Tôi gõ cửa phòng Jeff. Không lâu lắm, chỉ vài giây, cánh cửa đã từ từ mở ra. Kèm với nó là khuôn mặt của Jeff đang nhăn nhó.
- Gì?_ Jeff cau mày khi nhìn thấy mặt tôi.
- Xin lỗi. Tại tôi mà cậu bị mắng oan!_ Tôi trả lời.
- Ờ.._Jeff đóng cửa.
Có vẻ như là cậu ta giận tôi rồi. Nhưng trước giờ tôi không có bạn bè, nên chả biết làm sao cho một người nguôi giận cả. Mà tôi với cậu ta đã vốn đâu phải bạn bè gì. Tại sao tôi lại phải tìm cách cho cậu ta nguôi giận cơ chứ.
Tôi đi xuống nhà. " Sáng giờ hình như mình chưa ăn gì thì phải " tôi ôm bụng. Tiến gần về phía nhà bếp, tôi thấy một cậu trai lạ đang ngồi ăn. Tôi nhìn cậu trai lạ không rõ nguồn gốc ấy. Đang ngẫm nghĩ rằng cậu ta là ai thì cậu trai lạ ấy ngước lên nhìn tôi.
Cậu ta trông rất đẹp. Mái tóc đen ánh màu xanh, nước da trắng, khuôn mặt có thể khiến bao thiếu nữ xiêu lòng. Chưa kể đến đôi mắt hiền lành nhưng trông rất lạnh. Cảm giác như đôi mắt ấy đang chứa đựng sự phiền não nào vậy.
Cậu trai ấy ngước nhìn tôi rồi lại ăn tiếp. Không hiểu sao tôi thấy cái phong cách này rất quen thuộc, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi. Nhưng đây không phải là lúc để lục tìm trí nhớ. Bụng tôi đang có một cuộc biểu tình và nó bắt tôi phải ăn ngay. Tôi đi vào bếp làm vài món rồi đem ra. Tôi để các món ăn ấy trên bàn ăn và bắt đầu nhâm nhi. Cậu trai ấy ngồi hướng dối diện có vẻ chẳng quan tâm đến tôi, cậu cứ tiếp tục ăn.
Sau khoảng hơn 10 phút, tôi mới thất thần nhận ra. Phong cách cậu ta rất giống Helen. Tôi im lặng nhìn cậu ta và bắt đầu hỏi.
- Helen..?
Cậu ta nhìn tôi và lại ăn tiếp. " Chuẩn rồi!! Chắc chắn cậu ta là Helen!!! " tôi nghĩ thầm sau khi thấy cách cậu ta nhìn. Tôi không ngờ sau lớp mặt nạ lại là khuôn mặt thanh tú đến thế. Không biết những người khác thì sao nhỉ..muốn biết thật.
- Dolly này! Sao cậu có thể quật được Nina vậy?_ Cậu hỏi của Toby khiến tôi giật mình.
- Toby!? Cậu mới xuống à!?_ Tôi quay sang hỏi.
- Ừ. Nhưng sao cậu lại có thể quật được Nina vậy? Tuy Nina không mạnh bằng Jane và Clockwork nhưng quật ngã và tước dao của cậu ấy không phải chuyện dễ dàng gì._ Toby dò xét.
Tôi im lặng nhìn Toby, có vẻ như cậu ta đang nghi ngờ tôi. Để tránh đi sự nghi ngờ ấy tôi đành trả lời thật.
- Hồi trước khi tớ khoảng 12 tuổi, tớ đã từng bị bắt cóc. Bọn bắt cóc đòi tiền chuộc từ phía gia đình dì, dượng tớ. Nhưng dì và dượng vốn chẳng quan tâm đến sự sống chết của tớ, dĩ nhiên là tiền chuộc cũng không thèm chuẩn bị. Bọn bắt cóc cũng rất tốt, họ không trói tớ hay làm gì khác. Họ chỉ cho tớ cách cầm dao, cách chiến đấu với một người có vũ khí. Nhưng khi biết gia đình chẳng quan tâm đến mạng sống của tớ, họ cảm thấy tội nghiệp và thả tớ ra. Đó là lý do tại sao tớ quật và tước được dao của Nina.
- Ra là vậy! Đáng ra cậu nên nói sớm hơn!_ Toby cười tinh nghịch và bỏ lên lầu.
Không ngờ rằng lại có ngày tôi đi kể chuyện của bản thân cho một người có thể xếp vào loại bất bình thường nhất trong khu mansion này.
- Cô thích vẽ đúng chứ? Hồi đi xuống thành phố mua đồ vẽ với tôi không?_ Giọng nói trầm của Helen cất lên.
- Ơ..?_ Tôi ngạc nhiên.
- Không đi à?_ Helen nhìn tôi.
- Đi chứ!_ Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Ăn nhanh rồi đi!_ Helen bỏ đi.