Không thể từ chối lời mời của Sally nên tôi đành chơi với cô bé. Hôm nay Sally bắt tôi chơi trò đuổi bắt, con bé chạy như sóc, núp rồi nhảy ra hù tôi. Sally không hề mang theo thứ gì có tính kim loại trong người nên việc định vị cô bé là điều không thể đối với tôi. Chưa kể đến việc tôi rất kém trong thể thao, nhất là chạy, nên tôi không tài nào đuổi kịp, thậm chí là bị mất dấu hoàn toàn.
Việc tìm kiếm Sally coi như vô vọng, tôi lẩn thẩn ở phí sau khu mansion hi vọng rằng cô bé núp đâu quanh đó. Nhưng tôi chỉ thấy Helen đang ngồi pha màu để vẽ.
-Helen! Cậu có thấy Sally đâu không?_Tôi cất tiếng hỏi.
Helen không đáp mà vẫn tiếp tục ngồi pha màu, tôi đoán là cậu ta không biết và biết cũng không muốn nói cho tôi nghe. Tôi đang quay lại chỗ cửa chính để tìm, thì một bàn tay lớn ghìm chặt lấy tôi. Sức tôi vốn yếu nên tôi chẳng thèm phản kháng, vì làm vậy tôi chỉ tổ tốn sức mà cũng chẳng thể thoát. Tôi nghĩ chắc là ai đó trong mansion đang bày trò trêu tôi, nhưng khuôn mặt đó hoàn toàn khác là với những pasta tôi đã từng gặp.
Đó là một người đàn ông cao lớn với cái bụng phệ hệt như dượng của tôi, Ông ta thở rất gấp, nhịp tim ông ta đập dồn dập cứ như ông đang rất vội vã.
-Tao không ngờ ở căn biệt thự hoang này lại có người sống! Mày đã thấy cái xác rồi đúng không?_Người đàn ông thở phì phò nói.
-Vâng!? Vậy ông là người giết?_Tôi bắt đầu hơi lo lắng.
-Phải...và mày đã thấy nó! Cùng với thằng đeo cái mặt nạ quái gở kia! Giờ mày sẽ là đứa tiếp theo!_Ông ta vung con dao thẳng về phía cổ tôi.
Tình trạng hiện giờ giống lúc Nina đánh ghen hôm trước, con dao dừng lại hẳn, hắn dùng lực như thế nào cũng không di chuyển . Tôi tưởng mọi thứ sẽ ổn nhưng ông ta nhanh chóng lấy một viên đá to đập thẳng vào đầu tôi.
Tôi choáng váng, và tôi cũng không thể điều khiển con dao được nữa. Tôi khụy xuống đất, cố gắng bình tĩnh để chạy thoát nhưng có vẻ đã quá muộn. Hắn đã nhanh chóng lấy con dao đâm vào chân tôi làm tôi không thể chạy. Hắn cười nhăn nhở nói với tôi:
-Đừng nghĩ chỉ mình mày mới có siêu năng!_Hắn giơ hòn đá và chuẩn bị đập vào đầu tôi.
Tôi nghĩ rằng tôi chết chắc rồi, tôi thậm chí còn không thể kiểm soát được con dao sau khi bị va đạp bởi hòn đá. Đang chấp nhận sự thật phũ phàng rằng mình sẽ chết thì tôi thấy một bóng người nhảy ra lao vào người đàn ông đó. Nhưng hắn đã tránh được, tôi dùng sự tỉnh táo còn sót lại và thấy người lao ra là Sally. Cô bé nhìn tôi rồi lại nhìn hắn, và nói:
-Play with me!
-..Cái gì cơ!? Chơi với mày cơ á! Dẹp đi!_Người đàn ông cười đểu nhìn Sally, có vẻ ông ta cũng bắt đầu muốn giết Sally.
Tôi không thể làm gì trong tình huống này, nếu tôi im lặng liệu hắn sẽ giết Sally. Khỉ thật, tôi không muốn ai chết vì tôi cả. Tôi hét tên người tôi đầu tiên nghĩ đến, tôi hét lớn nhất có thể:
-EYELESS JACKK!!
Sau tiếng hét đó, sự tập trung của tên sát nhân kia hoàn toàn hướng về phía tôi. Hắn cầm chặt hòn đá tiến về phía tôi, hoàn toàn không màng gì tới Sally nữa. Tôi nhìn Sally nói khẽ:
-Chạy đi!
Hắn càng ngày càng gần tôi, chắc cái chết đã tìm tới tôi rồi. Vậy cũng tốt, tôi có thể gặp lại gia đình mình ở thế giới bên kia. Đây là một sự may mắn chăng? Tôi cảm thấy buồn cười khi tôi lại cho rằng cái chết là một sự may mắn.
Một bóng người chạy vụt qua đấm tên sát nhân đó một phát khiến hắn ngã lăn ra. Tên sát nhân hét lớn rồi lao về phía người đó.
-Mày là thằng nào!!?_Giọng tên sát nhân ồ ồ vang lên.
Tôi không còn đủ tỉnh để nhìn xem ai là người cứu tôi. Tôi ngất đi nhưng tôi nghe được một giọng nói, không phải của người đàn ông kia, không phải của Sally, hẳn là giọng của người đã cứu tôi.
[-Tên khốn! Mày xui rồi!]