Chương 3: Giám định dược dịch

Dược liệu không trân quý lắm chỉ cần tìm ở vài dược quán trong trấn đã tập hợp đầy đủ, chỉ sau nửa canh giờ hạ nhân Vu Bá đã mang về một bọc dược liệu mang tới. Diệp Đình cũng phân phó hạ nhân Vu Bá mang tới giường hắn mấy vật dụng như chày, cối chai lọ… Thấy Diệp Đình cần một số lượng dược liệu cấp thấp và vật dụng hạ nhân Vu Bá mờ mịt, không hiểu vị thiếu gia này đang làm gì, chẳng lẽ Diệp Đình thiếu gia này là một vị dược sư, nghĩ đi nghĩ lại hắn thấy điều này không có khả năng. Vu Bá hắn làm người hầu cái nhà này cũng hơn 20 năm rồi, mọi hành động của Diệp Đình hắn hiểu khá rõ, Diệp thiếu này thường ngày ngoài tu luyện cũng không có học qua bất cứ cái gì về y dược a? Chẳng lẽ hôm qua vị thiếu gia này bị người ta đánh đến đầu óc mụ mị, bị đả kích khiến cho hành động lúc này có chút vấn đề.

Vu Bá thấy Diệp Đình cần dược liệu định dò hỏi một phen, nhưng nghĩ lại chuyện Diệp Đình vừa trải qua, chịu đả kích tâm lý không nhỏ hơn nữa số dược liệu cấp thấp này cũng không có đắt, nên hắn cũng không nhiều lời.

Chỉ nhìn Diệp Đình khẽ thở dài rồi lui ra khỏi phòng, để mặc vị thiếu gia này yên tĩnh một mình chà đạp số dược liệu vừa mua tới.

Mọi cử chỉ hành động của Vu Bá Diệp Đình cũng nhìn thấy nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ khẽ mỉm cười. Đợi Vu Bá ra khỏi phòng thì Diệp Đình mới bắt tay vào phối dược, lần lượt cho thiên linh thảo, địa liên hoa, nấm linh chi… cho vào cối giã nát thành hỗn hợp chất lỏng màu xanh đặc sệt có mùi thơm dịu nhẹ. Một canh giờ trôi qua phối dược hoàn thành, dược dịch mà Diệp Đình phối chế có tên là tạo hoá linh dịch, một loại linh dịch cấp thấp dùng cho tầng chót của võ giả nhưng hiệu quả dược dịch không tệ có thể ôn dưỡng thân thể, cũng như trợ giúp tái tạo xương cốt. Tạo hoá linh dịch tuy chỉ là dược dịch cấp thấp nhưng trên phương diện chữa trị thân thể so với Đan dược nhất phẩm chữa thương Đan hạ phẩm mà hắn phục dụng lúc nãy thì hiệu quả phải gấp mấy chục lần. Chỉ cần uống hết mấy bình tạo hoá linh dịch trừ kinh mạch hao tổn thì những thương thế trên người Diệp Đình trong vòng hai ngày sẽ khỏi hẳn.

Diệp Đình chia dược dịch vừa luyện chế trong cối đá làm ba phần cẩn thận bỏ vào ba bình sứ, Diệp Đình cất hai bình sứ lên đầu giường. Bình còn lại hắn đưa lên mũi ngửi ngửi rồi đổ toàn bộ dược dịch trong bình vào trong miệng, sau khi dược dịch vào bụng một dòng nước ấm cuộn trào trong Đan điền, khiến Diệp Đình trở nên thoải mái. Hắn nhanh chóng vận chuyển linh lực toàn thân một chu thiên, phân tán dược dịch khắp tứ chi bách hội. Ngay khi vận chuyển linh lực một cổ ẩn ẩn đau đớn từ kinh mạch bị thương tổn phát ra, khiến Diệp Đình rên rỉ trán lấm tấm đổ mồ hôi. Nhưng Diệp Đình vẫn cắn răng chịu đựng trước tiên hắn phải chữa trị thân thể, xương gãy thật tốt rời khỏi giường mới tìm cách chữa trị kinh mạch sau. Vận chuyển linh lực từng chữ thiên trôi qua dược lực đi khắp cơ thể nhanh chóng ôn dưỡng thương thế, thương thế trên người Diệp Đình theo hiệu quả dược dịch dần có xu thế tốt lên. Sau nửa canh giờ dược lực đã được cơ thể Diệp Đình hấp thụ toàn bộ, chỗ vết thương trên người rất nhanh thấy khép lại đặc biệt phân xương gãy ở chân, và xương sườn đã có xu hướng liền lại với nhau.

Luyện hoá một bình tạo hoá linh dịch Diệp Đình cũng không luyện hoá bình thứ hai, mà để cho cơ thể hắn thích ứng với dược dịch phải 6 canh giờ sau mới tiếp tục luyện hoá bình tiếp theo.

Hai ngày sau!

Khi ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ, Diệp Đình dụi dụi hai mắt khẽ vươn người thức dậy. Hôm nay thương thế trên người Diệp Đình đã hoàn toàn khôi phục, hắn chuẩn bị một lát liền bước ra khỏi phòng.

Người hầu Vu Bá đang ở bên nhà chẻ củi, thấy Diệp Đình nhảy nhót tưng bừng đi ra khỏi phòng thì hốc mắt muốn lồi ra, một bộ nhìn thấy quỷ. Diệp Đình bị đánh gãy chân và xương sườn theo Vu Bá cho dù ăn mấy khỏa nhất phẩm chữa thương đan trân quý thì ít nhất Diệp Đình cũng phải nửa tháng mới rời giường được, vậy mà Diệp Đình chưa tới ba ngày đã bình phục trên người căn bản không nhìn ra chút thương thế nào.

Vu Bá Miệng phát ra âm thanh khô khốc.

“Diệp thiếu ngươi tốt?”

“Ân!”

Diệp Đình nhìn qua Vu Bá thấy vẻ mặt đần thối của lão không khỏi cười thầm.

“Ta có gì mà không tốt, ta rất khỏe nha, chỉ là ở nhà mấy ngày cảm thấy nhàm chán, muốn ra ngoài đi dạo một chút a!”

Diệp Đình nói.

“Vâng thiếu gia, ngài đi thong thả!”

Vu Bá nói. Nhưng trong lòng lão thầm nghĩ phải thông báo với lão gia và phu nhân chuyện này mới được.

Diệp Đình một bộ dạng cà lơ phất phơ gật đầu rồi đi ra khỏi nhà. Hướng đi của hắn chính là dược quán lớn trong trấn một chi nhánh của tổ chức luyện Đan sư công hội, mục đích của Diệp Đình là muốn tìm dược tài sau đó luyện một loại Đan dược có tên thông mạch Đan, chữa trị kinh mạch bị hao tổn của mình. Mà dược tài của thông mạch đan ở địa phương nhỏ như Hương Sơn Trấn thì khá khan hiếm, những cửa hàng nhỏ khó mà gom góp đủ được duy chỉ có Cửa hàng của luyện Đan sư công hội, quanh năm thu mua dược liệu của các dong binh hay võ giả chuyên mưu sinh dựa vào vạn Sơn chi đỉnh mới có thể có đủ.

Đi một hồi lượn qua mấy con đường quanh co Diệp Đình đã tới cửa hàng của luyện Đan sư công hội, cửa hàng chia làm ba tầng một là chỗ buôn bán dược liệu, tầng hai gồm nơi bán Đan dược, và phòng đấu giá. Tầng ba là chỗ ở của các chủ và các vị luyện Đan sư.

Diệp Đình bước qua hai vị đại Hán canh cổng, bước vào cửa hàng thì mùi dược liệu đã chui vào mũi, trong đại sảnh lúc này người mua người bán dược kể cả nhân viên công hội có hơn hai mươi người huyên náo một mảnh. Diệp Đình lần đầu tiên đến đây nên phải mất một lúc mới định vị đi tới quầy mua dược liệu. Chưởng quầy dược liệu là một gã dáng người mập mạp, lông mày rậm, môi dày mũi to tên là Trương Tam một người cũng khá có danh tiếng trong trấn, lúc này hắn đang bán ra dược liệu cho một khách hàng nữ. Đợi người kia giao dịch xong xuôi Diệp Đình mới bước tới, lấy ra trong ngực một tờ giấy mà hắn ghi sẵn các dược liệu đưa cho Trương Tam.

“Phiền vị chưởng quỷ lấy giúp ta số dược liệu cùng số lượng ghi trên giấy này!”

Diệp Đình nói.

Trương Tam cầm lấy tờ giấy của Diệp Đình đưa cho, mở ra đọc nội dung trên giấy một lượt rồi nhìn Diệp Đình khẽ nhíu mày nói.

“Vị tiểu huynh đệ ngươi xác định cần mua số dược liệu này?”

“Đúng!”

“Chẳng lẽ luyện Đan sư công hội không có những dược liệu này sao?”

Diệp Đình xác nhận, sau đó không xác định hỏi dò.

“Dược liệu luyện Đan sư công hội đương nhiên là có, chỉ là những dược liệu này rất trân quý giá cả có chút cao.”

Trương Tam nói. Xem ra vị chưởng quỹ tên Trương Tam này là không tin vị thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi trước mặt trên người không có đủ tiền mua những dược liệu này.

Biết đối phương là đang khinh thường mình không đủ tiền mua dược liệu khiến Diệp Đình cảm thấy không vui. Thấy biểu hiện của Diệp Đình Trương Tam cũng không để ý nói tiếp.

“Theo như tên và số lượng dược liệu mà vị tiểu huynh đệ cần, theo ta ước chừng cũng phải có giá trên 5000 lượng bạc a, không biết tiểu huynh đệ có thể mang ra nổi không!”

Nghe được Trương Tam báo ra số tiền với hương vị xem thường trong đó, Diệp Đình cũng lộp bộp một cái quả nhiên số tiền hắn mang trên người xa xa không đủ mua dược liệu, cũng không trách Trương Tam không tin hắn có thể lấy ra được nhiều như vậy tiền. Đừng nói Diệp Đình chỉ là đệ tử trực hệ Diệp gia, cho dù tộc trưởng Diệp gia muốn lấy ra 5000 lượng bạc đi mua dược liệu cũng phải suy nghĩ một phen a.

Diệp Đình cười khổ, trên người hắn lúc này tích góp cũng chỉ có 100 lượng bạc trắng. Nếu so sánh với kiếp trước giàu có khiến người người thèm khát của hắn với kiếp này thì đúng là kiếp này hắn thật đúng là quỷ nghèo.

Cũng may hắn đã dự liệu trước việc tiền mình mang theo không đủ, nên cũng đã luyện chế sẵn ba bình tạo hoá linh dịch mang đi bán.

Biểu hiện trên mặt của Diệp Đình không qua khỏi được ánh mắt cáo già của Trương Tam, Trương Tam lúc này sắc mặt âm trầm trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, phất tay áo như đuổi ruồi lạnh nhạt nói.

“Vị tiểu huynh đệ này nếu không mang đủ tiền thì không nên quấy rầy xin đi ra chỗ khác để ta còn làm việc!”

Thấy thái độ khinh thường của Trương Tam Diệp Đình cảm thấy tức giận vô cùng, không phải chỉ mấy nghìn lượng bạc mà thôi sao, Với Diệp Đình sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước thì muốn cầm tới chỉ là chuyện nhỏ.

Tuy tức giận nhưng Diệp Đình cũng không phát tác, việc trọng yếu trước mắt là thu thập dược liệu luyện chế Đan dược chữa trị kinh mạch nghĩ cách tăng thực lực lên, còn việc thu thập tên Trương Tam chỉ là chuyện nhỏ để sau.

Diệp Đình lấy ra trong ngực ba bình sứ đặt trên bàn nói.

“Ta nghe nói luyện Đan sư công hội còn thu mua dược dịch phải không. Đây là ba bình tạo hoá linh dịch ta muốn bán ra, chưởng quỹ ngươi kiểm tra và định giá a!”

Trương Tam nhìn ba lọ bình sứ đặt trên bàn, trên miệng nở nụ cười khinh bỉ. Hắn cho rằng một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa học được một chút pha chế dược dịch ở đâu rồi tự cho là mình đã có thành tựu. thì làm gì lấy ra được dược dịch đáng giá mấy đồng tiền cơ chứ. Nhưng thân là dân làm ăn buôn bán cộng với quy định khách hàng là thượng đế của công hội hắn cũng không thể làm quá phận,

Hắn mở bình sứ giả vờ liếc qua nhìn bên trong một cái rồi lắc đầu khinh thường nói.

“Đây chỉ là dược dịch cấp thấp, tác dụng giá trị không lớn!”

Sau đó Trương Tam vẫy tay về phía một nữ tử tạp dịch nói.

“Tiểu Thanh ngươi cầm bình dược dịch này, đưa lên chỗ Lăng đại sư kiểm tra dược lực của bình tạo hoá linh dịch của vị công tử này. À mà. Trước khi giám định thì thu 90 lượng bạc phí giám định theo quy định nhé!”

Trong lời nói của Trương Tam để lộ vẻ khinh thường Diệp Đình, đặc biệt là thanh âm hắn nhấn mạnh ở tạo hoá linh dịch và thu tiền giám định sư chế diễu Diệp Đình ếch ngồi đáy giếng tự phối dược dịch không đáng tiền mà mất đi một số tiền lớn thuê người giám định. Trương Tam rất chờ mong thiếu niên trước mặt sẽ khóc lóc khi biết kết quả giám định sẽ như thế nào.

Diệp Đình làm sao không biết ý nghĩ của Trương Tam cơ chứ, hắn chỉ cười nhạt không thèm để ý tới Trương Tam mắt chó nhìn người. Hắn đợi Tiểu Thanh nữ tạp dịch thu phí giám định, mang khay đá nhẹ nhàng đặt ba bình sứ lên trên.

“Mời vị công tử theo ta lên lầu hai mời Lăng đại sư kiểm tra dược liệu sau đó định giá!”

“Được !”

Diệp Đình gật đầu đáp ứng sau đó cùng theo nữ tử tiểu thanh đi lên tầng hai.