Chương 12: Cánh cửa nhỏ

- MAU THẢ TA RA BỌN NGƯỜI BIẾN THÁI CHẾT TIỆT KIAAA!!!!!_Giọng một người đàn ông hét vang lên.

Giọng nói làm quay trở về thực tại sau khi bay lên chín tầng mây. Do sự lộn xộn tối qua mà tôi chẳng ngủ được bao nhiêu cả. Bây giờ hoàn toàn không muốn đặt chân xuống giường chứ đừng nói tới việc nghĩ xem ai vừa hét.

Định cuộn tròn người trong chiếc chăn êm ái thì tôi lại thấy một điều hết sức vi diệu......cánh cửa biết bay...

Tôi mở mắt to hết cỡ khi thấy cái cửa tội nghiệp đang nằm chễm chệ sau cú đáp đầy ngoạn mục. Cố lấy lại vẻ bình tĩnh của bản thân, tôi quay lại nhìn thủ phạm. Không ngoài dự đoán, đó là Nina. Bộ tôi có thù oán với cô từ kiếp trước sao?

- Slender cho gọi cô!_Nina vừa nói vừa liếc mắt nhìn tôi.

- ..ừm...cảm ơn..phiền cậu rồi.._Tôi nói với giọng đều đều, mắt vẫn nhìn về cánh cửa tội nghiệp.

Nina hất tóc, miệng lẩm bẩm vài câu và đi khuất. Tôi đang tự hỏi rằng, có ai sẽ sửa cánh cửa này cho tôi không? Nếu không thì tôi phải ở trong căn phòng không cửa à!? Mà thôi, cái đó tính sau, Slender cho gọi tôi ư... Thật hiếm thấy, tôi không nói chuyện với Slender lần nào kể từ khi lần đầu gặp nhau tại khu mansion.

Tôi từ từ bước tới căn phòng, nơi mà mọi người thường bảo đó là nơi Slender ở. Cánh to cao nhìn rất hoành tráng, cơ mà cũng đúng thôi. Tôi chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa tự động kêu cót két dịch sang một bên. Nếu không phải vì bị gọi thì có chín cái mạng tôi cũng không muốn tới chỗ này.

Tôi bước vào căn phòng của Slender, nó khác xa so với những gì tôi tưởng tượng. Tôi nghĩ đây hẳn là một căn phòng tối, chỉ có vài ánh đèn mờ mờ ảo ảo, nơi mà gió lạnh len lỏi qua từng sợi tóc, khiến bao người phải rùng mình vì sợ hãi. Nhưng hoàn toàn trái ngược với điều đó, căn phòng này mang đậm chất cổ điển của phương Tây, thoạt nhìn cứ tưởng là căn phòng của một vị bá tước nào đó. Không chỉ vậy căn phòng trông rất ấm áp với những gam màu đỏ và vàng phối hợp.

- Dolly đúng chứ?_ Giọng Slender vang lên khiến tôi giật nảy mình.

-..vâng. Ông cho gọi tôi có việc gì không!?_Tôi trả lời.

- Cô có siêu năng đúng chứ..._Slender đi ra từ phía đối diện khiến tôi không hết sự bất ngờ.

" Bằng cách nào!? Sao ông ta ở ngay trước mặt mình mà mình không biết được chứ!? " tôi hoang mang.

-Vâng. Như vậy thì sao ạ?_Tôi trả lời cảnh giác.

- Cô đã từng gặp một người nào đó có siêu năng chưa!?_Slender tiếp tục.

- Chưa ạ.

Slender bỗng dưng vuốt cằm, rồi bảo tôi về phòng. Thật chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Thoạt nhiên tôi dừng lại trước một cánh cửa nhỏ trên hành lang. Trước đây tôi không để ý rằng đây lại là một cánh cửa. Nó chỉ là một bức tranh trong mắt tôi cho đến hôm nay. Có một khe hở nhỏ giữa bức tường và nó, tôi có thể cảm nhận được tiếng gió rít qua.

Sau một hồi nhìn đắm đuối khe hở nhỏ, tôi quyết định đi thẳng về phòng. Dù thật là tính tò mò nổi lên đấy nhưng tôi vẫn còn yêu cuộc sống lắm.

Tôi dám thề rằng tôi chưa đi được bước nào thì phía đằng sau bước tranh ré lên:

- CÁC NGƯƠI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ!!!!!!

....tôi tin rằng quyết định không mở cánh cửa nhỏ đó ra là một quyết định đúng đắn.