Chương 1: Thức tỉnh ký ức kiếp trước

“Đây là đâu?”

“Ta là ai?”

“Tại sao đầu ta lại đau như vậy!”

Trên giường một thiếu niên chừng mười lăm tuổi thần sắc mơ hồ, đầy hoang mang giọng nói khàn khàn phát ra. Lúc này đầu hắn ông ông tác hưởng, trong thức Hải thần trí hỗn loạn. Hai dòng Ký ức Đan xen trong thức hải, trong đó một dòng ký ức hùng vỹ như đại dương mênh Mông, mà một dòng ký ức lại nhỏ bé như một dòng sông nhỏ. Hai dòng ký ức va chạm vào nhau như thủy triều làm đầu hắn muốn nổ tung thành muôn mảnh. Kỳ lạ thay dòng ký ức to lớn kia không nghiền nát dòng ký ức nhỏ bé còn lại như tưởng tượng mà theo thời gian chuyển rời, chúng bắt đầu dung hợp với nhau, thông suốt mạch lạc.

“ Đúng rồi ta là Diệp Đình thiếu gia Diệp gia ở Hương Sơn Trấn a!… Ta cũng là đan thánh Diệp Đình chướng quản Đan tông ở Thần Vực a!”

Sau một hồi hoảng hốt và hoang mang thanh niên đã trở nên bình tĩnh. Hai mắt vốn mờ mịt thì bây giờ hai con mắt đen xoay chuyển linh hoạt, rốt cuộc hắn đã hiểu chuyện gì đã xảy ra trên người mình. Hắn vẫn là hắn là Diệp Đình người Diệp gia ở Hương Sơn Trấn cũng là Đan thánh Diệp Đình trứ danh ở Thần Vực nhân vật phong Vân một cõi, hai thân phận nhưng kỳ thực là một . Bởi Diệp Đình kiếp này không biết cơ duyên xảo hợp, hay vận khí tích tụ bộc phát mà thức tỉnh ký ức kiếp trước của mình. Trong phút chốc Diệp Đình từ một thiếu niên mười lăm tuổi vốn khuôn mặt non nớt lại có thêm vẻ thành thục, nghiêm nghị của một người từng trải qua tuế Nguyệt bào mòn.

Cũng đúng thôi sau khi thức tỉnh kiếp trước, ký ức Đan thần lão quái vật sống hàng nghìn năm, trải qua biết bao mưa gió , phong sương, tồn tại trong thế giới tu giả khắc nghiệt để trở thành nhân vật phong Vân, dẫm nhẹ một chân cũng đủ khiến thế giới tu giả rung động thì đâu phải hạng nhân vật tầm thường.

Kiếp trước Diệp Đình vốn có thân phận Đan thần người đứng ở đỉnh cao đạn đạo của Thần Vực, thân phận cao đến dọa người. Dưới trướng hắn đều là nhóm cao thủ đứng trên đỉnh tiêm thế giới sẵn sàng nghe hắn hiệu lệnh. Tuy thân phận Đan thần Diệp Đình hiển hách nhưng lại có kết cục bi ai, trong một lần luyện thần đan tức tưởi mà vẫn lạc, lần luyện đan đó không phải tầm thường mà là một lò đan dược có thể nói chính là tâm huyết cả đời của Diệp Đình. Vì để luyện lò đan dược này hắn đã tốn hao cả mấy trăm năm trăm cay nghìn đắng tìm dược liệu. Đan dược hắn luyện chế chính là phá thần đan.

Ngày đó trên đỉnh thần sơn thần Đan tông, mây đen vần vũ một mảnh xen lẫn lôi điện thô to xé nát thương khùng bổ xuống đỉnh thần sơn. Đan tông trăm vạn trưởng lão, đệ tử tạo lớp bảo vệ tầng tầng lớp lớp mưa gió không lọt bảo vệ xung quanh thần sơn, một khung cảnh tráng lệ hùng vĩ.

Trên đỉnh thần sơn trong một gian cung điện rộng lớn, có ba thân ảnh trong đó có hai nam và một nữ.

Một trong ba người là một thanh niên mặc trường bào trắng dáng người cao gầy khuôn mặt anh tuấn, người này thân pháp phiêu dật linh hoạt đi chuyển xung quanh một lò Đan cao một trượng, khói trắng nhẹ nhàng bay lượn đang trôi lơ lửng trên không trung. Hai bàn tay người này phát ra từng đợt hỏa diễm màu xanh lam với sức nóng đủ đốt cháy liệt nhật truyền vào lò đan. Thỉnh thoảng thanh niên này bàn tay như vũ mị đánh ra vài đạo pháp quyết lên thân lò Đan, cùng lò Đan cộng minh.

Không biết bao lâu thân pháp của thanh niên trở nên nặng nề, hơi thở gấp gáp, trên trán đổ đầy mồ hôi. Nên biết đạt tới cảnh giới này của hắn việc đổ mồ hôi là điều khó có khả năng, chúng tỏ việc luyện Đan tổn hao tinh khí thần của hắn như thế nào. Mà lúc này nắp lò mở ra một viên Đan dược bảy màu phiêu phù trên không trung một mùi hương nhàn nhạt truyền tới chỉ cần hít một hơi làm cho người ta thần thanh khí sảng. Cùng lúc đó trên bầu trời mây đen, lôi điện vần vũ bỗng bạo động. Lôi điện tích súc ngày càng mãnh liệt một khi thần Đan xuất thế sẽ đánh nát Đan dược, bởi đạn dược này quá nghịch thiên trái với quy tắc vận hành thiên địa. Thiên địa không cho phép nó tồn tại.

“Đan thành!”

Thanh niên áo trắng thần kinh buông lỏng kinh hô sắc mặt vui mừng, chỉ cần giúp thần Đan độ kiếp thành công thì thần Đan duy nhất trong lịch sử sẽ xuất thế. Mà hắn Diệp Đình sẽ ghi vào sử sách người luyện chế thành công thần đan, xứng danh đan thần duy nhất trong lịch sử.

“Diệp Đình chàng thật tài giỏi, Đan thần khiến các vị tiền bối thúc thủ vô sách lại bị chàng luyện được. Bây giờ còn khâu cuối cùng giúp Đan thần độ kiếp chàng hãy để ta và Lâm sư đệ ra tay!”

Một thanh âm nữ tử dễ nghe như tiên nhạc truyền vào tai Diệp Đình. Nữ tử này chính là đạo lữ của Diệp Đình tên là Quân Mộ Thanh, Quân Mộ Thanh dáng người hoàn Mỹ dung nhan chỉ có hai từ tuyệt Mỹ để hình dung. Một thân váy dài thanh sắc mềm mại bay nhẹ trong gió như tiên tử.

Diệp Đinh sau khi luyện Đan thân sắc mặt tái nhợt, thân thể thoát lực, so với thời kỳ đỉnh phong mười không còn một. Mà cho dù thời kỳ đỉnh phong thì tu vi võ đạo của hắn chênh lệch với Đan đạo khá xa, giúp thần Đan độ kiếp chính là tìm chết.

“Được! Vậy phiền nàng và Lâm Lang Thiên sư đệ rồi!”

Diệp Đình thở ra một hơi, nhìn Quân Mộ Thanh đầy vẻ yêu thương rồi nhìn sang Lâm sư đệ áo đen anh Tuấn tiêu sái đứng cách đó không xa mỉm cười nói.

“Sư huynh khách khí rồi, sư huynh lui xuống nghỉ ngơi trước đi chuyện thần Đan độ kiếp hãy bao trên người ta và Quân sư tỷ ả nha!”

Thanh niên nam tử Lâm Lang Thiên cười ha hả hảo sảng đáp ứng, sau đó hắn và Quân Mộ Thanh nhìn nhau gật đầu. Cả hai đồng thời rút trường kiếm trên tay ra khỏi vỏ, kiếm Quang sắc bén làm người ta hoa cả mắt bắn ra.

“Đi!”

Cả hai quát khẽ thân hình khẽ động bay thẳng lên không trung , mũi kiếm trực chỉ thương khung thẳng đến lôi điện vần vũ trên bầu trời đâm tới.

Thấy một màn này Diệp Đình tâm thần buông lỏng, tuy lôi kiếp đáng sợ nhưng hắn rất tự tin vào thực lực hai người Quân Mộ Thanh sẽ đánh tan thiên kiếp giúp thần Đan hoàn Mỹ xuất thế. Khi tâm thần Diệp Đình buông lỏng, hắn đâu biết trong mắt hai người Quân Mộ Thanh và Lâm Lang Thiên xoẹt qua một đạo lãnh mang rất bí ẩn.

Cả hai miệng khẽ nhếch mũi kiếm đang toàn lực bổ về thiên kiếp bỗng nhiên xoay chuyển 360 độ, đâm thẳng lên người Diệp Đình không chút phòng bị nào. Mũi kiếm sắc bén lăng liệt toàn lực của hai đại cao thủ đứng trên đỉnh thế giới đâm xuyên qua áo giáp hộ thể của Diệp Đình sau đó đâm lần lượt lên trái tim và Đan điền.

Phốc! phốc!

Thanh âm thanh binh khí sắc bén ma sát với da thịt, sau đó mũi kiếm được rút ra huyết quang vẩy ra mấy trượng. Diêp Đình sắc mặt tái nhợt, hai con ngươi đầy vẻ không thể tin nổi lão đảo ngã nhào về phía sau ngồi phịch xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ cả người. Bị hai kiếm tuyệt sát đâm nát trái tim và Đan điền đặc biệt kiếm ý chứa kiếm ý đáng sợ kia đang tàn phá thân thể thì dù là Đan thần Diệp Đình có vô số Đan dược trân quý cũng không thể cứu vãn sinh mệnh được, kết cục thân tử đạo tiêu là khó có thể tránh khỏi. Nhưng dù sao Diệp Đình cũng là đại cao thủ bị hai kiếm tuyệt sát vẫn chưa lập tức chết ngay. Hai mắt hắn chứa đầy tia máu nhìn hai người Quân Mộ Thanh và Lâm Lang Thiên gắng gượng một hơi giọng nói khàn khàn run rẩy nói.

“Tại sao?”

Đến lúc này Diệp Đình vẫn không hiểu một người là đạo lữ sớm chiều chung sống và huynh đệ quen biết mấy trăm năm, hai người mà hắn tín nhiệm nhất lại phản bội mình khiến tâm hắn nguội lạnh.

“Vì cái gì ư?”

Quân Mộ Thanh trán khẽ nhăn bộ dạng nghiền ngẫm miệng cười tươi, lúc này vẽ đẹp tuyệt mỹ trở nên lạnh lùng khác xa ngày thường. Có lẽ đây chính là con người thật của nàng lãnh ngạo vô tình.

“Bởi vì ngươi đã luyện chế thành công phá thần Đan, bây giờ ngươi như một món đồ đã hết giá trị lợi dụng, vì vậy ta tiện tay vứt đi thôi. Chẳng qua ta là nhìn trúng thiên Phú luyện Đan của ngươi có thể giúp ta tranh thủ tài nguyên tu luyện mà thôi, ngươi nghĩ ngươi là ai mà xứng đáng với Quân Mộ Thanh ta. Suy cho cùng ngươi là một tên phế vật ngoại trừ chỉ biết luyện Đan và luyện Đan trên con đường võ đạo chẳng ra gì, ta tiện tay có thể bóp chết một mảnh lớn!”

Quân Mộ Thanh kiêu ngạo nhìn Diệp Đình nằm trong Vũng máu khinh thường nói tiếp. Mặc dù miệng khinh thường Diệp Đình nhưng lúc nãy xuất thủ đánh lén nàng và Lâm Lang Thiên cũng xử xuất toàn lực, bởi dù sao Diệp Đình là Đan thần có vô số bảo vật, đặc biệt bảo vật bảo vệ tính mạng và công kích địch nhân ít nhiều cũng có một vài kiện. Một khi trở mặt thì phải một kích tuyệt sát không thể để cho đối phương có cơ hội trở mình.

“Còn ngươi thì sao?”

Diệp Đình nhìn sang Lâm Lang Thiên đang một bộ dạng hờ hững hỏi. Hắn tự nhủ mình đối xử không tệ với Lâm Lang Thiên, ngày thường cung cấp vô số tài nguyên tu luyện cho đối phương không ngờ đối phương trả ân hắn bằng một kiếm phá nát Đan điền.

“Đến lúc này ta cũng không cần dấu diếm ngươi nữa, thực ra trước khi ta và Quân Mộ Thanh quen ngươi đã là thanh mai trúc mã hai người tâm đầu ý hợp . Chúng ta sinh sống ở một địa phương hẻo lánh ở thần vực, chúng ta đều có thiên tư trác tuyệt nhưng lại sinh ra ở tiểu gia tộc có tài nguyên tu luyện khan hiếm muốn đạp chân lên đỉnh cao võ đạo, khiến người người nhìn lên là điều không thể. Nên hai chúng ta đã suy nghĩ rất nhiều trong đó tiến đến gia nhập tông môn lớn Kiếm Thần Tông tranh thủ tài nguyên là khả dĩ nhất , nhưng vào năm đó ngươi lại vô tình đi qua Kiếm Thần tông. Kẻ mệnh danh thiên tài Đan đạo vạn năm khó gặp của Thần Đan tông uy chấn bát phương, điều này khiến ta và Quân Mộ Thanh phải suy nghĩ lại kế hoạch ban đầu. So với gia nhập kiếm thần tông lăn lộn ở ngoại viện thì đi theo một vị luyện Đan sư tiền đồ vô lượng có tài nguyên vô hạn thì chúng ta lựa chọn cái sau. Tuy có chút ủy khuất cho Mộ Thanh nhưng có thể đó là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời của chúng ta. Mọi chuyện sau đó cũng không cần chúng ta nói ngươi cũng đoán được a!”

Lâm Lang Thiên cười đắc ý nhìn Diệp Đình.

“ Thì ra là như vậy! Các ngươi thật giỏi tính toán. Vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn thậm chí bán rẻ lương tâm. Diệp Đình ta thật mắt mù a, cả đời tự cho là anh minh không ngờ lại nuôi một đám bạch nhãn Lang!”

Diệp Đình Sinh khí trôi qua, hai mắt đục ngầu nhìn về thương khung giọng nói khàn khàn vô lực. Trong đầu hắn xoẹt qua tràng cảnh ngày ấy Lâm Mộ Thanh và Lâm Lang Thiên tiếp cận hắn như thế nào như thế nào, lúc này hắn đã minh bạch tất cả cái gì đạo lữ ôn nhu như nước, huynh đệ với nhau chỉ là giả dối. Một cái lưới âm mưu bố cục ngàn năm từng bước thắt chặt hắn, Diệp Đình khoé miệng trào máu nụ cười đắng chát tự diễu bản thân mình ngu muội vô tri, cả đời uy danh hiển hách lại chết trong tay nữ nhân và huynh đệ của mình.

“Mọi chuyện đã sáng tỏ, ngươi cũng nên chết đi. Yên tâm tất cả bảo vật trên người ngươi cùng thần Đan, chúng ta sẽ sử dụng một cách hữu ích không để nó bị lãng phí!”

Quân Mộ Thanh lạnh lùng nói. Sau đó tay Ngọc khẽ vươn tới muốn bắt lấy nhẫn trữ vật của Diệp Đình.

“Nằm mơ đi! Đồ vật của Diệp Đình ta thà ném cho chó cũng không để lại cho hai tên lòng muôn dạ thú các ngươi!”

Ngay khi Quân Mộ Thanh ngón tay chạm lên nhẫn trữ vật của Diệp Đình thì trong mắt Diệp Đình bỗng trở nên lăng liệt, một tia linh lực sót lại vận chuyển, hắn muốn tự bạo nhẫn trữ vật.

Không tốt!

Quân Mộ Thanh kinh hô nhưng đã chậm.

Nhẫn trữ vật trên tay Diệp Đình vỡ nát, toàn bộ vật phẩm trong nhẫn vật bị lỗ đen không gian nháy mắt cắn nuốt vô tung vô ảnh.

“Không! Bảo vật của ta, Diệp Đình ngươi chết đi cho ta!”

Quân Mộ Thanh khẽ biến sắc gầm rú, trong lòng nàng nhỏ máu. Bảo vật của Đan thần Diệp Đình tích súc cả đời khiến người ta đỏ mắt bị không gian loạn lưu nghiền nát. Khiến Quân Mộ Thanh nộ khí trùng thiên trường kiếm trong tay như chớp đâm tới yết hầu Diệp Đình.

“Phốc!”

Máu tươi vẩy ra, một tia sinh mệnh lực cuối cùng chống đỡ Diệp Đình tiêu tán, khí tuyệt bỏ mình. Đến khi chết Diệp Đình mang theo căm phẫn, uất ức mà chết đi, trước khi thần trí hắn bị hắc ám thôn phệ chỉ nghe loáng thoáng tiếng gầm rú của Quân Mộ Thanh và Lâm Lang Thiên.