Chương 9: Sắp Đến

Ánh đèn ấm áp và sáng ngời như ban ngày cộng thêm nhiệt độ vừa phải khiến người cảm thấy thoải mái, "Xôn xao" âm thanh đồ ăn vào nồi vô cùng thanh thúy, tiếp theo là âm thanh xào rau vang lên, hương vị dần dần phiêu tán ra toàn bộ bên trong xe một mùi thơm đồ ăn.

Tương Sơn không mặc áo cầm cái muôi, tay trái dùng sức lay động tay nồi còn tay phải cầm cái muôi xào trộn, tiếp theo thêm ít muối và xì dầu rồi đậy nắp lại đợi chín, từ nhỏ lớn lên cùng với cha cho nên Tương Sơn cũng luyện thành một thân trù nghệ tốt, tuy rằng đều là ăn ở nhà thế nhưng hắn tự nhận là làm cũng không tệ lắm.

Đem mâm sợi khoai tây chua cay đặt lên trên bàn vuông ở không gian chung, Tương Sơn xoay người lại dự định làm món thứ hai, xem như là chúc mừng và tự khao bản thân mình, cảm giác hôm nay mình rất lợi hại, Tương Sơn hơi tự giễu nghĩ đến.

"Ách, trứng gà, cà chua, ừm, trứng trộn cà chua." Tương Sơn từ tủ lạnh lấy ra trứng gà và cà chua để vào thớt bên cạnh bàn điều khiển rồi cắt ra, bên trong xe để thư giãn nhạc nhẹ khiến cả người hắn thả lỏng.

Bỏ lòng trứng gà vào trong chảo, "Xôn xao" một tiếng vang thanh thúy, tiếp theo là trộn xào rồi bỏ vào cà chua đã cắt gọn, tiếp tục trộn xào sau đó để muối và tinh chất gà vào, Tương Sơn bắt đầu múc ra mâm.

Đem cải trắng trong tủ lạnh lấy ra một bắp rồi cắt nửa, còn nửa viên thì thả lại vào tủ lạnh, Tương Sơn tẩy rửa cải trắng và rã đông rồi bỏ vào trong nồi lớn đầy nước và châm lửa, dao phay cắt rau quả đã rửa sạch quét quét vài cái, từng khối chỉnh tề rau quả hoàn thành.

Mở tủ lạnh ra, "Xương heo, xương heo, ở chỗ nào?" Tủ lạnh chật chội có quá nhiều đồ vật, Tương Sơn lấy tay lục lọi, "Tìm được, chỗ này! Làm tiếp canh cải trắng xương heo !"

Từng khối xương chân heo gãy lìa không lớn lắm, để chúng vào trong nước đã sôi trào sau đó bỏ thêm hành tây và gừng tỏi, tiếp theo bỏ cải trắng vào, lại để vào chút tinh chất gà và muối rồi đậy nắp nồi lại, Tương Sơn thỏa mãn gật đầu.

Tương Sơn lấy ra bát đũa sau đó mở nồi cơm hấp trên tường, múc ra một chén cơm lớn rồi đi tới trước bàn vuông, bắt đầu ăn cùng với hai chén đồ ăn, canh còn phải đợi một hồi mà cái bụng hơi đói nên hắn ăn trước lại nói. Từng sợi khoai tây xen lẫn tiêu xanh bị Tương Sơn cắn một cái tràn đầy, cảm giác chua cay và giòn thoải mái trong miệng cuồn cuộn khiến Tương Sơn vô cùng thỏa mãn, lập tức từng ngốn từng ngốn bới cơm sau đó nuốt xuống, sâu đậm thở phào.

Chiếc đũa lại gắp lên lòng trứng gà, không nói hai lời, trực tiếp nhét vào trong miệng, Tương Sơn tướng ăn không được tốt lắm thế nhưng khiến người khác phải cảm thấy rất thèm ăn, cà chua, trứng gà, sợi khoai tây, từng miếng từng miếng để Tương Sơn quên chú ý nồi canh trong phòng bếp sôi trào đã lâu.

"Ai u, canh chín rồi ! Thiếu chút nữa là quên" Tương Sơn sợ vội vàng đứng lên chạy vào phòng bếp, đem canh cải trắng xương heo trong nồi bưng tới, mở nắp, một mùi thơm hương thịt heo đặc biệt phiêu tán ra, Tương Sơn cười hắc hắc, trực tiếp kẹp lên một khối xương heo rồi gặm, "Ai u, nong nóng!"

Tuy rằng rất nóng thế nhưng Tương Sơn vẫn không nhịn được đem một chút xíu đầu thịt trên xương gặm sạch, nhìn kỹ trên dưới một chút thì phát hiện thịt trên xương đã không còn, sau đó hướng về khe xương đùi dùng sức mà hút, liền cốt tủy đều không buông tha.

"A, thoải mái a!" Rên rỉ, dùng cái thìa đem canh đổ vào trong cơm khiến nước canh tràn vào làm cơm nổi lên láng, trán cũng hơi toát mồ hôi nhưng hắn cũng không quan tâm, hình như cho tới bây giờ hắn không có cảm giác là tự mình làm đồ ăn lại có thể ăn ngon như vậy, ăn 2 chén cơm và đem cả nồi nước canh ăn không sai biệt lắm, hắn mới thỏa mãn ăn no châm điếu thuốc hút.

Đêm đã khuya, thế giới bên ngoài xe tối đen một mảnh mà bên trong xe lại ấm áp như mùa xuân. . . .

. . . .

. . . .

Lại rửa chén đũa sau khi thu thập xong, Tương Sơn hút thuốc đứng ở giữa đầu xe, không gian xe rất cao cho nên Tương Sơn đứng ở giữa buồng lái và tay lái phụ không cảm thấy chen chúc. Lấy tay điều chỉnh thử màn hình rada, Tương Sơn nghĩ chiến đấu kịch liệt trong đường hầm lúc chạng vạng để hắn bây giờ còn sợ hãi.

"Sơ suất, rada cảnh báo chưa mở mà còn không thèm quan sát." Tương Sơn đối với buổi chiều bản thân mình quên mở ra rada có vẻ có chút buồn bực, thật ra khoảng cách của rađa

Tương Sơn không phải biết rõ, thế nhưng hiện tại hắn ở trong xe có thể chứng kiến ở phụ cận 1 km có mấy cái điểm đỏ đang di động, hẳn là zombie đi, mà ở đường hầm Tương Sơn quên xem rada cũng không có mở ra cảnh báo, chỉ cần dựa vào khoảng cách nhất định thì ở trong xe sẽ hú đèn đỏ cảnh báo.

Nhổ ngụm khói, Tương Sơn nhìn kỹ rada một chút, gật đầu, "Sau này cái này là thủ đoạn trọng yếu nhất để bảo vệ tánh mạng, trước khi xuống xe tạm thời nhìn xem rada coi phụ cận có người và zombie hay không."

Tiện tay ấn vào màn hình bên cạnh rada, Tương Sơn định nghe radio xem có tin tức gì không, hiện tại không có điện và không có Internet, cũng không biết radio còn có thể dùng được hay không.

"Xì xì xì" một trận tạp âm, Tương Sơn điều chỉnh thử nửa ngày nhưng vẫn là một mảnh tạp âm.

Đặt mông ngồi vào ghế lái phụ nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, Tương Sơn không biết đang suy nghĩ gì.

Sau một lát đứng lên, tắt đi radio rồi đi trở lại phòng ngủ, nằm lên trên giường, cơm nước xong xuôi và cũng đã tắm rửa xong, chiến đấu kịch liệt trong đường hầm khiến toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều là đủ loại chất lỏng sềnh sệch, để hắn phải rửa sạch trong WC.

Xe sinh tồn hiện tại dừng sát nơi cửa ra đường hầm, bởi vì đêm đã khuya cho nên sau khi dọn sạch zombie trong đường hầm, Tương Sơn quét sạch tất cả những chiếc xe trong đường hầm và gần lối ra đến khi thời gian quá muộn, buổi tối lúc nào cũng là không an toàn mà khoảng cách Phụng Huyện hẳn còn có trên dưới 10 km nên Tương Sơn dự định trời vừa sáng là lập tức lên đường.

Ấn mở di động, Tương Sơn liếc nhìn số tiền được hiển thị ở trên 【3121 】 , thời điểm càn quét thì một khối tiền xu trong xe hắn cũng không có buông tha.

"A, tại sao lại có cái rương và dấu chấm than!" Tương Sơn kích động nên âm thanh hơi biến hình, bởi vì hắn thấy được gói quà lần trước cùng với một ô biểu tượng.

Lập tức ấn mở, trên điện thoại di động trong nháy mắt cho thấy "Chúc mừng ngài lần đầu tiên giết chết zombie, nhận được phiếu giảm giá cho các mặt hàng: giảm giá 20%", Tương Sơn vừa mới phấn khích liền có chút bực bội và hơi uể oải, "Ta con mẹ nó còn tưởng rằng lại có rút thưởng hay gói quà gì đó, vứt đi!" Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy thế nhưng tâm lý của Tương Sơn thật ra vẫn rất hài lòng.

Dù sao giảm giá 20% cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền rồi, có thể rẻ một chút thì ai lại không muốn rẻ đâu.

Nhìn chút vật phẩm ở dưới, Tương Sơn đang hồi tưởng lại chiến đấu vào lúc chạng vạng, đối với tự thân không đủ, hắn có lý giải của mình, mặc dù mình có súng hỗ trợ thế nhưng hắn ý thức được kỹ thuật bắn súng quá kém còn có bảo vệ trên người quá kém, chỉ có áo khoác da mặc vào để bảo vệ thân thể nên rất dễ bị thương bởi zombie, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là tăng kỹ thuật bắn súng lên còn có tăng trang bị trên người.

Tiếp tục lật xem điện thoại di động, âm nhạc đã tắt nên bên trong xe rất an tĩnh, chỉ có máy điều hòa không khí nhỏ nhẹ ra tiếng gió, mà Tương Sơn dựa vào đầu giường cầm điện thoại di động rất nghiêm túc tra xét.

"Ừm, trước mua cái bao súng, nếu không súng lục cắm trên dây thắt lưng vừa không an toàn lại không tiện, đúng, chính là vai treo bao súng, một bên có thể cắm súng, một bên có bao đạn có thể để mấy cái băng đạn." Tương Sơn vừa nói, trong tay liền xuất hiện một bao súng, hắn đứng lên cầm bao súng, từ đầu giường cầm lấy Browning thuận lợi nhét vào bao súng bên trái dưới xương sườn, sau đó từ dưới giường lấy ra rương đạn tiếp tế rồi cầm mấy cái băng đạn chứa vào bao súng bên phải dưới xương sườn.

Bao súngmàu vàng đậm bằng chất liệu da thật, phía sau giao nhau cột thành một chữ x sau đó liên tiếp đến dưới xương sườn, trên ngực có một nút buộc có thể cố định, Tương Sơn mở chiếc gương có thể thu vào trong tủ quần áo và xoay người nhìn, rất hài lòng, "Hơn 300 nhân dân tệ, cảm giác rất không tồi a, cửa hàng xuất phẩm hẳn là tinh phẩm a."

Tháo bao súng xuống đặt trên bàn sách, Tương Sơn tiếp tục lật xem di động, "Còn cần một đôi giày chiến đấu tốt, ừm, ta hôm nay mang giày thể thao đã vô dụng, hơn 500, mua." Tương Sơn không chút do dự ấn vào mua, mặc dù trong cửa hàng có rất nhiều giày chiến đấu để lựa chọn, thế nhưng Tương Sơn thì nhìn vài đôi liền lựa chọn đôi mà bản thân mình cảm thấy thích, sau đó lựa chọn size ấn vào mua.

"Lại đến găng tay, găng tay lộ ra nửa ngón, cũng hơn 100, chọn màu đen đi." Tương Sơn cầm điện thoại di động vừa lẩm bẩm mua, "Vẫn còn cần chút hỏa lực hạng nặng, đến nội thành zombie nhiều nên mua đồ có phạm vi công kích lớn. Chẳng qua súng máy hạng nặng đều phải hơn vạn, không mua nổi! Haìzzz, mua mấy trái lựu đạn vậy." Tương Sơn thao tác di động mua 3 trái lựu đạn, tốn 600 còn thừa lại 400 tiền.

Tương Sơn dự định rất rõ ràng, không thể vật lộn gần người, bởi vì trong cửa hàng có một số võ công thông thường đều phải vượt lên hơn vài chục vạn, điều này khiến hắn rất khó tiếp nhận, hắn phát hiện đồ đạc có trong hiện thực thì giá cả có thể khiến người tiếp nhận được, mà đồ vật không có trong hiện thực thì đều siêu cấp đắt tiền.

Hiện tại hắn đang theo dõi một vật phẩm mà hắn cảm thấy có nhu cầu cấp bách cần mua, 【 Kỹ xảo sử dụng súng ống cấp độ nhập môn 】 , một vật phẩm như vậy cần gần 2 vạn nhân dân tệ và còn cần mười mấy cái zombie giết chết, hiện tại kỹ thuật bắn súng của Tương Sơn thực sự không đáng chú ý, hắn cảm thấy cái này vẫn rất hữu dụng đối với việc bảo vệ tính mạng của hắn.

Hắn còn ở cửa hàng thấy một cái giao diện mới, 【 Sách minh họa 】 , với số lần giết chết: 【37 】 . Bên trong còn có giới thiệu cặn kẽ các loại số liệu như lực công kích zombie còn có trí lực....

Tương Sơn cẩn thận nhìn xuống, hắn tổng kết xuống là zombie không có thị giác và xúc giác, chẳng qua có khứu giác và thính giác cực kỳ nhạy bén, thính giác đại khái là gấp bội loài người, thính giác loài người là quyết định bởi với âm thanh đê-xi-ben mà zombie dường như cũng tương đồng, khứu giác zombie càng xuất sắc hơn nhưng chúng chỉ quan tâm đến xác chết và máu tươi, chúng có thể ngửi thấy mùi máu trong vòng một km ngay lập tức.

"Cũng may, zombie sẽ không sinh sôi nẩy nở, tốc động cũng không nhanh nếu không nhân loại xong đời rồi. Ta đoán chừng Phụng Huyện 50 vạn người, có thể còn sống 5 vạn người cũng đã cám ơn trời đất." Tương Sơn bĩu môi thế nhưng trong lòng vẫn hơi băn khoăn, bởi vì thính giác zombie để hắn hơi phiền não, thủ đoạn bảo toàn tánh mạng của hắn không đề cập tới xe và cửa hàng thì chỉ còn lại súng ống, sau khi đã sử dụng súng thì hắn căn bản không định dùng dao bầu đi chém zombie, bởi vì đối với người bình thường không có sức lực như hắn thì gần như là tìm chết, tuy rằng trong tư liệu cho thấy tốc độ của zombie kém hơn so với nhân loại và lực lượng ngang hàng cùng nhân loại, thế nhưng Tương Sơn không muốn mạo hiểm.

"Liền coi như zombie có thể nghe xa hơn nhân loại thì ta cũng không thèm quan tâm, hiện tại cửa hàng buộc ta giết zombie mà không lại có tiền thì qua một thời gian ngắn ta cũng phải chết đói, vào trong thành nhất định phải gặp phải zombie, chỉ có thể làm không có bất kỳ đường lui."

Tiếng ồn của súng ít nhất là một trăm decibel, cho nên Tương Sơn ước tính rằng zombie trong vòng một hoặc hai trăm mét sẽ nghe thấy, chẳng qua cái này cũng không có biện pháp, hắn cũng xem qua ống hãm thanh trong cửa hàng, giá cả gần bằng súng ống nên căn bản là không mua nổi, hơn nữa ống hãm thanh cũng không phải hoàn toàn là không có âm thanh.

Tương Sơn thở dài tắt đèn xe, trong không gian tối thui chỉ có tia sáng của điện thoại di động, không suy nghĩ nhiều, tiền còn lại cũng mua đạn rồi, Shotgun, M1911A1, còn có M4, hắn biết ngày mai sẽ phải có một cuộc ác chiến.