Chương 26: Cậu thực sự rất giống...

- CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY!!?_ Jeff gào lên.

Hiện giờ trên khuôn mặt ngầu, khá đáng sợ của Jeff đã trở nên thành một màu hường. Chưa kể đến tóc của cậu cũng được thắt gọn gàn thành các bím tóc nhỏ, buộc bằng những chiếc nơ đủ màu. Chiếc áo hoodie trắng thường xuyên dính máu của cậu giờ đây lại trở thành một bức tranh với những bông hoa cỏ lá được vẽ lên.

Tôi và Masky cố hết sức nhịn, ém đi để không cười thành tiếng. Ngay lúc Jeff đang bấn loạn thì Nina lại bước xuống.

- Á~ Anh Jeff yê........_ Nina câm nín khi thấy Jeff.

- ....em không biết anh lại có sở thích như vậy...nhưng không sao!!! Em yêu tất~_ Nina vừa nói vừa nhắm mắt quay mặt sang chỗ khác.

- BEN DROWED!!!!! SALLYY!!!!!_ Jeff chạy thẳng lên tìm 2 thủ phạm.

-...E hèm...! Vậy có nghĩa không phải là Jeff! Cậu ta không đời nào giết người với cái...mặt đó đâu.._ Masky cố gắng điềm tĩnh nói.

-...Slender thì đi công việc mất rồi...để tôi gọi EJ._ Masky nói.

-..mà cậu sốt à Dolly? Sao mặt cậu đỏ vậy?_ Masky nhìn tôi.

- Không! Trời nóng quá thôi.._ Tôi chối.

Khi Masky nhắc đến EJ, đầu tôi trống rỗng và chỉ nghĩ đến nụ hôn của đêm qua. Tôi không tin tôi lại hành xử một cách như vậy. Đang nghĩ ngợi lung tung thì Hoodie bước tới. Hành động cậu không khác gì Masky, cậu nhìn từ xác của William đến Toby đang ngất. Cậu quay sang Masky hỏi.

- Tim? Jeff gây ra vụ này à?

" Cậu ăn ở kiểu gì vậy Jeff...?" Tôi nghĩ thầm.

  • Cùng lúc đó Jeff đang ngứa tai và ách xì dữ dội *

- Không phải Jeff đâu!_ Masky trả lời.

Hoodie im lặng gật đầu, đi về phía của Masky. Cậu dúi đầu vào vai của Masky.

- Tớ cảm thấy không khỏe..._ Hoodie nói giọng yếu ớt.

- Cậu không sao chứ Brian?? Bệnh à? Bị gì vậy??_ Masky hoảng lên.

Hoodie ngất đi. Masky lúng túng.

- Dolly?? Brian bị gì vậy??

Ơ kìa, hỏi bác sĩ ấy chứ tôi biết cái gì đâu. Hỏi kiểu đó sao tôi biết trả lời.

- Tớ không biết, chắc là cảm, mang cậu ấy cùng Toby lên phòng nghỉ đi! Biết đâu thấy khá hơn!?_ Tôi đáp.

Thế là tôi cùng Masky dìu Toby và Hoodie lên phòng. Masky thì dìu Hoodie rất nhẹ nhàng còn tôi thì khó khăn trong việc dìu Toby. William thì chúng tôi bỏ đó chưa dọn. Kiểu nào ổng cũng hồi sinh nên không lo cho lắm.

Masky và Hoodie ở cùng phòng, còn Toby thì ở chung với Helen ( anh ấy đã lên sàn ).

Helen mở cửa ra, tôi tròn mắt ngạc nhiên, cậu ấy không đeo mặt nạ. Trông cậu ta cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Và cậu còn bất ngờ hơn khi thấy Toby trên vai tôi.

- Có chuyện gì?_ Helen hỏi.

- Toby ngất đi! Tôi dìu cậu ấy về! Có thể cậu ấy đang bị cảm!?_ Tôi trả lời.

Helen im lặng đỡ, à không, hất Toby không thương tiếc ra khỏi vai tôi.

Cơ mà tôi khá bất ngờ, tôi không nghĩ một người trầm như Helen lại ở chung phòng với người tăng động như Toby. Điều gì khiến 2 người ở chung phòng với nhau vậy?

Helen nhanh chóng quăng Toby lên giừơng một cách đầy thô bạo. Phòng của 2 người này phải nói là chẳng có gì hòa hợp, một bên thì toàn rác, vỏ bánh vỏ kẹo, một bên thì rất gọn gàng nhưng đầy ắp màu vẽ, giấy vẽ, tranh,..

Một giây phút thoáng qua, tôi cảm thấy thật may mắn khi không cần phải dọn phòng của từng người.

- Vậy giờ tớ về.._ Tôi nói.

- Mặt cậu bị gì vậy?_ Helen hỏi.

- Hơ...gì? Mặt tớ.._ Tôi lấy tay sờ lên mặt.

Tôi thấy máu chảy xuống lòng bàn tay tôi. Hẳn là khi Toby vung rìu tới tôi vô tình bị xướt.

- Bị xướt nhẹ thôi! Không sao đâu!_ Tôi nói.

- Cậu thật sự rất giống.._ Helen nói khẽ.

- Giống gì cơ?_ Tôi thắc mắc.

- Không có gì!_ Helen đóng cửa phòng.