Chương 8: Phụng Huyện

Ánh trăng ở ngoài chiếu xuống Phụng Huyện có vẻ hoàn toàn yên tĩnh, cả tòa thành thị vậy mà có thể nói là không nhìn thấy bất kỳ ánh đèn nào, cẩn thận quan sát rất lâu mới có thể phát hiện tình cờ mấy chỗ lóe ánh lửa cùng ánh đèn yếu ớt nhưng cũng là lúc ẩn lúc tắt. Có những chiếc xe rải rác ở khắp mọi nơi trên con đường loạng choạng, trên mặt đất xốc xếch không chịu nổi, khắp nơi đều là đủ loại vật lẫn lộn, còn có máu tươi trong buổi tối đen nhánh phản chiếu trên mặt đường khắp nơi đều là zombie, còn có thi thể không biết là của nhân loại hay là của zombie .

Các cửa hàng và các quán ăn đường phố đáng lẽ ồn ào vào thời điểm này nhưng lúc này lại có vẻ rách nát tàn tạ, nhiều cửa kính vỡ vụn cộng thêm xác bàn ghế, tựa như bày tỏ lúc trước nơi này đã trải qua thảm liệt..

Ở giữa đường Sơn Đông nằm ở quảng trường Nhạc Lâm, lúc này có một khách sạn đang đứng lẻ loi sừng sững ở bờ sông Phụng Huyện, khách sạn Hoa Tín Quốc Tế từ năm 2007 khai trương đến hiện tại vẫn là khách sạn đứng đầu bảng Phụng Huyện, tổng diện tích xây dựng hơn 85.000 mét vuông, chức năng đầy đủ hết, phương tiện tiên tiến, lắp đặt thiết bị xa hoa, buôn bán thuận lợi.

Thế nhưng lúc này khách sạn an tĩnh không một tiếng động, một đám người ngay trong căn hộ sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn lúc này đang cãi vã kịch liệt, tràng diện hơi không khống chế được lại có vẻ vô cùng kiềm chế, nguyên một đám bọn họ ở bên trong đè thấp âm thanh, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

Số người không nhiều, tổng cộng có mười mấy người trong căn phòng rộng rãi, có người đứng, có người ngồi, có người đang đối mặt với ánh trăng chiếu từ cửa sổ từ đế không biết đang suy nghĩ gì, mà vài người đứng ở giữa chính là trung tâm cãi vã.

"Trần Long, thực sự không thể đi ra ngoài, đi ra ngoài chính là tìm chết, ngươi cũng không phải không thấy được trong khách sạn đã chết biết bao nhiêu người! Chúng ta đều con mẹ nó là vận khí tốt mới trốn vào được, hiện tại thang máy mất điện, ngươi muốn đi cầu thang thì có thể, thế nhưng phía dưới khách sạn bao nhiêu zombie, con mẹ nó trong lòng ngươi không rõ ràng sao?" một người đàn ông ở giữa có vóc dáng hơi lùn, nhỏ giọng hướng về phía một người đàn ông khác gào thét.

Điếu thuốc trong phòng tối cháy lên, lúc tắt lúc cháy, người đàn ông mặc áo 3 lỗ tên Trần Long, yên lặng nhìn người đàn ông trước mắt, lắc đầu nói: "La Bặc, không đi xuống chúng ta ăn cái gì?! Ngươi có rõ ràng từ đêm qua đến hiện tại toàn bộ thức ăn trong hai tầng lầu này đều con mẹ nó đã bị chúng ta ăn xong hết rồi! Không đi xuống thì ngươi con mẹ nó ăn phân a!" Ngón tay cầm thuốc lá dùng sức chỉ vào hắn ta, có vẻ vô cùng dùng sức.

La Bặc dùng sức kéo tóc của mình, "Chúng ta có thể xuống phòng khác tìm xem a, mì ăn, bánh mì, bánh bích quy còn có nước khoáng trong phòng đều có a. Chúng ta không cần chạy ra bên ngoài tìm a. Ngươi tự mình nhìn phía dưới, toàn bộ con mẹ nó đều là zombie thì chúng ta xuống thế nào, lúc đó đi xuống chẳng phải tìm chết !?"

Trần Long thở ra một hơi cũng rất bất đắc dĩ, "Phía dưới phần lớn cửa trong phòng đều khóa lại mà cạy cửa nhất định sẽ phát ra tiếng vang, hơn nữa bên trong phòng khách sạn phần lớn đều có người ở, con mẹ nó ai biết có bị biến đổi thành thứ ma quái đó hay không, hơn nữa chút thức ăn trong phòng như vậy còn thiếu cho chúng ta ăn, chúng ta nhiều người như vậy, hiện tại còn đói bụng, không đi bên ngoài tìm chút thức ăn thì chưa bị zombie giết chết, cmn tự chúng ta đã chết đói!"

"Vậy. . Vậy cũng có thể tìm trong khách sạn a, khách sạn lớn như vậy cũng có thật nhiều phòng ăn, còn có phòng bếp có thể đi nhìn xem."

"Ngày hôm qua cho tới hôm nay ngươi cũng không phải không phát hiện sảnh lớn có bao nhiêu người chết rồi, zombie đều chen chúc tụ tập ở đó, bên ngoài và trên đường còn tản ra một chút, chúng ta chỉ cần cẩn thận là có thể tìm thức ăn về. Bên cạnh rất nhiều tiệm tạp hoá và siêu thị có rất nhiều đồ ăn, chỉ cần dám đi thì đủ cho chúng ta sống sót."

Trần Long và La Bặc đều rất kích động, từ âm thanh kiềm chế trong phòng có thể nhìn ra hai người có bất đồng lớn, nhưng cũng có thể thấy rằng đám người này là lấy 2 người bọn họ làm chủ.

Một người đàn ông khác kế bên 2 người, nhìn 2 người rồi đưa tay lôi 2 người một chút, nói: "Được rồi được rồi, các ngươi đừng kích động, có thể còn sống đã duyên phận, chúng ta đều là anh em từ trong bầy zombie thoát ra thì đừng cãi, phải nói rõ ràng."

Người đàn ông đưa mỗi người một điếu thuốc, tiếp tục mở miệng nói: "Hoặc là như vầy, A Long ngươi đem vài người đi bên ngoài tìm xem, qua phố chính là quảng trường Nhạc Lâm, bên kia cũng không có thiếu KTV mà phía dưới tất cả đều là siêu thị nhỏ, buổi sáng ngày mai ngươi đi xem. La Bặc ngươi cũng mang theo vài người đi phòng ăn khách sạn và sau bếp nhìn xem, trong khách sạn có siêu thị nội bộ, phụ cận dưới lầu cũng có rất nhiều phòng ăn nhỏ, ngươi đi xem! OK! ?"

Người đàn ông vỗ vỗ hai người rồi xoay người liếc nhìn mọi người trong phòng, tuy rằng tối đen một mảnh thế nhưng trong ánh trăng chiếu xuống vẫn có thể thấy tương đối rõ ràng, trên mặt mọi người không cần nhìn cũng biết là đều đủ loại vẻ mặt bất đắc dĩ và sợ hãi hơn nữa là chết lặng.

Mấy người phụ nữ ngồi ở trên giường, bên trong còn có người đang thấp giọng nức nở khiến gian phòng có vẻ càng thêm kiềm chế.

Trần Long liếc nhìn Chu Xán bên cạnh khuyên bảo hai người, hút thuốc nghĩ chuyện của hai ngày này, bản thân mình chỉ là thành phần tri thức bình thường, hôm qua lái xe đi ngang qua khách sạn rồi bỗng nhiên tận thế tới, đủ loại tai nạn xe trên đường khiến mình cũng theo sóng người trốn vào khách sạn, trong khách sạn cũng thế có đủ loại zombie, lúc chính mình dùng rìu chữa cháy giết 2 con zombie thì một đám người liền vây quanh bản thân mình, mà nghe Chu Xán nói hắn chính là nhân viên phục vụ trong khách sạn, đối khách sạn rất quen thuộc nên dựa vào sự giúp đỡ của hắn thì đêm qua cho tới hôm nay đã lấy được thức ăn trong phòng khách sạn, chỉ là Trần Long cảm thấy lại ở cái địa phương này rất dễ dàng bị vây, dù sao thật nhiều người đòi hỏi thức ăn còn có phụ nữ cũng không giúp được một tay, hơn nữa lại không thể bỏ lại. Mà La Bặc bên kia chính là một phú nhị đại, căn hộ này chính là của hắn, dường như hắn mang theo hai cô em dự định song phi nhưng nào biết được mới vừa dự định bắt đầu thì cô em trở thành zombie, hù hắn thiếu chút nữa thì bị liệt dương, sau đó liền chạy ra ngoài cầu cứu nhưng chưa biết bên ngoài cũng là tình huống như vậy, sau đó gặp được mọi người cùng nhau giải quyết được 2 con zombie, một đám người liền trốn ở nơi này.

Trần Long nhìn hai người liếc một cái, "Ngày mai ai nguyện ý cùng ta đi ra ngoài tìm đồ ăn nói một tiếng." Vừa dứt lời hoàn toàn yên tĩnh, vậy mà không ai đứng ra.

La Bặc "Ha ha" cười một cái, hơi giảo hoạt, "Trần Long, thật không phải là ta nói ngươi, Chu Xán làm trong khách sạn phạm rất nhiều năm nên rất quen thuộc khách sạn, chúng ta tội gì mà không ở trong khách sạn tìm đồ ăn, không cần phải đi ra ngoài."

Vừa dứt lời, "Ta với ngươi đi!" Tầm mắt mọi người bên trong phòng tập trung đến nam nhân lên tiếng, hắn vẫn yên lặng không quay đầu lại đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trần Long toét miệng khẽ cười cười, "Tốt, ngày mai ta và Ninh Giang đi! La Bặc, chuyện của ngươi chính ngươi sắp xếp, ngày mai chúng ta muốn 2 phần thức ăn!" Nói xong đi vào phòng ngủ bên cạnh, Ninh Giang xoay người quay đầu lại, nhìn mọi người rồi cũng đi theo vào phòng.

Sắc mặt La Bặc loé lên vẻ khó chịu, "Mấy người các ngươi ngày mai cùng ta đi phía dưới khách sạn tìm đồ ăn, là đàn ông cũng đừng sợ." Mấy nam nhân nhìn hắn đều gật đầu phụ họa theo "Đi, chúng ta đi phòng sát vách, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai còn phải làm việc." Chu Xán vỗ nhẹ tay một cái sau đó khóe mắt liếc mấy người phụ nữ trên giường, mấy nam nhân còn lại đi ra khỏi căn hộ.

Các dãy phòng trên tầng này đã được họ dọn dẹp, có lẽ lúc đầu căn hộ trong khách sạn cũng không có người ở cho nên ngoài La Bặc mang hai cô em biến thành zombie thì không còn zombie nào khác, cho nên mọi người phải nghỉ ngơi trong phòng khác.

Đêm đã khuya, ánh trăng vẫn chiếu vào thành thị không lớn, ánh lửa và tia sáng loáng thoáng cũng tắt và thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng nức nở thật nhỏ trong đêm yên tĩnh, không người biết ngày mai sẽ như thế nào? có lẽ còn có ngày mai sao?

. . . .

. . . .

Đối diện khách sạn Hoa Tín Quốc Tế, cách một con đường là quảng trường Nhạc Lâm, bên cạnh có một tòa cao ốc KTV nổi tiếng toàn bộ Phụng Huyện, cao ốc Doanh Cảng, tòa lầu này chỉ cần là người Phụng Huyện thì đều nghe nhiều nên thuộc, tổng cộng mười một tầng và bãi gửi xe dưới tầng hầm còn có một tầng. Mặc dù chúng là những tòa nhà văn phòng thương mại thông thường, thế nhưng lầu trên đại đa số đều là KTV, mỗi đêm đều có các loại tiếng hát từ bên trong dãy cao ốc này truyền tới làm cho mọi người không nói cũng biết.

Mà giờ khắc này trong cao ốc Doanh Cảng cũng yên tĩnh thần kỳ và đen thùi lùi một mảnh, không giống với huyên náo trước kia, cao ốc Doanh Cảng náo nhiệt nhất là tầng 3 với KTV lớn nhất trong toà nhà lúc này cũng vô cùng an tĩnh.

"Khụ" thanh âm tằng hắng một tiếng, tiếp theo là một tiếng âm thanh nhổ đờm phát ra từ một phòng riêng bên trong KTV. Đây là một phòng riêng lớn và cánh cửa của KTV này bị chặn bởi nhiều tủ, ghế, bàn.

Trong phòng riêng có rất nhiều người, một đám nữ nhân nhưng lại chỉ có 3 người đàn ông, lúc này một người đàn ông đầu trọc ở giữa trên cổ mang dây chuyền vàng lớn, cả người hơi run khiến điếu thuốc trên tay hắn ta cũng rung lên liên tục, khuôn mặt tái nhợt phối hợp với ánh đèn pin trong phòng có vẻ vô cùng quỷ dị.

"Quyền ca làm sao bây giờ, tiếp tục như vậy thì chúng ta đều phải chết a, tầng trên tầng dưới tất cả đều là zombie, đồ ăn trong tiệm cũng không còn bao nhiêu. Còn có bọn kỹ nữ này con mẹ nó chỉ biết khóc, một chút cũng dùng không được, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ!" Một người đàn ông gầy gò nhỏ giọng nói, thỉnh thoảng trừng tròng mắt hung tợn nhìn một đám phụ nữ mặc hở hang bên cạnh.

Nam tử đầu trọc run rẩy hút thuốc, bởi vì trùng kích quá lớn cho nên đến bây giờ vẫn không có tỉnh lại, giữa trưa mới vừa mở cửa thì thế giới thay đổi, cũng may là gần cửa nên zombie không có vào kịp, tuy rằng trong tiệm cũng có hai tiểu thư biến thành zombie thế nhưng đã bị giết chết, nhưng hắn kinh hách đến bây giờ còn không tỉnh lại.

"Ngươi nói làm sao bây giờ, CMM, đương nhiên là xuống dưới tìm đồ ăn, trong tiệm của mình thì ta biết. . . Kho hàng còn có chút hàng dự trữ, đều cmn là đồ ăn vặt, tất cả đều là củ lạc, hạt dưa, bắp rang, căn bản ăn không đủ no, nước còn rất nhiều thế nhưng nhiều nhất toàn bộ cmn là rượu!" Quyền ca nhỏ giọng mắng, "Sớm biết thế cmn không nhập rượu nhiều như vậy, lãng phí tiền."

Phía bên kia là một người đàn ông cầm đèn pin, tiếp tục câu chuyện: "Quyền ca, trong tiệm có vài thanh dao bầu và ống tuýp, ngày mai để Văn Tử trông coi đám tiểu thư này còn chúng ta xuống dưới tìm đồ ăn."

Quyền ca đầu trọc nhìn một đám nữ nhân bên cạnh nhỏ giọng mắng, sau đó gật đầu đứng lên, kéo một người phụ nữ trong đó, "Đi! Đi ngủ" tiếp theo ra khỏi phòng riêng vào một gian phòng bên cạnh.

Người đàn ông gầy nhom và người đàn ông cầm đèn pin cũng cười ha hả nhìn đám nữ nhân này, cũng kéo một người, mặc dù có chút phản kháng thế nhưng cũng bị bọn họ kéo vào phòng bên cạnh.

Tầng trệt yên tĩnh trở lại, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ và tiếng nức nở trong đêm càng khuya. .