được là mèo nào cắn mỉu mào đâu!" Sở Thiên nhìn Vương Tuyết trước mắt mà có chút bất đắc dĩ, nha đầu kia rõ ràng là quan tâm mình vậy mà nhất quyết không chịu thừa nhận.
- "Thế nhưng..." Vương Tuyết vẫn muốn khuyên Sở Thiên nhưng cuối cùng vẫn không nói chỉ khẽ thở dài. Trong lòng nàng cũng không hiểu vì sao bản thân rõ ràng ghét nam nhân trước mặt này, thế nhưng vì sao mỗi lần hắn gặp nguy hiểm mình lại lo lắng như vậy?
- "Vậy ngươi cẩn thận một chút!" Nàng chỉ có thể nhắc nhở như vậy, làm việc cùng Sở Thiên một thời gian dài nàng hiểu rõ tính tình của hắn, việc hắn đã quyết thì chắc chắn không thay đổi.
Sở Thiên đứng trên bậc thang nhìn về phía các thành viên Long Tổ đang chỉnh tề đứng thành hai nhóm thoả mãn gật đầu. Phải biết rằng trên thế giới có thể so sánh với bộ đội đặc chủng Trung Quốc cũng chỉ có Hải Báo Đột Kích Đội của Mỹ mà thôi, đây chính là sự kiêu ngạo của đất nước. Thời gian chênh lệch không sai biệt lắm, Sở Thiên gật đầu ra hiệu cho Vương Tuyết. Vương Tuyết lập tức hiểu ý cầm sấp tư liệu tiến về phía trước, liếc mắt nhìn mọi người rồi lớn tiếng đọc.
- "Trương Sinh sinh năm 1960, mười tám tuổi đến Macao, dựa vào chém giết mà gia nhập tổ chức xã hội đen ở Macao, về sau lại dựa vào việc buôn bán ma túy để trục lợi. Sản nghiệp có được một phần là dựa vào việc bức các nữ tử xinh đẹp có gia đình mắc nợ để tiếp khách, cho tới bây giờ hắn vẫn nắm giữ một đường dây buôn bán ma túy lớn."
Vương Tuyết đọc xong tội trạng Trương Sinh liền thối lui về phía sau Sở Thiên. Sở Thiên cũng không nói gì chỉ đứng nơi đó lẳng lặng nhìn xuống phía dưới, sắc mặt đám người Vương Cương cũng không đồng nhất, có kinh ngạc có phẫn nộ không nói nên lời. Đây hết thảy đều do Sở Thiên an bài, hắn biết làm lính thống hận nhất chính là người như Trương Sinh, kẻ không chuyện ác nào không làm, làm như vậy mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ.
- "Các huynh đệ! Một kẻ cùng hưng cực ác tán tận lương tâm nhưng bởi vì có tiền cùng quan hệ mà sống tiêu dao tự tại. Vì sao? Vì sao người như vậy có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Ta không dám đánh giá pháp luật đất nước, ta cũng không thể nói chế độ của chúng ta thế nào, thế nhưng ta muốn để các ngươi thấy rõ xã hội này vẫn có những điều bất công! Quản việc mà người khác không dám quản, giết người mà người khác không dám giết chính là nhiệm vụ Long Tổ chúng ta! Ngày hôm nay nhiệm vụ của chúng ta chính là tiêu diệt Trương Sinh, để bọn hắn biết về tinh thần của Long Tổ chúng ta, các ngươi có chịu không?"
- "Được!" Mọi người cùng nhau hô to. Sở Thiên diễn thuyết quả thực đã đả động Vương Cương cùng các đội viên của hắn. Trên mặt của họ đều tràn đầy tức giận, bọn họ đều là những người ghét ác như cừu.
- "Được! Lát nữa ta mang mọi người đi lấy vũ khí, hai giờ tối nay bắt đầu hành động, Vương Cương trực tiếp chỉ huy mọi người. Bây giờ mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị cho kế hoạch!" Mười giờ tối Sở Thiên mang theo Long Tổ đến địa điểm đã ước định, một cái sườn núi nhỏ ở ngoại ô Macao, Triệu Chấn Quốc đã sớm chờ tại đây, phía sau hắn còn có một xe tải lớn trang bị đầy đủ vũ khí.
- "Sở lão bản làm sao bây giờ người mới đến, những gì ngươi yêu cầu ta đã chuẩn bị đầy đủ, ở trong xe tải phía sau! Dùng xong ngươi phải lập tức trả lại bằng không sẽ xảy ra đại sự đấy!" Triệu Chấn Quốc có chút bận tâm dặn dò.
- "Yên tâm đi Triệu cục trưởng sẽ không ai biết được chuyện xảy ra hôm nay! Cấp trên muốn biết cũng không dễ dàng như vậy!" Sở Thiên lạnh lùng hạ lệnh, thành viên Long Tổ lập tức chạy đến xe tải bắt đầu kiểm tra vũ khí.
- "Súng ống đều còn mới tinh, đây còn có ống phóng rốc-két so với loại chúng ta đã dùng phải tiên tiến hơn!" Nhìn những hán tử sinh long hoạt hổ Triệu Chấn Quốc cả kinh.
- "Sở lão bản ngươi từ đâu tìm được nhiều thủ hạ mạnh như vậy, so với người của ta thì thật là chênh lệch!"
- "Ha ha đây đều là những người làm việc cho ta, bất quá có chút khí lực mà thôi." Sở Thiên cười lấp liếm cho qua, dù sao thân phận của bọn Vương Cương càng ít người biết càng tốt. Vương Cương kiểm tra xong liền chạy tới chỗ Sở Thiên báo cáo.
- "Lão bản tổng cộng bốn mươi bảy khẩu súng tự động, mười rương đạn, ống phóng rốc-két cùng hai mươi viên đạn hỏa tiễn và một trăm quả lựu đạn." Sở Thiên gật đầu phân phó Vương Cương phân phát vũ khí cho các huynh đệ, sau đó liền cáo biệt Triệu Chấn Quốc dẫn theo Long Tổ đi về phía biệt thự Trương Sinh. Triệu Chấn Quốc đứng đó nhìn đám người Sở Thiên đi xa, trong ánh mắt hiện lên vẻ dử tợn.
- "Thế nào không sao chứ? Đừng để chúng ta nổ tung đấy!" Sở Thiên quay về phía thành viên đang cõng ống rốc-két vẻ mặt hưng phấn nói đùa.
- "Lão bản yên tâm, món này đúng sở trường của ta rồi! Lâu rồi không được chơi ta có chút ngứa đây! Lão bản vừa rồi người nọ là ai? Làm sao có nhiều vũ khí hạng nặng như vậy, quốc gia đối với vũ khí khống chế rất nghiêm ngặt đấy!" - " Im miệng! Không được hỏi điều không nên hỏi!" Vương Cương hung hăng mắng người chiến sĩ kia, phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức của quân nhân, một câu cũng không hỏi, tới nay đã thành thói quen bọn họ.
- "Không việc gì ngươi đã hỏi ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, vừa rồi người kia chính là trưởng cục công an thành phố, những thứ súng ống này là do hắn từ kho quân dụng lén mang ra cho chúng ta. Ha ha!" Sở Thiên cũng muốn bọn hắn sớm nhận rõ thực trạng hiện tại của xã hội, chuyện này cũng không phải là chuyện xấu! Chiến sĩ kia gương mặt kinh ngạc, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng thấy Vương Cương liếc mắt rốt cục cũng không dám nói ra. Sở Thiên mỉm cười "ngươi muốn hỏi vì sao hắn lại mang súng ra cho chúng ta dùng đúng không? Kỳ thực vấn đề này rất đơn giản hiện tại xã hội nay tiền có thể giải quyết được mọi việc, sau này ngươi sẽ hiểu thôi!"
Chiến sĩ oh một tiếng minh bạch, Vương Cương lộ ra vẻ kinh ngạc cũng khe khẽ thở dài như đã nghĩ ra điều gì đó. Thời gian đến mười hai giờ đêm, người của Sở Thiên đã mai phục quanh biệt thự Trương gia, Sở Thiên nhận được tin tức Trương Sinh cùng lão bà đi tham dự yến hội, buổi tối sẽ quay về biệt thự. Sở dĩ Sở Thiên quyết định tối hôm nay tiến công là vì Lý Dĩnh, dù sao người tu chân vẫn là vấn đề làm hắn nhức đầu. Tối hôm nay nhiệm vụ chính là cứu Chu Địch, nếu như có thể thuận tiện tìm được Thanh Long chi ngọc thì đúng là không thể nào tốt hơn.
- "Ta nhắc lại một lần với các ngươi, sau khi đi vào phải tận lực tìm người, kẻ nào có ý định cản trở lập tức tiêu diệt! Nhiệm vụ chính là tìm một vị cô nương, ảnh chụp vừa rồi ta đã cho các ngươi xem, ngàn vạn không được nàng bị tổn thương! Trong đó có rất nhiều người hơn nữa đều đươc trang bị súng ống, mọi người nhất định phải chú ý an toàn. Sau nửa giờ chia thành từng nhóm rút lui, tập trung lại ở sòng bạc. Mọi người hiểu chưa!" Sở Thiên hạ giọng dặn dò mọi người.
- "Rõ!" Bởi vì có vũ khí trong tay nên mọi người trả lời đều rất khí thế, vẻ mặt đầy hưng phấn.
- "Trương Long ngươi mang theo mười người tấn công từ bên trái, Trương Hổ ngươi mang theo mười người tấn công từ bên phải, những người còn lại từ cửa chính vọt vào, chờ ta giải quyết hai tên lính gác thì bắt đầu hành động!" Vương Cương thấp giọng phân phó hành động.
- "Chậm đã!" Sở Thiên nhìn Vương Cương đang định hành động thì ngăn lại. "Hai tên lính gác ở cửa giao cho ta đi!" Sở Thiên biết trong những người này khẳng định có người không phục mình, cũng muốn bại lộ một chút thực lực để bọn hắn tâm phục khẩu phục!
- "Lão bản việc này quá nguy hiểm! Trên người bọn họ có súng." Vương Cương lộ vẻ buồn rầu, tựa hồ không quá tin tưởng thực lực Sở Thiên. Hắn vừa mới dứt lời Sở Thiên đã động, Vương Cương thậm chí còn không thấy rõ thân ảnh của Sở Thiên thì đã thấy hắn đã đến cạnh hai tên lính gác cửa. Hai cái lính gác còn đang thảo luận chuyện mua vui đêm qua thì đột nhiên cảm giác được trước mắt hàn quang lành lạnh lóe lên thì cảm giác đau đớn từ cổ lan tràn đến toàn thân, kinh ngạc quay đầu bắt gặp khuôn mặt tà ác kia của Sở Thiên bọn họ muốn hô to nhưng lại không phát ra một điểm âm thanh, tiên huyết trong nháy mắt từ cổ của bọn họ phun ra, mùi vị tử vong bao trùm thân thể. Sở Thiên cười lạnh một tiếng, cất con dao găm trong tay đi hướng về phía sau vung tay lên. Vương Cương chứng kiến hết thảy nhưng cũng bị đứng hình một lúc, sau đó lập tức hô to tiến lên! Theo tiếng hô một viên hoả tiễn hướng về phía biệt thự phóng tới tạo thành đường lửa giữa bầu trời trống không.