Chương 11: Cái nhìn kì lạ

Hiện giờ tôi đang chiêm ngưỡng một cảnh thường hay gặp trong khu mansion, chỉ có điều hôm nay hăng hái hơn hẳn.

Toby thì vừa chạy vừa hét, Masky và Hoodie đằng sau rượt theo bán sống bán chết để ngăn tên Ticci Toby làm loạn. Tiếng ồn ào do dàn proxy gây ra khiến các pasta khác không khỏi thức giấc, giọng của một nam thiếu niên bực tức vang lên:

- Cái dàn proxy này suốt ngày chỉ biết gây ồn ào!! Chậc...!_Ben nhăn mặt.

- Uầy! Mới đi săn về chưa kịp ngủ đã bị bọn này làm thức giấc!_Jeff ngáp ngắn ngáp dài.

- Sally à! Vào phòng ngủ nào! Chẳng có gì hay ho cả đâu!_Jane đưa tay bế Sally vẫn còn mơ ngủ vào phòng.

Trong khi những câu bình luận của các pasta vẫn chưa đến hồi kết thì tiếng Toby lại vang lên khắp nhà:

- MỌI NGƯỜI ỚI ỜI ~~ RA ĐÂY XEM NÀY!!!!!

Bình thường thì chẳng ai quan tâm tới lời nói của Toby, vì cậu " bình thường " quá mà. Nhưng tất cả lại rất ngạc nhiên khi người anh cả của đại gia đình creepypasta - Eyeless Jack lại đi về hướng của Toby. Nếu là trước đây, hẳn EJ chỉ quát vài câu bảo Toby bớt nghịch hay đừng loạn nữa.

Điều này khiến các pasta khác không khỏi tò mò. Và khi tò mò rồi thì sẽ tự động đi theo xem có vụ gì hay ho xảy ra. Tôi không sợ những cái xác cho lắm nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích nhìn những cảnh máu me. Bây giờ cả dàn creepypasta hùng hậu đang tập trung trước cửa chính. Chỉ còn mình tôi...à không! Chỉ còn tôi và Helen trên lầu đứng nhìn đám pasta nhí nhố trước cửa.

-Cậu không xuống xem à!?_Tôi phá vỡ cái bầu không khí câm lặng này.

Helen không nói gì và chỉ tiếp tục quan sát, cậu ta hoàn toàn lờ tôi đi ( Điển hình cool boy của các chị em phụ nữ là đây ). Có vẻ cậu ta không ưa tôi thật, nhưng thà không ưa tôi mà im lặng còn hơn là giống gia đình của dì dượng, suốt ngày mắng la tôi.

Trở lại với bầu không khí im lặng, tôi nhìn, Helen cũng nhìn, cả hai người cùng nhìn cái cảnh quái đản mà cả hai đều lười đi xuống xem lý do là gì. Có gì đó lạ lắm, bỗng nhiên Ben chạy ra sau Masky núp, cũng như Toby thì mắt sáng lên một cách kì quái, EJ thì đứng lặng một góc quan sát, LJ thì tạo một cái vẻ mặt dường như thích thú nhưng cũng có phần nhìn như kinh tởm, Jeff thì chỉ chỉ về phía cánh cửa và nhìn Liu - anh trai của Jeff.

Tôi có cảm giác rằng EJ đang nhìn tôi. Tôi không biết cậu ấy đang có thái độ như thế nào vì khuôn mặt cậu đang bị che khuất bởi chiếc mặt nạ màu lam.

Tôi định đi xuống nhưng có lẽ cơ thể tôi hôm nay không được tốt cho lắm nên thôi vậy. Tôi về phòng, để lại Helen và ánh nhìn kì lạ của EJ.