Chương 7: Đường Hầm Kinh Hồn

Trời hơi tối xuống, vốn bây giờ là giờ cao điểm tan tầm trên đường cái nên hẳn là xe tới xe đi, nhưng bây giờ lại an tĩnh quỷ dị, tận thế cứ như vậy im hơi lặng tiếng phủ xuống.

Xe sinh tồn lái từ từ trên đường, hai bên cửa sổ xe đã đóng, Tương Sơn giương mắt nhìn trời một chút, trời lập tức sẽ tối, đang do dự có nên mở đèn xe hay không, nhưng lại sợ sẽ đưa tới zombie, điều này khiến hắn hơi bối rối nên tốc độ xe cũng dần dần chậm lại.

Đường xe chạy bị núi ngăn trở nên một cửa đường hầm xuất hiện ở trước mặt, xe chậm rãi dừng lại, Tương Sơn nhìn cửa đường hầm, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

Gió nổi lên làm trời càng thêm âm u, không biết có phải là Tương Sơn nghe nhầm hay không mà hắn cảm giác có âm thanh phát ra trong đường hầm, thế nhưng không biết là âm thanh gì.

Tương Sơn nhìn đường hầm trước mắt, luôn luôn một cảm giác không rõ bao phủ bản thân mình, nhưng mình lại không thể lảng tránh, bởi vì đi Phụng Huyện chỉ có hai con đường, thế nhưng con đường này là tình hình giao thông tốt nhất và tốc độ nhanh nhất, mặt khác con đường kia đòi hỏi vượt qua nhiều thôn, nói như vậy sẽ có thể phát sinh rất nhiều tình huống không tưởng được, Tây thôn không phải thôn lớn nhưng mà đi ngang qua lại có mấy cái thôn lớn khác ở bên cạnh Phụng Huyện, nếu như đường đi bị bế tắc hoặc là gặp phải zombie dày đặc thì Tương Sơn không rõ ràng lắm xe của mình có thể tiến lên hay không nên hắn không muốn mạo hiểm.

Con đường này có bốn làn đường ở cả hai hướng. Mặc dù sẽ có nhiều phương tiện giao thông hơn, thế nhưng Tương Sơn đoán chừng tình hình giao thông sẽ tốt hơn nhiều, như vậy xe Tương Sơn liền có thể thuận lợi thông qua. Mà hắn cũng suy đoán tận thế vừa đến nên mọi người đều hoảng hốt chạy bừa nên không thể nào chạy xa được, bởi vì nơi này cách thôn khá xa, căn cứ vào mấy điều kiện này cho nên hắn lựa chọn đi đường này.

Thế nhưng trước đường hầm, trong lòng của hắn nghi ngờ càng ngày càng rõ ràng, trên đường nhiều xe như vậy, vì sao không thấy zombie, điều này khiến hắn đối với cái đường hầm này, giữ vững cảnh giác cao.

Đèn xe được bật lên chiếu sáng ngời, đèn lớn chiếu xuống đường hầm u ám khiến cảnh tượng đường hầm bị Tương Sơn thu vào trong mắt, vẫn là xe cộ bị hư hỏng và có chút giống là bị cháy, đủ loại thi thể và đủ loại đồ vật tạp nhạp như máu tươi, nội tạng, còn có đủ loại quần áo và thức ăn trên mặt đất khiến hắn hơi buồn nôn.

Tương Sơn cắn răng giẫm chân ga hướng đường hầm đi, rất nhiều chuyện luôn luôn cần phải đi mạo hiểm, nếu không làm sao biết kết quả.

Bánh xe cán lên máu tươi và một số thi thể phát ra âm thanh tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng có thể khiến cho Tương Sơn cảm thụ được làm ngực hắn hơi buồn bực, điều này khiến hắn vô cùng không dễ chịu, nhân loại không ngờ thật yếu đuối.

Trong đường hầm rất an tĩnh, chỉ có tiếng xe vang lên rất nhỏ và không thấy được vật còn sống, dừng lại xe, Tương Sơn xuống xe theo thường lệ muốn cướp đoạt tiền trong xe cộ ở đường hầm.

"Con mẹ nó, thực sự buồn nôn." Tương Sơn nhỏ giọng mắng, lòng bàn chân hẳn là đã giẫm vào nội tạng nào đó, điều này làm cho hắn vốn rất khẩn trương, hơi buồn nôn, còn có chút muốn ói, chẳng qua cứng rắn kiềm chế lại.

Tương Sơn rón rén mở xe, cầm lấy vật phẩm đáng giá vơ vét, nhân dân tệ chỉ cần lấy được trên tay thì hắn liền trực tiếp thu vào cửa hàng, mà tỷ như thuốc lá và đồ uống chỉ cần không mở ra thì để vào trong ba lô không động vào, ai biết có ... bị zombie chạm qua hay không.

Cứ như vậy, xe ngừng một hồi đi một hồi như trước, Tương Sơn lên xe xuống xe, đem vật phẩm vơ vét đều chồng chất tại không gian chung, tính ra khỏi đường hầm rồi mới sửa sang lại.

Khi Tương Sơn thử đẩy một xe cản đường thì "Thình thịch" một tiếng, một cái địa phương nào đó phát ra một tiếng vang lanh lảnh, giống là một tiếng gõ, thanh âm không lớn, thế nhưng trong đường hầm trống trải có vẻ hết sức vang dội, Tương Sơn cả người tóc gáy trong nháy mắt dựng thẳng lên, buông dao bầu rồi tay phải móc súng lục ra, lên cò lên đạn sau đó mở chốt an toàn.

Cả người hơi ngồi xổm xuống trốn ở phía sau xe, theo ánh đèn xe tải hướng phía trước nhìn lại, "Lối ra đường hầm cách khoảng 500m" dưới biển hiệu là 3 chiếc xe, trong tầm mắt có thể thấy không có bất kỳ sinh vật nào, Tương Sơn hít sâu đứng lên nhìn về phía trước.

"Thình thịch" lại một thanh âm vang lên.

Tương Sơn lập tức cúi người xuống, hắn nghe được tiếng ồn phát ra từ ba chiếc xe phía trước.

Tương Sơn cầm lấy súng, nguyên tắc sử dụng súng học được từ các hướng dẫn trong hộp thiết bị quân sự, Tương Sơn cũng ở trong xe nghiên cứu một hồi mới khiến cho hắn hiểu cách sử dụng những súng ống này.

Từ từ đi về phía trước, tay trái Tương Sơn bởi vì đã thả dao bầu xuống mặt đất cho nên hai tay dùng sức cầm súng lục, đi đến ba chiếc xe phía sau, tại mặt bên chậm rãi đưa đầu nhìn qua.

Chiếc xe đầu tiên không có ai liền đi lên phía trước, chiếc thứ hai có bộ thi thể làm dọa Tương Sơn một cái, là một đàn ông ngực bị mở banh ra, từ cửa xe có thể thấy nội tạng đều đã không còn, Tương Sơn vẫn cảnh giác đi xa một chút, sợ hãi hắn ta sẽ biến thành zombie.

Đưa mắt tới chiếc xe thứ ba là một chiếc BMW mới tinh, Tương Sơn chậm rãi vượt qua rồi ngẩng đầu nhìn trong xe. "Thình thịch", một dấu tay đỏ tươi được in trên kính khiến cả người hắn giật mình nhảy một cái, trong nháy mắt phản ứng tự nhiên giơ hai tay cầm súng lên.

Đang do dự có nên nổ súng hay không thì phía sau xe giơ lên một người đầu, cái đầu thấy động tác của Tương Sơn cũng sợ hết hồn liền co đầu rụt lại.

Tương Sơn nhìn dáng vẻ của đối phương, cảm giác không phải zombie, mở miệng nói: "Ngươi là ai, chớ lộn xộn, xuống xe cho ta."

"Đại, đại ca, ta không phải những zombie kia nên ngươi đừng nổ súng, mau cứu ta được không." Theo âm thanh cửa xe mở ra, chỉ thấy người đàn ông kia nằm úp sấp trên xe, trên người có chút máu đọng, đặc biệt rõ ràng là hai tay đầy máu .

Nòng súng Tương Sơn chỉ vào người đàn ông, hỏi: "Chuyện gì xảy ra, ngươi là ai, thế nào ở đây?" Vất vả lắm mới gặp phải người còn sống nên Tương Sơn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Người đàn ông liếc nhìn súng trong tay Tương Sơn "Ta tên Lý Kiệt, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, đại khái là buổi trưa ngày hôm qua ta dự định đi nội thành, khi lái xe đến đường hầm thì đột nhiên phía trước phát sinh tai nạn xe, sau đó liền có rất nhiều xe tông vào đuôi xe, có xe cháy, sau đó có người giống như là zombie lao xuống đuổi theo ta, ta vẫn trốn ở trong xe cho đến hiện tại!" Dáng vẻ người đàn ông tuổi không lớn lắm ngang ngang với Tương Sơn, nói xong nước mắt lại chảy ra, "Đại ca, ta đã hơn một ngày chưa ăn cơm nên có thể cho ta chút gì đó ăn được không?"

Tương Sơn nhìn dáng vẻ của hắn rồi từ trong ba lô lấy ra một bao bánh bích quy và một chai nước ném tới, người đàn ông nhặt bánh bích quy lên, miệng bắt đầu ăn, ăn vội vã như vậy quả nhiên bị nghẹn, sau đó sống chết uống nước khoáng.

"Ngươi mấy ngày hôm trước còn phát hiện chỗ nào không đúng không, đúng rồi, các ngươi bên kia thôn có bị cúp điện hay không." Tương Sơn nhớ tới sự tình mất điện và mất internet trong thôn của mình liền hỏi.

"Thôn chúng ta cũng mất điện nhưng chẳng qua có máy phát điện, khuya ngày hôm trước ta ở Phụng Huyện, vì rất nhiều nơi ở Phụng Huyện bị cúp điện nên ta liền về nhà, đúng rồi, mạng điện thoại cũng mất, sau đó ngày hôm qua ta dự định đi Phụng Huyện liền gặp phải chuyện như vậy." Người đàn ông vừa nói vừa khóc lên, bên mép còn rất nhiều mảnh bánh bích quy, "Đại ca, ngươi có thể cứu ta không, ta thấy ngươi có súng, có thể mau cứu ta được không, ta bị zombie kia cắn."

Thuận theo người đàn ông giơ chân lên, Tương Sơn thấy được vết thương rất sâu và máu đã hơi kết vảy thế nhưng vẫn còn đang chảy, Tương Sơn nhíu chặt mày.

Nhìn hình dạng người đàn ông trước mắt, Tương Sơn mở miệng nói: "Xin lỗi, ta không giúp được ngươi." Vốn trong miệng có rất nhiều câu có thể nói nhưng Tương Sơn cuối cùng vẫn chỉ nói ra câu này.

Vẻ mặt người đàn ông trong nháy mắt dại ra, Tương Sơn yên lặng từ trong túi lấy ra một bao bánh bích quy và một lọ nước ném cho hắn rồi xoay người đi về phía sau, Tương Sơn không muốn nhìn hắn, thần kinh của hắn hơi đau đớn.

"A a a a!" Mới vừa chạy chưa được hai bước thì một tiếng keu bén nhọn từ phía sau lưng truyền đến, Tương Sơn không cần quay đầu lại cũng biết là tiếng kêu của nam tử kia, tiếp theo hắn nghe thấy được "Lạch cạch, lạch cạch" rất nhiều âm thanh người di động, thế nhưng âm thanh rất phức tạp và cảm giác có rất nhiều.

Tương Sơn quay đầu, thuận theo đèn xe xa xa chiếu xạ đến nơi không biết, hai mắt dần dần ngưng lại, hắn thấy được rất nhiều zombie, rất nhiều rất nhiều, hắn cảm giác hắn đếm cũng không hết, "CMN" Tương Sơn mắng một câu xong liền xoay người chạy hướng xe tải.

Tiếng động zombie dần dần hướng bên này mà di động, Tương Sơn chạy đến trên xe liền đóng cửa xe, mà zombie đã xê dịch đến xe BWM chỗ người đàn ông chỗ, tốc độ zombie di chuyển không tính nhanh, còn chưa bằng tốc độ người thường đi bộ nhanh.

Đôi mắt người đàn ông trên xe sợ hãi nhìn từng đống zombie hướng hắn qua đây, trong đầu nghĩ bình thường trong phim ảnh thì chỉ cần bị zombie cắn liền sẽ biến thành zombie, tuy rằng hắn biết thế nhưng tốt xấu gì hắn vẫn muốn tiếp tục sống, nếu không trong hai ngày này zombie trong đường hầm tàn sát bừa bãi, hắn cũng sẽ không trốn ở trong xe cũng không dám ra ngoài.

Thế nhưng người chính là động vật kỳ quái như vậy, người khác đã trợ giúp ngươi rồi mà hắn ta còn cảm thấy chưa đủ, hắn ta nghĩ phải làm cho đối phương phải trả giá thật nhiều hoặc để cho họ giống như mình. Người đàn ông nhếch môi âm thầm cười một cái, cúi người bước ra khỏi xe và ném chai nước khoáng trong tay về phía đèn pha mà xe tải của Tương Sơn đang lái.

"Thình thịch" một tiếng, bình nước đập vào đầu xe tải phát ra tiếng vang lanh lảnh. Đám zombie sửng sốt sau đó hướng xe tải đi đến, người đàn ông cười không ra tiếng, càng cười càng dùng sức, cả người giống như là đang co quắp.

Hắn ta rất vui vẻ và rất hưng phấn, ngươi không phải có súng ư, ngươi có cây súng có ích lợi gì, nhiều zombie như vậy thì ngươi còn không phải chết sao, không cứu ta thì cho dù ta chết cũng phải để cho ngươi chết cùng với ta, ngươi trốn ở trong xe cũng vô dụng thôi, nhiều zombie như vậy thì ngươi cũng phải chết!

Lòng người có lúc liền hiểm ác như vậy.

Ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe tải kỳ quái, nhìn zombie dần dần tới gần, "Răng rắc" một tiếng, âm thanh cửa xe mở ra truyền đến! Người đàn ông toét miệng ngây ngẩn cả người.

"Răng rắc" !"Rầm" một tiếng súng rất to vô cùng vô cùng vang dội trong không gian đường hầm không lớn nổ vang, người đàn ông cả người run lên sau đó liền thấy trong bầy zombie có một mảnh bay về phía sau, đủ loại nội tạng khí quan và tay chân phiêu tán rơi rụng trong không gian đường hầm, "Rầm" tiếp theo lại một âm thanh, "Rầm" "Rầm" "Rầm" "Rầm", tiếng súng vẫn không ngừng, tiếp theo nghe thấy "Răng rắc" "Răng rắc" âm thanh thêm đạn.

Lý Kiệt không thấy rõ tình huống zombie vây quanh, mới vừa chống người lên mở cửa xe, ngoài xe một con zombie đã nhào tới."A a a. Bỏ ra a! Cmm!" Trong tiếng thét chói tai, xe BMW bình tĩnh lại, chỉ là thỉnh thoảng vang lên từng tiếng nhai chán ghét.

Tương Sơn nhìn zombie trước mắt không xa, nhanh chóng nạp thêm đạn Shotgun, Bernail M1014 dùng đạn shotgun số 12 màu đỏ, đạn còn lớn hơn so với ngón cái, Tương Sơn một bên đút lấy đạn, một bên nhìn thấy zombie thì trực tiếp nổ súng, Shotgun bán tự động có thể khiến cho hắn vừa thêm đạn vừa bắn ra.

"Rầm" "Rầm" "Rầm", Tương Sơn có thể nói là không cần nhắm nhiều, trực tiếp hướng về phía zombie nổ súng, vừa mới bắt đầu nên còn sợ hãi và khẩn trương nhưng khi xả súng phát tiết xong thì không còn sót lại chút gì, nhìn zombie tựa như vải rách bắn một phát là "nát", hiện tại hắn cảm giác cả người nhu sung huyết não vậy, nhiệt huyết sôi trào.

"Chết tiệt, chết a, chết a. Cẩu tạp chủng!" Tương Sơn cầm Shotgun không ngừng nổ súng đi lên phía trước, dần dần zombie còn đứng càng ngày càng ít, Tương Sơn buông Shotgun để cho súng treo ở bên cạnh eo, lắc lắc vai phải và tay, lực súng đạn ria đàn hồi khiến bả vai và cánh tay của hắn hơi đau nhức.

Lấy ra khẩu Browning bắt đầu bắn, "ĐCM, chết nha, cẩu tạp chủng! Ai u, thế nào không chính xác như thế. Ta nhắm chính là đầu a!" Tương Sơn bắn xong một băng đạn thì phát hiện tỉ lệ chính xác vô cùng thê thảm, tuy rằng khoảng cách hơn mười thước nhưng mình bắn chệch rất nhiều.

Thay mới băng đạn rồi Tương Sơn tiếp tục xạ kích, zombie dưới xạ kích đã không còn đứng một con nào, nhìn từ xa và không bước tới rồi đem đạn Shotgun bỏ thêm vào đầy, trước tiên một cước đem bình nước bên chân dễ dàng đá văng đi.

Sau một lát phát hiện vẫn không có bất cứ động tĩnh gì thì Tương Sơn mới đi tới, tuy rằng chọn chỗ có thể đặt chân đi tới thế nhưng đáy chân của Tương Sơn vẫn giẫm phải rất nhiều vật khiến người chán ghét, thận trọng đi tới bên cạnh xe BMW, nhìn zombie bên trong đang gặm cắn Lý Kiệt, Tương Sơn hút thuốc, nhổ ngụm rồi quát lên: "Này!"

Zombie chậm rãi quay đầu, một khuôn mặt vô cùng chán ghét, con ngươi bên phải rớt xuống, hàm răng trong miệng hiện toàn bộ bên trong đều là máu thịt.

Súng lục cắm vào hông rồi đưa đầu súng shotgun chỉnh tới, "Tạm biệt!" Tương Sơn ngậm lấy điếu thuốc nói, "Rầm" "Rầm" "Rầm" "Rầm", Tương Sơn bắn vài phát súng, zombie và thi thể lý kiệt hòa chung một chỗ toàn bộ đều bị bắn thành nhão nhoẹt và thân xe BMW cũng bị shotgun bắn hỏng.

"Chỉ bằng ngươi con mẹ nó mà còn muốn chơi lén ta, cẩu tạp chủng, CMN." Tương Sơn nhổ ra tàn thuốc, cả người tức giận vô cùng lại có vẻ bạo ngược.

Trong đường hầm nháy mắt yên tĩnh trở lại, gió dần dần thổi và mặt đất hỗn độn không chịu nổi biểu hiện vừa phát sinh chiến đấu kịch liệt. Chỉ có âm thanh thở hổn hển nặng nề của Tương Sơn trở nên dữ dội hơn dưới ánh đèn pha của xe.