Chương 2: Bị Đánh Thảm

Diệp Đình nằm trên giường ánh mắt nhìn hướng xa xăm ngoài cửa sổ, không tự chủ được mà thở dài cảm khái, kiếp trước của mình thật bi ai. kiếp trước tưởng chừng như thời điểm đã đạt đến đỉnh phong nhân sinh, nhưng thật không ngờ đó là lúc đen tối bất lực nhất cuộc đời. Nghĩ đến những gì quá khứ mình đã trả qua khiến trong lòng Diệp Đình vô cùng bi phẫn, bất lực nắm tay hắn không tự chủ được mà xiết chặt lại thành quyền đấm mạnh một phát lên mặt giường tạo nên một âm thanh trầm đục.

Mà đầu quyền da thịt nứt toác chảy máu mà hắn cũng không cảm thấy đau đớn, có thể nói mối thù hận của Diệp Đình đối với Quân Mộ Thanh và Lâm Lang Thiên khắc cốt minh tâm. Cho dù đầu thai chuyển kiếp thì cũng không hề phai mờ, mà trái lại nó như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực không thể dập tắt, trừ khi hắn chính tay chém chết hai kẻ phản bội.

Diệp Đình ước tính thời gian kiếp trước mình vẫn lạc tới nay cũng đã trải qua gần ba nghìn năm, với thường nhân thì tuổi thọ chỉ chưa đến trăm tuổi sẽ trở về với cát bụi. Nhưng với tu vi cao thâm của Quân Mộ Thanh hai người thì mấy nghìn năm tuổi thọ vẫn đang độ tuổi tráng kiện, chắc hẳn vẫn đang sống vui vẻ hô phong hoán vũ ở thần vực. Nghĩ đến nhưng gì hai kẻ phản bội đang có chính là hắn ban cho, bây giờ lại đang sống khoái hoạt còn hắn hiện tại lại chỉ là một tên tiểu tử nghèo kiếp xác lăn lộn ở tiểu địa phương Hương Sơn Trấn làm hắn vô cùng tức giận. Trong lòng thầm hạ quyết tâm có một ngày hắn sẽ tìm tới đòi lại tất cả những gì thuộc về mình.

Hít sâu một hơi kìm nén lửa giận thiêu đốt, Diệp Đình mới bình ổn tâm tình.

Mà đúng lúc này một loạt bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa, sau đó có hai người trung niên một nam một nữ bước vào phòng . Trong đó Nam tử trung niên thì dáng người cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt khắc khổ uy nghiêm, nữ tử trung niên mặc áo tím thì dáng người mảnh khảnh khuôn mặt phúc hậu, tuy nhân sắc không xuất trúng nhưng cũng rất ưu nhìn.

“Diệp nhi, con đã tỉnh! Bây giờ con cảm thấy trong người thế nào rồi, có thấy không ổn chỗ nào không?”

Vừa bước vào phòng nữ tử trung niên mặc áo tím, thần sắc lo lắng, sờ soạng khắp người Diệp Đình quan tâm nhìn hắn hỏi.

Người nữ tử trung niên này chính là mẫu thân của Diệp Đình tên là Lan Anh, mà vị trung niên kia không ai khác chính là phụ thân Diệp Chiến.

Diệp Đình lúc này mới đưa tay ho khan một tiếng, lúc này mới sực nhớ vì sao phụ mẫu thấy động tĩnh trong phòng của hắn bèn vội vàng chạy vào. Chuyện này nói ra cũng không vẻ vang gì, chuyện là hôm qua trên võ đài tỉ thí ba năm một lần của Hương Sơn Trấn hắn bị đệ tử gia tộc đối đầu của Diệp gia đánh thành chó mà ngất xỉu nửa ngày trời. Việc thua trận ném mất thể diện của mình và Diệp gia không nói, đối phương còn ra tay tàn nhẫn muốn phế bỏ Đan điền của Diệp Đình. Tuy cuối cùng việc phế bỏ Đan điền Diệp Đình không thành công biến hắn trở thành phế nhân, nhưng chiêu thức đối phương hung ác đánh vỡ rất nhiều xương cốt Diệp Đình. Đặc biệt là linh lực đối phương xâm nhập phá hủy kinh mạch trong cơ thể khiến cho Diệp Đình cũng nửa phế, tu vi từ nay về sau khó tiến thêm một bước, có thể nói tiền đồ của Diệp Đình về sau đã bị đoạn.

Trừ phi Diệp gia tìm được thiên tài địa bảo hoặc Đan dược trân quý có thể chữa trị kinh mạch cho Diệp Đình, nhưng điều này khó có khả năng. Nên biết Diệp gia chỉ là một tiểu gia tộc nhỏ bé thì việc có được bảo vật như vậy cho dù bán cả gia tài cũng không đủ. Vì vậy để kinh mạch Diệp Đình khôi phục quả thật là si tâm vọng tưởng.

“Phụ thân, mẫu thân không cần lo lắng ta không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại thôi. Chỉ là trên võ đài tỉ thí để thua trong tay Từ Hiểu Minh đã khiến mọi người trong nhà mất mặt rồi!”

Diệp Đình thấy phụ mẫu quan tâm, lo lắng cảm thấy ấm áp một trận. Kiếp trước hắn là cô nhi nên kiếp này có phụ mẫu bên cạnh càng quý trọng hơn.

Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn trở nên khó coi, nhớ đến tình cảnh mình bị ngược thành chó, mất hết mặt mũi xấu hổ nói.

“Nhi tử ngốc thắng thua trong tỉ võ là chuyện bình thường, huống chi tu vi của ngươi thấp hơn Từ Hiểu Minh. Chỉ là không ngờ Từ gia lần này muốn quyết liệt với Diệp gia chúng ta, trên võ đài không kiêng nể gì ra tay ác độc như vậy!”

Diệp Chiến cả người phát ra một cỗ lăng lệ vừa an ủi nhi tử vừa tức giận với thái độ từ gia nói.

Từ gia và Diệp gia cùng tồn tại ở Hương Sơn Trấn vốn lâu nay không hợp, mâu thuẫn chồng chất. Ma sát giữa hai gia tộc xảy ra như cơm bữa, nhưng ít ra song phương vẫn có điểm mấu chốt không thể vượt qua. Nhưng lần này ở cuộc tỉ võ tứ đại gia tộc ở Hương Sơn Trấn Từ gia vươn ra nanh vuốt của mình, không uý kỵ làm nhục muốn đương trường phế bỏ Đan điền đệ tử dòng chính Diệp Đình của Diệp gia. Muốn hung hăng đánh mặt Diệp gia trước mặt mọi người, phá bỏ điểm mấu chốt song phương, tuyên chiến toàn diện với Diệp gia.

Tuy thời khắc mấu chốt cùng Diệp gia tộc trưởng Diệp Chiến Thiên ra tay cứu Diệp Đình không bị Từ Hiểu Minh đánh nát Đan điền thành phế nhân, khiến Diệp gia cũng chưa đến mức mặt mũi mất hết, đè ép đại chiến với Từ gia tộc bùng nổ, tránh cho Diệp gia rơi vào bị động mà chiến.

Nhưng tất cả mọi người ai cũng biết cuộc chiến một mất một còn của hai thế lực lớn Hương Sơn Trấn sớm muộn gì cũng xảy ra, chỉ là cả hai đang cùng tích súc. Thời khắc mấu chốt đánh cho đối phương một kích trí mạng không kịp trở tay.

“Chỉ là một ít vết thương thôi không làm khó được ta. Phụ thân yên tâm chẳng bao lâu nữa, Diệp Đình ta sẽ trả lại mối nhục nhã ngày hôm nay, lấy lại danh dự của bản thân và gia tộc!”

Diệp Đình biết thân nhân, mọi người trong gia tộc cũng không ai trách cứ hắn, nhưng thân sinh ở Diệp gia thì vinh nhục gia tộc đã gắn liền với nhau.

“Nhi tử tốt!”

Diệp Chiến vỗ vai Diệp Đình tán dương, nhưng sâu bên trong mắt lại dấu đi một tia rầu rĩ. Diệp Chiến biết kinh mạch của Diệp Đình bị thương tổn đời này tu vi chỉ dừng lại ở tứ trọng luyện huyết cảnh, muốn trả lại mối thù là không có khả năng, biết là như vậy hắn cũng không nói ra sợ nhi tử chán nản.

Nhưng Diệp Chiến đâu biết Diệp Đình thức tỉnh ký ức kiếp trước trên phương diện đan đạo tối đỉnh, thì chỉ là một chút xíu thương tổn kinh mạch thì hắn không để vào mắt. Thậm chí là ngày đó hắn bị Từ Hiểu Minh đánh vỡ đan điền thì hắn cũng tự tin có thể khôi phục lại đan điền nguyên vẹn, dù rằng việc này với thực lực kiếp này có chút khó khăn mà thôi.

Hàn huyên một hồi, mẫu thân Lan Anh lấy ra một viên nhất cấp chữa thương đan trân quý từ tộc trưởng Diệp Chiến Thiên ban cho, đưa cho Diệp Đình phục dụng, rồi mới yên tâm cùng Diệp Chiến rời phòng.

Đợi phụ mẫu hai người rời khỏi Diệp Đình cười khổ, sờ khắp người kiểm tra thương thế. Xương cốt đứt đoạn ba cây ở vị trí xương sườn trái, chân phải bị gãy. Trên người da rách thịt bong nhiều chỗ, điều đáng nói là kinh mạch bị phá vỡ mỗi khắc ẩn ẩn đau nhói. Dù mẫu thân vừa cho hắn phục dụng một viên nhất phẩm chữa thương đan, đan dược tuy tác dụng không tệ nhưng chiếu với tốc độ này hắn cũng phải mất hơn nửa tháng mới khỏi được.

Tất nhiên Diệp Đình bây giờ sẽ không chịu ngồi yên chờ thương thế khôi phục chậm chạp như vậy được, bởi hắn kiếp trước là Đan thần trên phương diện đan đạo đã đăng phong tạo cực, kiếp trước như vậy kiếp này cũng không sai biệt lắm.

Sau một hồi suy nghĩ hắn cũng tìm được cách phối dược đơn giản, dược liệu dễ tìm ở địa phương hẻo lánh như Hương Sơn Trấn, nhằm khôi phục thương thế. Sau đó hắn gọi người làm trong nhà chạy tới dược quán mua dược liệu mà mình cần.